Ba người xem như quang minh chính đại tiến vào Võ phủ, cách kinh đã thật sự gần nên Võ Hầu Chi cũng không thể phái người giết quang minh chính đại được nữa, kẻ này tự mình đến nhà thăm hỏi lại càng không thể xuống tay, bằng không chức minh chủ võ lâm này sao có thể tiếp tục làm được. Chỉ là thấy người mình truy sát cứ như vậy mà đứng trước mặt mình thì vẫn có chút xấu hổ.
- Hai tỷ muội các con cuối cùng đã trở lại. Mệt mỏi rồi phải không, mau trở về phòng nghỉ tạm đi. Đêm nay cuối cùng cũng có thể ăn bữa cơm đoàn viên - Võ Hầu Chi nhìn nhìn Tư Nhâm Dã ngượng ngùng, thường phục không gặp mấy, cũng rất rõ ràng ý đồ đến đây của vài người, chỉ có thể làm bộ như không biết rõ không đi nói ra.
- Cha, cha biết chúng con vì Tiểu Sinh mà tới - Võ Sở Vũ không muốn chơi quanh với cha, trực tiếp hành văn gãy gọn khiến Võ Hầu Chi muốn trốn cũng không thoát.
Võ Hầu Chi bất đắc dĩ, đành cho lui những người khác trong hành lang, chỉ còn lại có bốn người, ông đứng dậy đi qua lại vài bước.
- Tiểu Sinh đã bị ta giết - Võ Hầu Chi ngập ngừng ấp úng mới nói ra một câu như vậy.
- Sao ông nhẫn tâm như vậy, nói thế nào thằng bé cũng là ngoại tôn của ông! - Tư Nhâm Dã cũng không biết có được lá gan từ đâu, trước mặt loại nhân vật tùy tay có thể biến nàng thành tro bụi mai một này mà dám lớn giọng chất vấn.
Mắt Võ Hầu Chi chính trực nhìn hai mắt Tư Nhâm Dã, Võ phu nhân đi tới, trực tiếp tới chỗ Võ Sở Vũ, kéo tay Võ Sở Vũ, nước mắt chảy xuống:
- Sở Sở, rốt cục con đã trở lại, đã hơn một năm không gặp, cha mẹ đều rất nhớ con.
Võ Sở Vũ nhìn thấy mẹ liền đỏ vành mắt, hiện giờ cũng nước mắt chảy xuống, trằn trọc nửa ngày mới phun ra một chữ "Mẹ".
- Con yên tâm đi, Tiểu Sinh không sao, thằng bé đang ở trong phòng ta, vú em đi theo. Cha con chỉ cãi bướng mềm lòng, ông ấy thấy Tiểu Sinh thích ngay được - Võ phu nhân sợ con gái vất vả lắm mới trở về lại đi mất nên vội vàng hủy mặt mũi Võ Hầu Chi.
Võ Hầu Chi thật sự tức không có chỗ phát tiết lại cũng không thể tránh đi.
- Cha mẹ, con bất hiếu - Võ Sở Vũ nói xong liền quỳ xuống, phục lạy tới hướng Võ Hầu Chi và Võ phu nhân.
Võ Hầu Chi quay đầu nhìn Tư Nhâm Dã. Không biết Tư Nhâm Dã là bị bầu không khí này làm cảm động hay là bị Võ Hầu Chi hù dọa, lập tức cũng quỳ xuống cùng khiến một đống người có chút khiếp sợ. Tư Nhâm Dã quỳ xong cũng thấy không đúng, giờ khắc này tựa hồ không liên quan đến mình, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì:
- Xin lão gia và phu nhân trả lại Tiểu Sinh cho ta, cho chúng ta sớm sum họp.
- Hừ! Chúng ta tất nhiên là sum họp, chỗ này không có chuyện của ngươi, ngươi vẫn nên mau trở về đi, khi không lại tới - Võ Hầu Chi vẫn không cho Tư Nhâm Dã sắc mặt tốt.
Võ Sở Vũ rất nóng vội, rất muốn về phòng nhìn Tư Tuấn Sinh, như vậy mới có thể khiến tâm kiên định, nhưng bên cạnh lại là Trương Dương ngang ngược, nếu không trông nom chỉ sợ sẽ có chuyện phát sinh.
- Sao lại không phải chuyện của ta, một mình Sở Sở cũng không thể sinh ra Tiểu Sinh - Tư Nhâm Dã nói rồi liền đứng lên, có ý muốn lí luận với Võ Hầu Chi.
