Lúc nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Nha Đầu khi đang hôn mê bất tỉnh, Hoàn Nhan Bất Phá đã biết được Giang Ánh Nguyệt muốn làm hại đến Tiểu Nha Đầu, lại biết nàng đã cắt thịt bản thân để làm thuốc dẫn cứu mình, làm sao có thể để bản thân tiếp tục yếu ớt trên giường được nữa? Chỉ hận sao không thể lập tức khỏe lại mà thôi.
Dựa vào ý chí mạnh mẽ của bản thân, cộng thêm nụ hôn triền miên của Tiểu Nha Đầu cỗ vũ, tinh thần của hắn khôi phục lại rất nhanh, không bao lâu sau khi uống thuốc đã không còn sốt cao và đau bụng nữa, thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng ngọt ngào lúc uống thuốc, tinh thần lại vui sướng vô cùng, vẻ mặt phấn chấn, khiến Thái y khi đến chẩn mạch vô cùng ngạc nhiên.
“Không ngờ thuốc lại công hiệu đến thế! Cũng nhờ Thái Tử Phi….” Nhớ đến mệnh lệnh cấm nói của Thái Tử Phi, Trưởng Thái y viện đang nói lại đột nhiên im bặt, buông bàn tay đang bắt mạch cho Hoàng Thượng xuống, xấu hổ vươn tay vuốt vuốt chòm râu.
“Cũng nhờ Thái Tử Phi tập hợp nhóm cung nhân lại để xin thuốc, nếu không, chúng nô tài thật sự cũng đã hết cách! Thật hổ thẹn!” Một Thái y khác nhanh trí nói tiếp câu nói đang dang dở của Trưởng Thái y viện.
Trong lòng Hoàn Nhan Bất Phá hiểu rõ Trưởng Thái y viện thật sự là muốn nói gì, nên vẻ mặt đang lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa lại, cất giọng ôn hòa nói: “Trẫm được thế này, cũng nhờ vào sự tận tâm tận lực của Thái Tử Phi cả. Thái Tử Phi vất vả, các ngươi cũng phải bắt mạch cho nàng nữa đấy, tuyệt đối không được để nàng sinh bệnh.”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử Phi vừa nói ngài ấy cảm thấy hơi mệt, chắc hẳn là đang còn ngủ, bây giờ không tiện quấy rầy đâu ạ. Đợi khi ngài ấy ngủ dậy, nô tài lại mời Thái y đến bắt mạch được không?” An Thuận nhớ đến gương mặt tiều tụy mệt mỏi của Thái Tử Phi, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Gật đầu, dùng ánh mắt tán tưởng nhìn về phía An Thuận, Hoàn Nhan Bất Phá vui vẻ nghĩ thầm: An Thuận vô cùng trung thành với Trẫm, ngoại trừ mệnh lệnh của Trẫm, thì từ xưa tới nay chưa hề băn khoăn thêm bất cứ điều gì, chỉ trong mấy ngày đã hơi nghiêng về phía Tiểu Nha Đầu, bị Tiểu Nha Đầu thu phục, thế này quả thật hiếm thấy. Bảo bối của Trẫm thật đặc biệt mà!
Trong lời nói của Hoàng Thượng, từng chữ một đều thể hiện sự xem trọng với Thái Tử Phi, trãi qua việc này, địa vị của Thái Tử Phi trong lòng Hoàng Thượng càng cao hơn nữa, nhóm Thái y không dám chậm trễ, tất cả đều vội vàng cung kính tuân theo.
Nhóm Thái y đến thiên điện ngồi đợi một hồi lâu, chờ Thái Tử Phi tỉnh dậy sẽ lập tức bắt mạch, lại không ngờ, Thái Tử Phi lại mệt mỏi quá mức, lần ngủ này thế mà ngủ đến một ngày một đêm, cho đến buổi trưa hôm sau vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Hoàn Nhan Bất Phá lo lắng tình hình sức khỏe của nàng, nên liên tục sai người đến xem, đến mấy lần, cung nhân đến xem khi về đều hồi bẩm là Thái Tử Phi chỉ quá mệt nên ngủ mê man mà thôi, lúc đó hắn mới bớt lo một chút.
