Từ lúc Võ Hàm Vũ bắt đầu ở lại Tư gia thì ban ngày không thể thấy Tư Nhâm Dã trong Tư gia. Cũng không phải nàng trốn tránh ai, chỉ là nàng từ trước đến nay đều thích chạy ra bên ngoài, trước là vì chiếu cố Võ Sở Vũ, giờ đã có người chiếu cố nên nàng mang theo Nhâm Hinh ra cửa chưa bao giờ quay đầu lại. Võ Hàm Vũ chủ yếu chỉ có thể trên bàn cơm trưa mới thấy được Tư Nhâm Dã, nếu không phải nàng luyến tiếc đồng tiền cơm này thì chắc vẫn còn chưa trở về.
Ở trong mắt Nhâm Hảo Nhi thì có chút bất bình thay Võ Sở Vũ, nữ nhân có con có ai không hi vọng cha đứa nhỏ luôn bồi ở bên người.
- Dã nhi, con ăn cơm xong đừng ra ngoài nữa. Sở Sở cũng sắp sinh, con ở nhà cẩn thận trông chừng đi.
Tư Nhâm Dã ngẩng đầu nhìn nhìn Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ đang không chút để ý ăn cơm như hết thảy đều không can hệ đến cô. Tư Nhâm Dã lại nhìn nhìn Nhâm Hảo Nhi đang có vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình lăm lăm thì đành phải cúi đầu, không vui đồng ý. Đũa trên đĩa rau của Võ Sở Vũ ngừng lại một chút.
- Dã nhi, con cũng sắp làm cha, sao có thể giống trẻ con cả ngày du đãng ở bên ngoài nữa, con cho rằng làm cha rất dễ dàng sao, làm cha rồi con phải gánh vác trách nhiệm cả gia đình - Tư Lương hiếm khi giảng giải lí lẽ, nhưng lại khiến Tư Nhâm Dã khó chịu, cũng chưa kịp châm chước thì lời đả thương người đã buột miệng nói ra.
- Cũng không phải con muốn làm, là các người muốn con làm.
Võ Sở Vũ sao còn có thể nuốt trôi cơm, buông bát trở về phòng, Võ Hàm Vũ bật người theo sau. Tuy Nhâm Hảo Nhi ở một bên ra hiệu thật lâu, nhưng Tư Nhâm Dã vẫn chậm rì rì đi qua.
Võ Sở Vũ vừa ngồi xuống thì Tư Nhâm Dã vào. Võ Sở Vũ như có phản ứng dây chuyền đứng lên muốn ra ngoài, Tư Nhâm Dã liền vội vàng kéo lại:
- Xin lỗi, tôi không phải có ý kia. Tôi trước đây không phải đều cố gắng vui vẻ, chỉ là vừa rồi cha nói một phen khiến tôi cảm thấy tôi không thích hợp làm cha, tôi cảm thấy tôi không đảm đương nổi việc làm một người cha tốt - Tư Nhâm Dã nói xong, sắc mặt sa sút.
Võ Sở Vũ cũng nhất thời quên mất mình mới là người nên cáu kỉnh, xoay người bắt đầu an ủi Tư Nhâm Dã, Võ Hàm Vũ nhìn hai người, phát hiện không ai để ý nàng bèn đi ra ngoài.
- Đây không phải là chuyện mỗi người gặp ngay từ nhỏ, có thể chậm rãi học - Võ Sở Vũ kéo Tư Nhâm Dã ngồi xuống bên giường.
- Chờ tôi học xong, tôi đã làm ông nội - Tư Nhâm Dã vừa xoay bàn chân vừa nói.
- Chỉ là hiện tại đứa bé còn chưa ra đời, chờ đứa bé ra đời cô liền phải làm cha. Cô trông coi được nhiều nông hộ như vậy, còn không quản được đứa trẻ con sao? - Võ Sở Vũ tiếp tục hướng dẫn từng bước.