Lời nói chưa dứt đã khiến vợ chồng Võ Hầu Chi oán hận nàng. Hoa nhài nhà mình cắm bãi phân trâu, bãi phân trâu này còn trơ mặt mo tìm tới cửa.
- Lão gia nói rất đúng, ngươi thức thời thì mau cút đi, Võ phủ chúng ta chưa bao giờ tiếp đãi tục nhân như ngươi, nếu nhất quyết không đi thì chớ trách chúng ta đánh ngươi - Ít lời cay nghiệt Võ Hầu Chi nói không nên lời, bảo Võ phu nhân nói ra cũng không lộ vẻ quá thất lễ, nếu truyền ra ngoài thì chỉ cần nói một câu 'phụ nhân không hiểu biết'.
- Nếu chúng ta là tục nhân thì xin quý phủ hãy mau chóng trả lại con ta cho ta, ta tự nhiên cách rất xa các ngươi - Tư Nhâm Dã chưa bao giờ là người da mặt mỏng, da mặt mỏng có thể lấy được địa tô sao, lúc này đối với cả nhà Võ gia nàng cũng không hụt hơi, lấy ra mười phần lượng khí khái khi đi thu tô, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí.
Võ Hầu Chi và Võ phu nhân hiển nhiên có chút nghẹn lời, trong võ lâm đều là dùng nắm đấm nói chuyện, đầu lưỡi thật đúng là mất linh xảo.
- Không khéo chính là đứa bé kia theo Võ gia ta, không có chuyện gì đến ngươi, nếu thô bỉ giống ngươi như vậy, sợ thằng bé sớm đã là một khối thi thể. Ta khuyên ngươi nên sớm rời đi, giờ phút này chúng ta chỉ là nể mặt Sở Sở và đứa bé mới nói nhiều vô nghĩa như thế với ngươi.
Lúc trước Võ Hầu Chi đã đặt kiếm trên cổ Tư Tuấn Sinh, đã có huyết mạch của Võ gia thì sao có thể để cho nó chết trên tay hạ nhân. Nhưng mà lại vì tự mình động thủ, nên khi nhìn thấy khuôn mặt tương tự Võ Sở Vũ thì có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ có chút không đành lòng mà thôi. Võ Hầu Chi đang muốn phát lực thì lại thấy Tư Tuấn Sinh không chỉ không sợ mà còn cười với Võ Hầu Chi. Võ Hầu Chi dừng lại một chút, Tư Tuấn Sinh lại giơ tay về phía Võ Hầu Chi, giống như đòi ôm. Đây vốn là ngoại tôn đầu tiên của Võ Hầu Chi, nhị tỷ Võ Sở Vũ chỉ sinh một nữ, Tư Tuấn Sinh thật sự là nhận hết hỉ.
Cảm giác có ngoại tôn không giống với tôn tử, nói về tôn tử, đại ca Võ Sở Vũ sớm đã có hai đứa con trai, lúc này trong long Võ Hầu Chi lại cảm thấy không có một ai, không một ai gây cho ông cảm giác yêu thương như Tuấn Sinh, như vậy sao còn có thể xuống tay được.
Ôm đứa trẻ về phòng, đại khái là do quan hệ huyết thống, đại khái là do Tư Tuấn Sinh vốn không sợ người lạ, tổ hợp ba người vui vẻ hòa thuận, một buổi chiều liền cùng Vũ phu nhân dụ Tư Tuấn Sinh vui vẻ, thật là có cảm giác an nhàn khi về già. Coi như là do Tư Tuấn Sinh nên Võ Hầu Chi cũng không nhẫn tâm với Tư Nhâm Dã, chỉ bảo người đuổi giết, rốt cuộc có chết hay không cũng không quá quan tâm.
Trước khi mấy người Võ Sở Vũ đến, Võ Hầu Chi đã sớm nghĩ kỹ sau này nuôi cấy ngoại tôn âu yếm này như thế nào, lập tức làm sao chịu trả lại Tư Tuấn Sinh.
- Tử tôn Tư gia, cho dù là thi thể cũng chỉ có thể của Tư gia! - Tư Nhâm Dã ngang ngạnh rống, Võ Hầu Chi nghe thấy cũng không sai, càng là người nhà giàu thì càng coi trọng huyết thống, Tư Tuấn Sinh tuy giống Võ Sở Vũ rất nhiều, đáng tiếc chảy trong người chính là máu thật Tư gia, nhất thời cũng nói không ra lời.
- Cha, chuyện này để sau hãy nói đi, trước tiên để con gặp Tiểu Sinh, lâu ngày không thấy sắp không thể chịu được - Võ Sở Vũ không đành lòng bèn đánh vỡ cục diện bế tắc.