“Lần này Trẫm bệnh nặng, người vất vả nhất lại là Tiểu Nha Đầu. Hậu cung của Trẫm nhiều nữ nhân như thế, kẻ có thể quên mình, chủ động thỉnh cầu đến chăm sóc Trẫm có mấy người đây? Ngoại trừ Tiểu Nha Đầu, một người cũng không có! Không những không có, mà còn gây rắc rối thêm nữa! Làm cho triểu đình của Trẫm hỗn loạn thêm! Trẫm có nhiều nữ nhân như vậy để làm gì chứ? Chỉ một Tiểu Nha Đầu đã đủ rồi!”
Nghe An Thuận hồi báo tình hình trong triều xong, lại đem chuyện Nhu Phi tiết lộ tình hình bệnh tình của hắn và việc Tiểu Nha Đầu tận tâm chăm sóc mình, còn cắt thịt làm thuốc so sánh với nhau, Hoàn Nhan Bất Phá lạnh lùng cười, giọng điệu kéo dài cảm thán.
An Thuận cúi đầu thấp hơn, cố gắng đè ép vẻ khiếp sợ hiện ra trên mặt, nghĩ thầm trong lòng: Trãi qua lần bệnh nặng này, tình cảm của Hoàng Thượng với Thái Tử Phi càng thêm sâu sắc, muốn kiềm chế cũng kiềm chế không được, sau này của Thái Tử Phi, đâu chỉ đơn giản là làm Hoàng Hậu vậy thôi? Có thể độc sủng cả lục cung nữa ấy chứ! Thái Tử thảm rồi đây, vị trí Thái Tử xem ra vô duyên với hắn rồi, hơn nữa, nếu hòa ly, Hoàng thượng sẽ càng lo lắng cho thanh danh của Thái Tử Phi hơn, rồi sẽ tùy tiện gán cho hắn một tội danh nào đó, thật là họa vô đơn chí mà.
Thầm đoán xong, An Thuận lại khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm như bình thường, tiếp tục hồi bẩm về những tin tức tình báo của nhóm ám vệ, thấm thoát nửa canh giờ đã trôi qua, đã đến lúc Hoàn Nhan Bất Phá uống thuốc.
“Gọi Giang Ánh Nguyệt vào đây hầu hạ!” Hoàn Nhan Bất Phá bỏ quyển sổ mật trên tay xuống, dứt khoát ra lệnh.
“Thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại! Giang Ánh Nguyệt tâm tư khôn lường, vô cùng giỏi việc nhẫn nại và ngụy trang, đến thời điểm mấu chốt có thể ra tay tàn nhẫn, vô cùng nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên để nàng ta bên mình ạ!” Vẻ mặt An Thuận kinh hãi, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Hoàn Nhan Bất Phá cười lạnh lùng, xua tay nói: “Yên tâm đi, kế hoạch của nàng ta không nhỏ, vì giữ mạng, vì kế hoạch được chu toàn, nàng ta sẽ không tùy tiện động thủ đâu! Đây là lần đầu tiên trong đời Trẫm gặp phải loại nữ nhân thủ đoạn và cay độc như thế, mười hai tuổi vào cung, mười lăm tuổi đã được tấn vị làm nội thị bên cạnh Trẫm, mười bảy tuổi trở thành nữ quan tứ phẩm, mười tám tuổi thiếu chút nữa đã trở thành nữ quan nhất phẩm duy nhất trong cung, liên tiếp hai lần ám sát, Trẫm đều bị nàng ta đùa giỡn vờn quanh, vậy mà nàng ta vẫn tránh được điều tra của Trẫm, nếu nàng ta thành công, chẳng phải sẽ có thể làm phi tần của Trẫm, sinh hạ Hoàng tử, tiến vào hàng ngũ quý nhân sao? Hậu cung của Trẫm, Triều đình của Trẫm, không phải sẽ bị nàng ta khuynh đảo nghiêng trời lệch đất hay sao? Hừ! Nuôi một con rắn độc bên người như vậy, thế nhưng một chút dấu hiệu Trẫm cũng không phát hiện được, giật mình ngẫm lại, Trẫm vẫn ngỡ là mình đang nằm mơ thôi đấy! Nữ nhân khó tìm như thế, Trẫm đây rất muốn nhìn xem. Chuyện ở đây, An Thuận ngươi phải nhớ nhắc nhở Trẫm đấy, nhắc Trẫm đem nàng ta lột da, xẻ thịt, đập xương, moi sạch lục phủ ngũ tạng, đem nàng ta xem rõ từ trong ra ngoài!” (Càfé: Bỗng dưng cảm thấy mình thật man rợ, có thể nhẹ nhàng edit mấy chữ này mà không hề chớp mắt xíu nào….phải chăng mình có tiềm chất trở thành tên tội phạm giết người biến thái????)
