An Thuận và Ngạc Kỳ cùng liếc Thái tử, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện mới vừa rồi là do hắn gây nên, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ mở miệng nhắc nhở mọi người tiếp chỉ.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, biểu cảm rất cung kính. Đây hẳn là thánh chỉ và ý chỉ khen ngợi Thái tử phi thị tật có công, song chỉ cùng đến, nhất định ban thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Các cung nhân vừa nghe thánh chỉ với những từ loằng ngoằng khen ngợi Thái tử phi, vừa tự phỏng đoán được ban thưởng những gì.
Ở phía sau, Thái tử đang nổi giận cũng dần dần bình phục tâm tình lại, thầm hối hận bản thân không khống chế được hành vi mới nãy. Nếu hắn thật sự làm Âu Dương Tuệ Như bị thương, hắn sao ăn nói với Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu đây? Hơn nữa còn có Âu Dương Tĩnh Vũ, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Bọn họ xét hỏi với răn dạy càng làm tình cảnh của hắn thêm khó khăn hơn.
Suy nghĩ cẩn thận, không có Âu Dương Tuệ Như, không có Âu Dương gia, quả thật hắn nửa bước cũng khó đi, nhận thức như vậy làm cho Thái tử vạn phần khó chịu, lửa giận trong lòng không những không tắt, ngược lại bị đè xuống ở chỗ sâu trong đáy lòng, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Âu Dương Tuệ Như cũng giống những người khác, cũng cho rằng hai ý chỉ này cùng lắm như mấy thánh chỉ thường khen ngợi, cho đến lúc nghe đến cuối cùng, Thái Hậu và Hoàng Thượng vậy mà giao quyền chấp chưởng lục cung cho nàng, nàng mới giật mình sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu.
Nàng đang cố sức tìm cách hòa ly với Thái tử, Thái Hậu với Phụ hoàng lại giao trọng trách như vậy cho nàng, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng áy náy, áp lực cũng theo đó mà đến. Bất quá, ngày nào còn làm hòa thượng thì ngày đó vẫn phải đánh chuông, nàng còn ở trong cung một ngày thì sẽ phải nghiêm túc thực hiện chức trách của mình.
“Thái tử phi, mời ngài tiếp chỉ.” An Thuận thấy nét mặt nàng kinh hoàng, dường như tinh thần không tập trung, cười tủm tỉm nhắc nhở.
Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn, rồi sau đó giơ hai tay lên cao, cung kính tiếp nhận hai ý chỉ do An Thuận và Ngac Kỳ đưa qua.
Đợi hai người tuyên chỉ lần lượt rời đi, Âu Dương Tuệ Như đứng lên, xoay mặt nhìn Thái tử đang tối tăm mặt mày ở bên cạnh, cười khúc khích hỏi, “Thái tử, câu ta mới vừa hỏi ngươi, ngươi hiểu rõ rồi chứ? Không có Âu Dương gia ta, không có Âu Dương Tuệ Như ta, ngươi là cái gì đây?”
Thái tử đỏ mặt, bị tức nói không nên lời. Hắn nắm chặt hai tay cũng không dám lại làm gì nữa, chỉ vì, trong con mắt các cấm vệ phía sau Âu Dương Tuệ Như đầy đề phòng theo dõi hắn, tay phải tất cả đều đặt trên chuôi đao, bộ dáng đều chuẩn bị động thủ. Hiển nhiên, bọn họ sẽ không vì hắn là Thái tử mà lưu tình.
Những cấm vệ đó chỉ nghe mệnh lệnh của đế vương, thái độ bọn họ, chính là đại biểu cho thái độ đế vương. Trong mắt bọn họ chỉ có Thái tử phi, không có Thái tử, Hoàn Nhan Cảnh hơi hơi hiểu ra, địa vị Thái tử phi ở trong lòng Phụ hoàng đã phía trên cao xa hơn hắn.
Thấy trên trán Hoàn Nhan Cảnh nổi gân xanh, lại cố gắng nhịn lửa giận xuống, không khống chế được như lúc nãy, Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, kích thích thêm nữa “Nói gì thì nói, địa vị Thái tử của Hoàn Nhan Cảnh nhà ngươi còn không phải là nhờ vào cha ta chống đỡ mới có thể ngồi yên ổn? Không có cha ta hỗ trợ bấy lâu nay, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vị trí Thái tử của mình tràn ngập nguy cơ? Nhìn chiếc bàn gỗ sụp đổ phòng trong kia, không có Âu Dương gia ta, kết cục của ngươi tuyệt đối chỉ có tệ hơn chứ không thua kém gì nó đâu! Hừ! Ngươi có tư cách gì nói không thể dễ dàng tha thứ cho ta? Ngươi nhớ kĩ cho ta, là ta Âu Dương Tuệ Như mới luôn luôn dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Nàng vươn đầu ngón tay xanh nhạt, không chút khách khí chỉ vào mũi Thái tử, khinh thường nói.