- Cái đó không giống, bọn họ cũng không cần tôi quản. Cô nói xem cô có thể tưởng tượng tôi nói với đứa bé rằng "Cút ra ngoài, cẩn thận ngẫm lại mình đã làm cái gì!" không? - Tư Nhâm Dã cố ý giận tái mặt to giọng, ngón tay chỉ chỏ, học xong cũng tự cảm thấy không giống.
- Vậy cô có thể tưởng tượng tôi nói "Cút ra ngoài!" không?
Ai ngờ Tư Nhâm Dã chỉ nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ, gật gật hai cái, vẻ mặt chắc chắn:
- Nói thật, hôm trước cô vừa nói với tôi như vậy.
Võ Sở Vũ hơi tạm dừng một lát, nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói với Tư Nhâm Dã càng thêm chắc chắn:
- Bảo cô đừng đem sâu vào phòng khó khăn như vậy sao?
Tư Nhâm Dã không nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ phản ứng lại cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng Tư Nhâm Dã tỏ vẻ an ủi, đây thực ra là đang an ủi mà như không, xem ra thật là cặp trời sinh.
- Tôi đi nhìn son của tôi - Không nói gì một lúc lâu, Võ Sở Vũ rốt cục không nhịn được mở miệng nói.
- Cô còn trang điểm? - Tư Nhâm Dã cho tới giờ chưa từng thấy Võ Sở Vũ trang điểm, bởi vì có con nên đại phu không cho phép, nàng còn đặc biệt lưu ý đến điều này.
- Không có, có con sẽ không dùng. Đây đều chỉ có rất ít, không thể dùng vẫn có thể xem - Võ Sở Vũ lấy ra từ trong tủ treo quần áo một cái rương gỗ đàn nhỏ. Rương này Tư Nhâm Dã đã từng thấy, lúc Võ Sở Vũ vừa tới thập phần cẩn thận cất kĩ hòm này, nàng còn tưởng rằng là kim ngân châu báu gì, hóa ra đều là phấn son?
Hòm mở ra, Võ Sở Vũ tận tâm lấy ra từ bên trong một cái bình nhỏ, cũng không mở cái bình ra, cứ như vậy mà nhìn, ánh mắt tràn ngập tình yêu cũng như lúc Tư Nhâm Dã thấy tiền.
- Cô bôn ba khắp nơi đều mang theo những thứ này? - Tư Nhâm Dã cảm giác mình được mở mang kiến thức, người trong võ lâm cũng không tiêu sái như vẫn tưởng.
- Những thứ này là dùng tiền cũng không mua được, có nhiều cái đều là cống phẩm trong hoàng cung - Võ Sở Vũ đắm chìm trong cơn ái mộ, thập phần say sưa. Tư Nhâm Dã nghe giải thích xong kinh hãi một chút, lập tức tưởng tưởng xa xôi.
- Không phải cô là trọng phạm của triều đình chứ? - Cống phẩm cũng có thể lấy được, ở trong lòng Tư Nhâm Dã thì chỉ có hai cách là trộm và cướp, Võ Sở Vũ này không phải là con gái minh chủ võ lâm sao? Chẳng có lẽ võ lâm và triều đình bất hoà? Quan trọng là lúc bị người khác phát hiện ra mình chứa chấp tội phạm, có phải sẽ nhà tan cửa nát không? Trong nháy mắt Tư Nhâm Dã nghĩ rất nhiều.
- Những thứ này là do tôi lấy từ Tây Vực, người trên giang hồ sẽ không chủ động đi trêu chọc triều đình - Võ Sở Vũ thật sự bội phục với trí tưởng tượng của Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã ngốc trong phòng trong chốc lát đã không thể ngốc tiếp, trộm chạy ra ngoài. Võ Sở Vũ ở một bên vẫn đang nhìn chỗ son, chỉ là càng nhìn lại càng chẳng biết tại sao liền rơi lệ. Võ Sở Vũ vội vàng nâng tay gạt đi lệ trên mặt, một màn này vừa khéo bị Võ Hàm Vũ định vào cửa trông thấy, Võ Hàm Vũ không nói hai lời quay đầu chạy đi tìm người.