Nghe xong lời nói của Hoàng Thượng, thì một cảm giác lạnh lẽo chạy lên da đầu An Thuận, ông cảm thấy trong lòng lạnh run, khom người tuân lệnh, hoảng sợ nghĩ thầm: Lần này Giang Ánh Nguyệt chọc điên Hoàng Thượng rồi, ngay cả kiểu chết của nàng ta thế nào cũng đã nghĩ sẵn, thật là thảm thiết quá mà! Hoàng Thượng lại đối phó với nữ nhân, quả thật, chuyện này không thể không nói, Giang Ánh Nguyệt đúng là nhân tài!
Không suy nghĩ lâu, An Thuận mang vẻ mặt nghiêm túc ra ngoài điện gọi Giang Ánh Nguyệt vào trong hầu hạ.
Không bao lâu sau, Giang Ánh Nguyệt bưng một chén thuốc đầy đi vào, đến bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, rồi đặt chén xuống, sau đó cung kính dập đầu với hắn, đợi khi hắn gật đầu, nàng mới đứng dậy, bưng chén thuốc lên, cũng không đút ngay mà uống trước một ngụm thử độc.
Từ lúc nàng ta bắt đầu bước vào điện, thì Hoàn Nhan Bất Phá đã chú ý nhất cử nhất động của nàng ta, Hoàn Nhan Bất Phá không thể không thừa nhận, quả thật Giang Ánh Nguyệt đã ngụy trang vô cùng hoàn mỹ, đem từng động tác, biểu cảm, ánh mắt của một nữ quan diễn cẩn thận chu đáo vô cùng. Nếu không phải hắn đang quan sát cẩn thận, thì sẽ không thể nào nhìn ra được một chút gợn sóng từ đôi mắt tĩnh lặng như nước của nàng ta.
Hắn khẽ giễu cợt trong lòng một tiếng, nhưng vẫn duy trì tư thái lạnh nhạt thờ ơ, cho đến khi Giang Ánh Nguyệt cầm chén thuốc, không chút nhăn mày uống xuống một ngụm, hắn mới đột nhiên thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt với ánh mắt giấu diếm gươm đao, hận sao không thể băm nàng ta ra thành vạn khúc ngay tại chỗ.
Lập tức thu hồi sát khí vừa lộ ra, vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá bình thản trở lại, nhưng trong lòng lại đang bùng bùng lửa giận ngập trời. Chén thuốc này, hắn phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể uống xuống! Bởi vì trong đó có máu có thịt của người hắn trân trọng thương yêu! Mỗi khi nuốt xuống, là giống như đang nuốt từng dòng nham thạch bỏng cháy, cháy đi lời nói, dạ dày, từ đó cháy lan vào trái tim hắn, làm lục phủ ngũ tạng của hắn cuồn cuộn lên, đau đớn không chịu nổi! Mà nữ nhân này, lại có thể thoải mái vui thích như thế, cứ như gặm cắn máu thịt của Tiểu Nha Đầu là một loại hưởng thụ vậy, chỉ bằng tư thái này của nàng ta hôm nay, cũng đủ để sau này hắn lăng trì nàng ta thành muôn hình muôn dạng rồi!
“Để chén xuống! Đi ra ngoài!” Để tránh bản thân không kềm chế được sát khí, sẽ làm bứt mây động rừng, nên Hoàn Nhan Bất Phá lạnh lùng ra lệnh, chặn lại thìa thuốc Giang Ánh Nguyệt vừa mới múc lên, chuẩn bị đút cho hắn.
“Hoàng thượng, để nô tỳ hầu hạ ngài uống thuốc đi ạ! Chén thuốc này rất quý giá, Ngài đừng bỏ dở!” Giang Ánh Nguyệt chỉ nghĩ là Hoàn Nhan Bất Phá không muốn uống thuốc, nên buông thìa xuống, liên tục lắc đầu, vẻ mặt đau thương khuyên nhủ hắn.
Hoàn Nhan Bất Phá hiểu rõ Giang Ánh Nguyệt, đem những hành động trong quá khứ của nàng ta xâu chuỗi lại với nhau rồi phân tích, đương nhiên hiểu được khi nàng ta muốn làm gì đều có mục đích nhất định. Tất cả hành động, lời nói của nữ nhân này, đều không phải là bắn tên không đích. Nàng ta cố tình phóng đại sự quý giá của chén thuốc lên, chắc chắn là có dụng ý gì đó.