Thái tử nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, cắn răng tiến lên hai bước, định cầm cánh tay Âu Dương Tuệ Như, lại bị một cấm vệ dùng đao chỉa vào ngực.
“Hoàng Thượng có lệnh, kẻ nào động đến Thái tử phi, giết không tha.” Cấm vệ đó bình thản mở miệng, đối mặt Thái tử mà vẫn trấn định thoải mái, thái độ, khí thế cường ngạnh này không phải cấm vệ bình thường có thể so sánh nổi.
Âu Dương Tuệ Như cảm thấy kỳ lạ ngoái nhìn cấm vệ kia một cái, cảm thấy cả đội cấm vệ này dường như có chỗ nào đó không giống bình thường.
Và cảm giác của Âu Dương Tuệ Như rất chính xác, từ trước khi hồi cung, cấm vệ bên cạnh nàng đã bị Hoàn Nhan Bất Phá đổi thành ám vệ, ngoài sáng một tổ, ban ngày đi theo một tấc không rời, trong tối một tổ, phụ trách giám hộ ngày đêm, trông chừng bảo vệ kín không có kẽ hở quanh thân nàng.
Thái tử nhìn chằm chằm mũi đao không ngừng lấp lóe hàn quang để ngay trên ngực, nheo mắt hung tợn hỏi, “Phụ hoàng có lệnh? Nhưng Cô là Thái tử!”
“Hoàng Thượng có lệnh, kẻ nào động đến Thái tử phi, bất kể thân phận, đều như nhau giết không tha.” Cấm vệ đó xị mặt xuống, bổ sung đầy đủ.
Thái Tử ngạc nhiên, đầu như bị búa tạ đập vào, đau nhức từng cơn, suýt nữa là ngất đi.
Thấy bộ dáng hắn như bị đả kích thật lớn, Âu Dương Tuệ Như lạnh lùng cười, “Hoàn Nhan Cảnh, nếu ngươi nhịn ta không được nữa, ta chân thành đề nghị ngươi một câu, trở về viết một tờ hòa ly, rồi ấn dấu Thái tử của ngươi lên, ta không phản đối tiếng nào lập tức rời khỏi Dục Khánh cung.” Vẻ mặt nàng thật sự nghiêm túc, hiển nhiên không phải vì tức mà nói.
Hòa ly? Nghĩ hay quá nhỉ! Cô chẳng những muốn lợi dụng quyền thế Âu Dương gia ngươi để đi lên đế vị, còn phải giam ngươi ở bên cạnh tra tấn cả đời, khiến cho ngươi sống không bằng chết để trả lại tất cả nhục nhã thời gian qua mà cô phải chịu! Hoàn Nhan Cảnh vuốt thái dương đang giật giật đau đớn, trong đầu hiện lên ý niệm ác độc này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý đầy giả tạo, phất tay áo nhanh chóng rời đi.
Còn ở đây nữa, hắn sẽ bị mấy tên cấm vệ này trừng cho thủng thành cái rổ.
Ngươi cũng chỉ có thể dựa vào tinh thần AQ cấp thấp này để giành lại tôn nghiêm! Thấy Hoàn Nhan Cảnh cười giả tạo, Âu Dương Tuệ Như không cần đoán cũng biết hắn ta đang nghĩ cái gì.
Không khích thích Hoàn Nhan Cảnh hòa ly được, nàng cũng không có thất vọng. Nàng đã sớm biết, nếu muốn hòa ly thì chỉ có thể dựa vào thủ đoạn hơn người, giờ phút này cho dù Hoàn Nhan Cảnh có muốn trói buộc ai thì cũng sẽ trói buộc Âu Dương gia chung với hắn.
“Giang Ánh Nguyệt, ngươi nghe lời bản cung là được rồi, vào Dục Khánh cung, ngươi cứ thành thành thật thật nằm im cho bản cung! Nếu còn gian manh mánh lới, giở thủ đoạn như ở hành cung Ly Sơn, sẽ không chỉ là tám mươi roi đơn giản như vậy đâu, bản cung sẽ cắt sống ngươi!”