Tuy nói thái độ song phương đều khá kiên quyết, nhưng cũng biết trong khoảng thời gian ngắn cũng không tranh ra cái gì, tự nhiên đều nghe theo Võ Sở Vũ.
Vài người tiến vào phòng, vừa thấy Tư Tuấn Sinh nằm trên giường nhỏ, tay đang không ngừng nắm vạt áo như muốn chạm vào linh đang ở đầu giường. Võ Sở Vũ nhìn thấy Tư Tuấn Sinh thì lo lắng và ủy khuất trong một tháng lập tức chạy vội ra, nhìn thấy Tư Tuấn Sinh cũng không tiến lên, thẳng tắp được đứng tại chỗ rơi lệ. Tư Nhâm Dã như cũng có cùng cảm xúc, mấy ngày nay mình cũng sinh tử không ngừng, nghĩ đến con mới bé tí như vậy lại nhận hết khổ, lại nghĩ đến không thể mang về thì oa một tiếng khóc lên.
Võ Sở Vũ đi lên trước ôm lấy Tư Tuấn Sinh, Tư Tuấn Sinh như nghe ra mùi vị của mẹ nó, miệng mở rộng cười liên tục nhìn nhìn Võ Sở Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra má lúm đồng tiền nhạt hai bên. Võ Sở Vũ ôm gắt gao Tư Tuấn Sinh vào trong ngực khiến Tư Tuấn Sinh có chút khó chịu nhưng cũng không khóc, đại khái là biết tâm tình giờ phút này của mẹ nó. Tư Nhâm Dã cũng đi qua ôm hai người, còn khóc nức nở. Võ phu nhân thấy thì sinh lòng thương hại, nếu bắt mình và cốt nhục chia lìa thì tự nhiên bà cũng không chịu.
Võ Hầu Chi cùng Võ phu nhân liền quyết định không đuổi vội Tư Nhâm Dã đi, chỉ từ từ để Tư Nhâm Dã nhìn thấy Võ gia này là dân thôn nhỏ bọn họ so ra kém. Chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, để hắn thấy rõ ràng bản thân không xứng đáng, cũng không cho Tư Tuấn Sinh được điều kiện hậu đãi như vậy, tự nhiên sẽ rời đi.
Tư Nhâm Dã ôm hai mẹ con, cảm khái một phen xong tâm lý liền bắt đầu tính toán, không quang minh chính đại mang đi được, xem ra cần cố gắng tìm chỗ sơ hở, lén đem Tư Tuấn Sinh đi.
Nguyên bản Võ phu nhân định kêu bà vú nuôi nấng Tư Tuấn Sinh, lại nghe được Võ Sở Vũ trướng sữa lợi hại nên dĩ nhiên là bỏ bà vú kia, lại có chút bận tâm mấy ngày nay con gái trải qua như thế nào, chờ Võ Sở Vũ đỏ mặt nói rõ xong thì Võ phu nhân sinh tức giận. Võ Sở Vũ biết mẹ mình có chút hiểu lầm thì nhanh chóng nói rõ:
- Mẹ, 'hắn' cũng chỉ giúp con xoa xoa, không có làm gì con cả.
Võ phu nhân hồ nghi đã mắt, rất không tin.
- Thật mà mẹ, con lừa mẹ làm cái gì. Thời gian con mang thai là 'hắn' hầu hạ con, 'hắn' vốn cũng không chịu, chỉ là con đau đớn vô cùng nên mới... 'Hắn' luôn luôn quy củ - Võ Sở Vũ hồng thấu mặt, những chuyện thẹn thùng này phải nói với mẹ chính mình đích xác rất thẹn thùng, nhưng không nói lại sợ mẹ hiểu lầm thái độ làm người của Tư Nhâm Dã.
- Nhìn không ra hắn có thể như thế, thật sự hơn rất nhiều quân tử - Trong lòng Võ phu nhân không nhịn được dâng lên hảo cảm với Tư Nhâm Dã, hiếm khi hướng tới phân này, chỉ là lại thấy có chút kỳ quái, một khi đã như vậy thì theo lý Tư Tuấn Sinh không thể ra đến mới phải - Vậy Tiểu Sinh...
Võ Sở Vũ vừa nghe thì đến cổ cũng đỏ:
- Mẹ, không phải là gặp Độc Y Giáo, trúng phải Tình Căn Cổ sao, Hàm nhi đã nói rõ với hai người.