Hoàn Nhan Bất Phá cố gắng đè ép sự chán ghét trong lòng xuống, như chỉ nói bâng quơ: “Trẫm muốn uống lúc nào thì uống, không muốn uống thì đổ đi, cũng chỉ là một chén thuốc, nguội rồi thì ….sắc cái khác. Không cần nói nhiều nữa, ra ngoài đi!”
Giang Ánh Nguyệt bày ra bộ dạng khó xử vô cùng, do dự một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, đau khổ khuyên nhủ: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chén thuốc này nếu đổ đi sẽ không có nữa, là vì, thuốc này dùng thuốc dẫn là một tiền máu thịt của Thái Tử Phi! Nếu Ngài không uống, Thái Tử Phi sẽ phải cắt thêm một tiền nữa để bổ sung vào, Ngài nhẫn tâm sao?”
Nàng biết Hoàn Nhan Bất Phá vô cùng xem trọng Âu Dương Tuệ Như, nếu như nghe được chuyện này, nhất định sẽ gọi Thái y đến chẩn trị cho nàng ta, để bản thân được an tâm hơn. Như vậy, Âu Dương Tuệ Như ơi, không biết ngươi sẽ thế nào với tội khi quân đây nhỉ?
Giang Ánh Nguyệt liên tục cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt lại càng thêm đau thương, cứ như là đang vô cùng cảm động với lòng hiếu thảo của Thái Tử Phi vậy.
“Giang nữ quan lập tức câm miệng ngay, mệnh lệnh của bổn cung ngươi ném đi đâu rồi hả?” Một giọng nói trong trẻo vang lên trong điện, hai người nhìn lại, thì thấy Âu Dương Tuệ Như tinh thần sáng láng đang đứng bên mành cửa điện, hai mắt lạnh lùng liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt đang quỳ dưới đất.
Giang Ánh Nguyệt không ngờ mình vừa mới nhắc đến, thì người đó đã lập tức xuất hiện, thế này đúng thật là buồn ngủ gặp được chiếu manh, cứ cho là Âu Dương Tuệ Như thông minh thế nào đi nữa, thì đối chất ngay tại đây, có muốn che giấu cũng không che giấu được. Huống gì, cô nàng tiểu cung nữ hiến thịt kia đang ở bên cạnh, chỉ cần xốc tay áo nàng ta lên, không tìm ra vết thương, sau đó lại vạch trần nàng tiểu cung nữ kia, thì tội khi quân nàng ta không thể chạy thoát được rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ta thoáng qua vẻ vui mừng, trên mặt lại làm ra vẻ sợ hãi, dùng đầu gối đi đến bên chân Âu Dương Tuệ Như, dập đầu thỉnh tội vì sự lỡ lời của bản thân.
Hoàn Nhan Bất Phá thấy rõ được vẻ vui mừng thoáng qua trong mắt nàng ta, trong lòng suy xét một chút, cũng dường như hiểu được một chút, sau đó nhìn qua Tiểu Nha Đầu cũng đang mang vẻ mặt bình thản, rồi lên tiếng gọi Thái y đến xem xét vết thương cho Thái Tử Phi.
“Tiểu Nha Đầu lại đây, để Trẫm nhìn một chút nào! Chỉ là thuốc thôi, sao lại cắt thịt làm thuốc dẫn chứ? Đây là phương thuốc tà môn gì vậy hả? Là ai nghĩ ra? Gọi tới đây cho Trẫm! Trẫm muốn trị tội kẻ đó!” Trong giọng nói thể hiện rõ ràng sự đau lòng và tức giận, nhìn hắn như vậy, Âu Dương Tuệ Như vốn có chút xấu hổ cũng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cũng lập tức nóng lên.
Không ngờ Hoàn Nhan Bất Phá lại bảo vệ Âu Dương Tuệ Như tới mức này, chỉ vì nàng ta đã cắt thịt làm thuốc dẫn, mà người hiến thuốc, không những không có công, ngượi lại lại mang thêm tội, Giang Ánh Nguyệt vội vàng dập đầu liên tục, chủ động nhận tội.
Vẻ mặt nàng ta chân thành tha thiết, thái độ sợ hãi, trong lòng cũng uất hận tới cực điểm, nhưng khi nghĩ đến việc có thể mượn cơ hội này chỉnh Âu Dương Tuệ Như, nàng lập tức vứt ngay sự uất hận vừa rồi, lại lạnh lùng cười thầm.