Nói lời tàn nhẫn rồi, Âu Dương Tuệ Như khinh thường liếc Giang Ánh Nguyệt, sau đó thản nhiên rời đi. Nàng biết, nàng cảnh cáo càng ác độc, càng có thể kích thích cừu hận trong lòng Giang Ánh Nguyệt, thúc đẩy nàng ta lập tức triển khai trả thù. Nàng muốn chính là nàng ta hành động nhanh lên, như thế, nàng cũng nhanh chóng thi triển kế hoạch cùng cách của nàng.
Quả nhiên, Âu Dương Tuệ Như vừa rời khỏi, vốn Giang Ánh Nguyệt đang im lặng bỗng nhiên nổi giận, đóng sầm cửa phòng cái ầm, đập loạn xạ những món đồ trang trí trong phòng xả giận.
Hình Phương Lan quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn nàng phát tiết, đợi khi nàng mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi, mới từ từ mở miệng khuyên nhủ, “Chủ tử, xin ngài bớt giận. Âu Dương Tuệ Như người này thủ đoạn tàn nhẫn, nhất định nói được thì làm được. Lúc trước ngài vừa thua thiệt trên tay nàng ta, lúc này nàng ta lại quản lý lục cung, quyền lợi rất lớn, ngay cả Hoàn Nhan Cảnh cũng phải lui một bước, hiện giờ ngài phải luôn cẩn thận thì tốt hơn. Chúng ta phải vững vàng ở Dục Khánh cung trước đã, sau này lại từ từ tính tiếp.”
“Từ từ tính tiếp?” Giang Ánh Nguyệt suy sụp ngồi ở trên sạp, thở hổn hển nhỏ giọng nghẹn ngào, bỗng nhiên cười quái dị một tiếng, nói: “Thế nào là từ từ tính tiếp? Rất nhanh Hoàn Nhan Cảnh sẽ bị phế, ngươi ta cùng ngồi trên thuyền của hắn, làm sao còn có thời gian từ từ tính đây? Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả mạng cũng khó mà bảo toàn!”
“Làm sao có thể? Hoàn Nhan Cảnh chính là địa vị không ổn mà thôi. Nếu Ngài đến đây, liền khuyên hắn tạo mối quan hệ tốt với Âu Dương Tuệ Như, mượn sức Âu Dương Tĩnh Vũ. Có Âu Dương Tĩnh Vũ ủng hộ, lại có ngài âm thầm phụ tá, nhất định hắn có thể ngồi lên đế vị.” Hình Phương Lan rất tin tưởng năng lực chủ tử, nghiễm nhiên đánh đồng nàng với Âu Dương Tĩnh Vũ.
Giang Ánh Nguyệt cười nhạo, “Chính là vì Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Cảnh mới có thể bị phế. Ngươi chắc chưa biết nhỉ? Hoàn Nhan Bất Phá coi trọng Âu Dương Tuệ Như, muốn đem nàng làm của riêng. Ngươi có biết tính cách Hoàn Nhan Bất Phá, hắn coi trọng thứ gì đó, tuyệt đối không để rời xa. Hoàn Nhan Cảnh là phu quân của Âu Dương Tuệ Như, chỉ điểm này, hắn nhất định phải chết.”
Hình Phương Lan kinh hãi, miệng há to có thể nuốt được trứng gà. Tin tức này quá kinh khủng .
“Khó trách hôm nay Âu Dương Tuệ Như liên tục kích thích Hoàn Nhan Cảnh cùng cách! Khó trách trong mắt cấm vệ này căn bản không có Hoàn Nhan Cảnh, với hắn cũng dám động đao! Chủ tử, vật chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta nói tin tức này cho Hoàn Nhan Cảnh, bảo hắn âm thầm xử trí Âu Dương Tuệ Như?” Hình Phương Lan rất tin tưởng không nghi ngờ Giang Ánh Nguyệt, lo lắng đề nghị.
“Nói cho Hoàn Nhan Cảnh? Ngươi muốn chúng ta chết nhanh hơn sao? Tên ngu xuẩn kia không che giấu được suy nghĩ trên mặt, hai ba lần lộ ý nghĩ không hay trước mặt Hoàn Nhan Bất Phá, rước lấy họa sát sinh. Huống hồ, lấy năng lực của hắn, ngươi cho là hắn càng đấu lại Âu Dương Tuệ Như? Muốn âm thầm xử trí Âu Dương Tuệ Như, chưa bị Âu Dương Tuệ Như âm thầm xử trí đã là may!”