Võ phu nhân lại vẫn muốn hỏi cho rõ ràng về chung thân đại sự của con gái nhà mình, nếu Tư Nhâm Dã kia là một ngụy quân tử thì bà thật sự càng xem trọng Lâm Tử Phong. Tự bà nhìn thấy Lâm Tử Phong từ nhỏ đến lớn, đối với Võ gia xem như trung thành và tận tâm, cũng không chê Võ Sở Vũ hiện giờ đã là vợ người, dáng vẻ đường hoàng, tất nhiên là Tư Nhâm Dã so ra kém.
- Nếu hắn thật sự là quân tử thì tất nhiên sẽ nhịn xuống - Võ phu nhân nói xong cũng tự cảm thấy không ổn, Võ Sở Vũ không biết nhưng mình sống lâu như vậy cũng không rõ sao, nam tử thế gian có mấy người là Liễu Hạ Huệ (người nổi tiếng là chính nhân quân tử).
- Đúng vậy, con mạnh hơn - Võ Sở Vũ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. (Ý là bạn Dã nhịn nhưng bạn Vũ không nhịn được, khỏe mạnh hơn nên cường gian bạn Dã ((=)
Võ phu nhân nghe xong sao còn có thể tiếp tục hỏi, hỏi đến không dọa con gái chạy mất mới lạ, đành phải đổi câu chuyện:
- Sở Sở, con xem xem, sau này con... - Tuy nói Võ Hầu Chi và Võ phu nhân đều cảm thấy Lâm Tử Phong là người tốt nhất nhưng Võ phu nhân vẫn muốn hỏi ý Võ Sở Vũ một chút.
- Sau này? Con còn chưa nghĩ tới - Võ Sở Vũ cũng ngượng ngùng nói ra chuyện mình muốn ở cùng Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã còn không có ý tứ này nên chính cô cần phải tỏ vẻ, tránh bị người chê cười.
- Sao có thể không tính toán một chút chứ, ta và cha con đều cảm thấy đứa nhỏ Lâm Tử Phong kia không tồi, chính y cũng chủ động đưa lễ tạ thần muốn cưới con. Đứa bé kia, cha con thích nên sẽ không ủy khuất nó.
- Mẹ, con và sư huynh đã là không thể. Một nữ không lấy hai chồng - Võ Sở Vũ vội vàng làm rõ, chỉ sợ không nói rõ sẽ khiến mẹ hiểu lầm mình nguyện ý. Vốn cũng không đồng ý với Lâm sư huynh, hiện giờ còn đối mặt tranh phong với y. Cũng biết y và Tư Nhâm Dã thật sự khác nhau, Lâm Tử Phong đích thị cho mình cảm giác y là thánh nhân quân tử không đếm xỉa đến hiềm khích trước đó, sau này không khỏi bị khinh bỉ. Huống hồ trong lòng cô đã tồn tại Tư Nhâm Dã, sao có thể thành thân với người khác đây.
- Ôi, nữ nhân giang hồ chúng ta làm sao để ý nhiều như vậy, huống hồ người khác cũng không biết nguyên do bên trong, các con vốn muốn thành thân, chuyện con cái cũng dễ ăn nói - Võ phu nhân nghĩ rằng Võ Sở Vũ bận tâm đến ánh mắt người khác, tốt cái trên giang hồ nhiều người hình thù kỳ quái, con cái giang hồ khác với dân chúng bình thường, tự nhiên tiêu sái hơn. Nên tiếp tục khuyên, Lâm Tử Phong không để ý là được.
- Mẹ, con còn rất truyền thống.
Lời nói này khiến Võ phu nhân không biết tiếp lời thế nào, Võ Sở Vũ truyền thống? Cô ngay cả nữ công cũng không muốn học nói gì đến truyền thống. Võ phu nhân nghĩ đến đây đột nhiên liền hiểu ra, quanh đi quẩn lại thì ra là Võ Sở Vũ đã có đối tượng trong lòng.
- Sở Sở, con cũng biết Tư Nhâm Dã thật sự không chút xứng với con - Võ phu nhân có chút nhớ nhung không thấu, Võ Sở Vũ sao lại có thể yêu thích Tư Nhâm Dã đây?
- Mẹ, vừa nãy không phải mẹ còn nói nữ nhân giang hồ chúng ta không để ý nhiều như vậy sao?
Võ phu nhân nghẹn lời, đành phải tiếp tục chuyển câu chuyện, trong lòng nghĩ nên sau này phải thương lượng một chút Võ Hầu Chi mới được. Nếu có thể, Sở Sở và Tư Nhâm Dã thế nhưng thật sự viên mãn nhất, ai bảo Sở Sở nhà mình thích đây, thật đúng là con gái lớn không thể giữ mà.