“Phụ Hoàng đừng xem, vừa rồi Tần mama đã bôi thuốc cho ta rồi, không có gì lo ngại nữa đâu! Giang nữ quan cũng đừng dập đầu nữa, vốn không phải là ngươi sai, là vì bản cung khư khư cố chấp xin thuốc mà thôi. Lại nói, Giang nữ quan cũng là người trung nghĩa, trước đó còn chủ động xin cắt thịt mình nữa mà! Phụ Hoàng, hiện giờ người có thể bình phục được, cũng có công lao của Giang nữ quan nữa đấy ạ, nếu người phạt nàng ấy, sẽ làm nhóm cung nhân đau đớn thất vọng đấy ạ!” Nàng thoải mái sải bước đến bên giường Hoàn Nhan Bất Phá ngồi xuống, cất tiếng cười khanh khách khuyên giải hắn, trên mặt không lộ ra chút đau đớn nào, chỉ có hơi tái nhợt một chút mà thôi. Tâm ý bảo vệ của Phụ Hoàng nàng nhận, nhưng lại không muốn hắn đeo trên mình cái danh đế vương vong ân phụ nghĩa bị người người lên án, muốn xử Giang Ánh Nguyệt, nàng đã có biện pháp rồi.
Nàng càng nhẹ nhàng thờ ơ, thì Hoàn Nhan Bất Phá lại càng đau lòng hơn nữa, hận sao không thể thay nàng che chắn tất cả. Nhưng lời nói của Tiểu Nha Đầu rất có lý, hắn trừng phạt Giang Ánh Nguyệt quả thật là vô cớ xuất binh (kiếm chuyện không có lý do), lúc này là thời điểm nhạy cảm, bình định lòng dân là điều quan trọng nhất, hắn không thể làm rối loạn đại cục được. Trong bụng Tiểu Nha Đầu có càn khôn (ý ở đây là có nhiều cách, nhiều mưu mẹo), ân oán cá nhân của nàng và Giang Ánh Nguyệt nàng hiểu rất rõ, hôm nay làm ầm ĩ như vậy hiển nhiên là nàng đã có dụng ý cả, vậy thì cứ theo nàng đi.
Nghĩ như vậy nên Hoàn Nhan Bất Phá chỉ thờ ơ liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt một cái, rồi phất tay bảo nàng ta lui vào góc điện, sau đó lại giục cung nhân đi tìm Thái y.
Giang Ánh Nguyệt yên lặng đứng trong góc điện, tỉnh thoảng liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như đang bình thản như gió thoảng mây bay, nàng thầm tán thưởng phong thái chết đến nơi nhưng vẫn còn điềm tĩnh tự nhiên của nàng ta. Đợi khi Thái y đến đây, để xem ngươi còn biểu hiện bình thản thế nào, để ta xem trò hề quỳ xuống van xin tha thứ của ngươi nhé! Mấy lần quỳ gối dưới chân Âu Dương Tuệ Như đã làm lòng tự trọng của Giang Ánh Nguyệt bị tổn thương nghiêm trọng, nàng lạnh lùng nghĩ ngợi.
Thật đúng là tự tin! Lần giao đấu này, ta sẽ cho ngươi thê thê thảm thảm quỳ dưới chân ta mà cầu xin tha thứ nhé, tiết mục này, ta đã chuẩn bị từ sớm rồi! Hôm nay đổi sang trò mới, cho ngươi biết thế nào là chó nhà có tang(*) bị người ta đuổi đánh! Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Dường như đang đối đầu với ánh nhìn của Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu thầm nghĩ, nở một nụ cười vô cùng châm chọc.
(*) Chó nhà có tang: cụm từ này xuất phát từ câu “Hôm qua chó nhà có tang, hôm nay chó gác cửa”, nói về Khổng Tử, cả từ “Chó nhà tang” và “chó gác cửa” ở đây đều chỉ Khổng Tử, lúc thì bị ruồng rẫy, khi thì được “phong thánh”. Nói chung mình tra trên GG thì không thấy giải thích cụm từ “chó nhà có tang”, nhưng có thể hiểu nôm na là hoàn cảnh của con chó khi đó sẽ chật vật và thê thảm lắm. *không liên quan cơ mà có nhiều cách để ví, sao lại ví ông Khổng Tử với chó nhỉ, thấy cũng tội cho ổng*
Hết chương 54 – Càfé Sáng