Giang Ánh Nguyệt che miệng, cười vặn vẹo, trong lời nói không chút nào che giấu sự xem thường và khinh khi Thái tử. Trèo lên tên Thái tử là chuyện nàng hối hận nhất cả cuộc đời này.
“Vậy làm sao bây giờ? Không bằng, chúng ta nghĩ cách ra cung, nhập vào Thái tử đi? Ở lại có ngày mất mạng. Hình Phương Lan liếc nhìn cái bàn tan nát, thân mình run lên.
“Ta tìm cách tiến vào, cũng không phải chỉ vì một chuyện không thành mà ủ rủ trở về ! Hiện tại Hoàng đệ nhận mệnh làm Chiêm sự phủ thiếu chiêm sự*, cũng đã leo lên thuyền tên Thái tử. Vì Hoàng đệ, Thái tử tuyệt không có thể ngã! Ta chẳng những phải nghĩ ra cách bảo trụ được Thái tử, còn muốn hắn thuận lợi đăng cơ, ngoan ngoãn làm con rối cho tỷ đệ chúng ta.”
* Một chức quan văn tứ phẩm đời Thanh
Vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt rất không cam lòng, cúi đầu, im lặng đứng. Hình Phương Lan thấy thế, thuận theo quỳ bên cạnh, nín thở chờ đợi.
“Ngươi nói, có cách nào có thể khiến cho một nam nhân hết hy vọng với nữ nhân mình yêu thương, hơn nữa còn có thể hận nàng tận xương, hận nàng không thể lập tức chết đi không?” Giang Ánh Nguyệt ngẩng đầu, u ám âm trầm cười hỏi.
Hình Phương Lan trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng nói, “Đương nhiên là hồng hạnh ra tường, không tuân thủ nữ tắc.”
“Đúng vậy!” Giang Ánh Nguyệt gật đầu, giọng nói cực nhỏ, rì rầm, “Lần này chẳng những ta muốn Âu Dương Tuệ Như thân bại danh liệt, còn muốn nàng ta chết ở trên tay người mình yêu nhất! Làm cho nàng cũng nếm thử mùi vị tuyệt vọng!”
Hình Phương Lan thử tiến lên mấy bước, đến trước mặt nàng nghiêng tai nghe ngóng nàng thều thào, vẻ mặt căng thẳng, cẩn thận hỏi, “Muốn dụ dỗ được Âu Dương Tuệ Như không hề dễ dàng, chủ tử nghĩ nên làm cái gì bây giờ?”
“Không cần dụ dỗ, chỉ cần sắp đặt cho tốt, chuyện cần làm thành ra sự thật trước là được. Đưa lỗ tai lại đây!” Giang Ánh Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay, ra lệnh. Hình Phương Lan lập tức nghiêng tai qua.
Hai người mật đàm đè giọng rất thấp, chẳng thể nghe thấy, một lát sau, Hình Phương Lan mới chần chờ nói lớn tiếng “Chủ tử, lần này ngài sử dụng nhân lực quá nhiều, nếu xảy ra sai lầm gì thì khó mà thu dọn được, số người nhiều như vậy chúng ta nuôi dưỡng cũng xem như bỏ đi.”
“Bỏ đi thì bỏ đi, những của người này là vì nghiệp lớn tỷ đệ chúng ta mà chết, cũng xem như chết có ý nghĩa! Dùng nhiều người như vậy đổi một mạng của Âu Dương Tuệ Như, đáng giá!” Giang Ánh Nguyệt híp mắt, lạnh lùng nói.
Hình Phương Lan thấy tâm ý nàng đã quyết, cả khuôn mặt đều là cừu hận thấu xương với Âu Dương Tuệ Như, biết có khuyên nữa cũng vô dụng, đành cúi đầu không lên tiếng, im lặng cầu nguyện lần này các nàng có thể thành công.
Âu Dương Tuệ Như mà chết, xem như Thái tử tạm thời tránh việc bị phế, về phần các huynh đệ hắn như hổ rình mồi, cứ tạm gác lại sau này xử lý một đám. Có lẽ, ‘Trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi’ sẽ là một chủ ý không tệ. Giang Ánh Nguyệt vuốt cằm, lạnh lùng nghĩ.
Hết chương 66 – Hitsuji