Võ Hàm Vũ hùng hổ ở ngã tư đường tìm Tư Nhâm Dã. Cũng là vận khí Tư Nhâm Dã không tốt, ngày thường thích đi vùng ngoại ô, hôm nay lại lang thang ở ngã tư đường. Võ Hàm Vũ thấy nàng liền nắm cổ áo nàng lôi đến trong hẻm nhỏ, giơ tay lên là bắt đầu đánh.
Tư Nhâm Dã thậm chí còn chưa kịp xin khoan dung, chỉ có thể ngồi xổm ôm đầu ăn đánh. Cũng may Tư Nhâm Dã ngồi nhanh, trên mặt chỉ có trên trán và khóe miệng bị tổn thương, nàng bị đánh xong đi ra khỏi ngõ nhỏ, còn có thể làm bộ như không có việc gì trở về nhà.
Lần này Tư Nhâm Dã chỉ có thể ăn mệt không được trả tiền, Võ Hàm Vũ tập võ, không thể trêu vào, nếu gây ra xung đột, nàng và tam tỷ của nàng cùng tiến lên, vậy mình tuyệt đối phải tìm chết. Về nhà cũng không dám đi tìm cha mẹ, bèn trộm chuồn đi, nếu bị đánh còn tìm cha mẹ thì mới là trẻ con thật sự.
Lúc Tư Nhâm Dã trở về phòng thì Võ Sở Vũ thực bị hoảng sợ, đi ra ngoài cũng chưa bao lâu sao lại có thể đầy tổn thương thế mà về?
- Ai đánh vậy? - Võ Sở Vũ nói xong tìm cái hòm thuốc, lấy ra khăn và thuốc bôi ngoài da, đổ thuốc vào cái khăn, dùng khăn quấn quanh đốt ngón tay, xoa xoa lên mặt Tư Nhâm Dã.
- Trừ muội muội của cô thì còn ai nữa? - Tư Nhâm Dã tức giận, ở trước mặt Võ Sở Vũ quở trách Võ Hàm Vũ tới suýt hàm hồ. . Truyện Teen Hay
- Đích thị là cô gây sự với nó - Võ Sở Vũ biết tính khí của Võ Hàm Vũ, không phải cực tức giận thì sao lại động thủ với Tư Nhâm Dã.
- Rõ ràng tôi thật sự không làm cái gì, chỉ đi trên đường, nó cứ thế tới kéo tôi vào ngõ nhỏ liền bắt đầu đánh - Tư Nhâm Dã như tố cáo cáo trạng, hiển nhiên đã quên người trước mặt và người đánh mình có quan hệ như thế nào.
Võ Sở Vũ nghe xong dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cũng không thèm nói lại.
Bởi vì hai người cao tương đối, lại dựa gần vào nhau, Võ Sở Vũ nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã, nhất thời quên động tác tay. Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ bất động thì cũng lẳng lặng đợi, hai mắt nhìn nhau.
Võ Sở Vũ chỉ cảm thấy cái nhìn này thoáng như ngàn năm, thâm tình trong mắt càng sâu, chậm rãi hướng tới gần Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Võ Sở Vũ:
- Sao vậy? Có phải bị đánh cho rất xấu hay không?
Võ Sở Vũ tức không có chỗ trút, âm thầm dùng sức trên tay, Tư Nhâm Dã ăn đau kêu to.
- Dùng sức như vậy làm gì, đau chết. Không nhờ cô làm nữa, tôi tìm Nhâm Hinh - Tư Nhâm Dã nói xong cầm đi thuốc bôi ngoài da.
Võ Sở Vũ đứng yên nhìn Tư Nhâm Dã chạy ra ngoài, mũi bắt đầu chua xót. Hình như ở trong lòng Tư Nhâm Dã, cô chưa từng cần phải có, Tư Nhâm Dã luôn tìm mọi lý do rời khỏi cô, như vậy là không thích cô sao?
Tư Nhâm Dã chân trước vừa ra, Võ Hàm Vũ chân sau vào phòng, nhìn chung quanh một lượt không thấy Tư Nhâm Dã:
- Dã nhân nhà tỷ đâu? Còn chưa trở về? - Võ Hàm Vũ hồi tưởng mình hạ thủ đều lưu tình, chắc sẽ không bị đánh cho tàn phế, đại khái chắc là không còn mặt mũi gặp người khác rồi.
- Đã trở về, lại đi ra ngoài - Võ Sở Vũ nói chuyện có chút buồn. Tâm tình vừa có chút chuyển biến tốt đẹp của Võ Hàm Vũ lại biến mất, nàng thấy tam tỷ như thế lại khó chịu, xoay người muốn đi ra ngoài, Võ Sở Vũ liền vội vàng kéo lại.
- ;Hắn' ở chỗ Nhâm Hinh bôi thuốc.
- Hừ, hắn cũng không dám bảo tỷ bôi thuốc - Võ Hàm Vũ hiển nhiên đánh giá thấp Tư Nhâm Dã, cũng đánh giá cao Võ Sở Vũ.
- Muội sau này đừng đánh 'hắn' nữa, 'hắn' lại không làm gì sai - Võ Sở Vũ thật sự không muốn nói giúp Tư Nhâm Dã, chỉ là sợ không nói thì quay đầu lại bị đánh.
- Hắn còn không làm sai gì? Hắn đều đã vô pháp vô thiên! Tỷ xem hắn biến tỷ thành đói khát như vậy - Võ Hàm Vũ không biết hàm xúc, lời nói trắng trợn đến khiến Võ Sở Vũ có chút thẹn đỏ mặt lại khó mà nói lại gì.
- Cũng chỉ có thể trách chính ta, ai bảo ta không quản nổi mình mà đi thích 'hắn', 'hắn' không thích ta cũng không sai - Võ Sở Vũ quay đầu nói xong lại chảy nước mắt.
- Tam tỷ, tỷ đừng khóc nữa. Hắn cũng không tốt, tỷ cần gì phải thích hắn khổ sở như vậy - Võ Hàm Vũ chỉ từng thấy Võ Sở Vũ giả khóc, chưa từng thấy Võ Sở Vũ khóc thật, nước mắt chảy xuống khiến Võ Hàm Vũ cảm thấy lòng chua xót, ngồi xuống nhanh chóng an ủi.
- Ta không khóc, không sao đâu - Võ Sở Vũ nhìn Võ Hàm Vũ, hai mắt có chút hồng, nhưng thật sự không còn nước mắt tiếp tục chảy xuống.
- Tam tỷ, nếu tỷ thực thích hắn, vậy tỷ theo đuổi hắn đi. Tỷ tốt như vậy, hắn nhất định sẽ thích tỷ. Người trong võ lâm không câu nệ tiểu tiết, huống chi hai người đều đã có con, xuôi gió xuôi nước. Muội nhất định sẽ giúp tỷ - Võ Hàm Vũ nói thập phần chắc chắn, nàng thật ra là giúp Võ Sở Vũ làm rõ suy nghĩ trước.
- Không đơn giản như vậy - Võ Sở Vũ cười cười với Võ Hàm Vũ - Cám ơn muội, có muội muội như muội thật tốt - Tình cảm hai tỷ muội Võ Sở Vũ và Võ Hàm Vũ vốn tốt, hiện giờ tự nhiên tiến thêm một tầng. Nhiều ngày qua, nếu không có Võ Hàm Vũ ở cùng, có lẽ cô còn không kiên trì đến tận đây. Nếu trông cậy hết vào Tư Nhâm Dã vô lương tâm kia thì chắc cô đã thương tâm tới chết.
- Tỷ xem, hắn đối mặt với hai mỹ nữ như chúng ta cũng không chút động tâm, sau này cũng sẽ không thay lòng đổi dạ - Võ Hàm Vũ biến hóa mau lẹ, hiển nhiên không phản ứng lại với lời vừa rồi của Võ Sở Vũ, cứ thế nói hết còn mang theo chút tự sướng, khiến Võ Sở Vũ không khỏi cười thành tiếng.