Âu Dương Vô Cực nhìn sư phụ của Bạch Thiên Vũ vừa mới bị khoái mã thỉnh từ tái ngoại trở về, đang đứng trong Ngự thư phòng, cho tả hữu lui xuống, đến khi hoa đăng được treo lên, hắn mới rời khỏi Ngự thư phòng, trở lại tẩm cung
Âu Dương Vô Cực lại một lần nữa có cảm giác vô lực sâu sắc, nguyên lai hắn không chỉ đấu với những việc sai mà hắn đã làm, hơn nữa còn đấu với cả cái tâm kết hơn hai mươi năm của Bạch Thiên Vũ, khó trách thất bại thảm hại như vậy.
Nhưng hắn không muốn buông tay, tất cả phóng đãng cùng kiêu ngạo dường như đều tập trung về hắn, nhưng dù sao hắn cũng đã biết được điểm mấu chốt rồi không phải sao? Nhớ đến đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
Nhìn người trong tẩm cung, hắn thể hiện rất khác thường, không tiến lên biểu hiện tình yêu của mình như bình thường, mà là nghiêm trang đứng trước Bạch Thiên Vũ, lệnh Tần Phong đang đứng bên cạnh tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đặc biệt phong kim giới tân khoa Võ trạng nguyên Bạch Thiên Vũ làm binh mã đại nguyên soái, ban thưởng phủ đệ, đặc biệt ban thưởng hoàng bào mã quái(*), cùng cho phép tự do hành tậu trong cung, khâm thử.” Sau khi tuyên xong thánh chỉ, Tần Phong lui ra ngoài, để lại một Bạch Thiên Vũ vẻ mặt trợn mắt há mồm cùng hoàng đế với vẻ mặt đắc ý.
“Ngươi đang làm gì, chứng tỏ sức mạnh của ngươi, hay vẫn là đến vũ nhục của ta” Bạch Thiên Vũ không như Âu Dương Vô Cực dự đoán là khai tâm khuyết dược (**) mà là một bộ dáng tức giận đến giơ tay giậm chân, Âu Dương Vô Cực hơi sửng sốt, nhưng hắn lại nhớ tới thái độ sống không đạt được mục đích không bỏ qua của mình. Bỏ qua bộ dáng như phát điên của Bạch Thiên Vũ, nghiêm trang nói:
“Đây là ngươi nên có, là những phong thưởng ngươi nên có được khi ngươi thắng Võ trạng nguyên.” Sau đó cư nhiên ngẩn người nhìn thấy Bạch Thiên Vũ một câu cũng không nói được, nguyên lai, khi tên gương mặt Bạch Thiên Vũ xuất hiện những cảm xúc hiếm hoi, thì gương mặt sẽ đỏ ửng. Rất động lòng người, khó trách Âu Dương Vô Cực cứ sửng người mà nhìn như vậy.
“Ngươi tính làm gì đây, ban ân a, hay là bồi thường đây.” Bạch Thiên Vũ không thể lý giải được cái cảm xúc kì lạ này của mình, không phải y nên cao hứng hay sao, dù sao đó không phải là giấc mơ của y sao, nhưng nghĩ lại, dưới tình huống này, sao y vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm.
Âu Dương Vô Cực không nhìn phản ứng của Bạch Thiên Vũ, chỉ cảm thấy mình như đã trở lại là mình của trước đây, dường như trí thông minh đã chạy trốn đang dần trở lại với chủ nhân của mình. Hắn lại gần Bạch Thiên Vũ, vẻ mặt cười ta, gác tâm kéo y lại nói “Hay là ngươi đã bị ta làm cảm động, quyết định cùng ta song túc song tê(***), không cần cái chức binh mã đại nguyên soái vô dụng này? ” Nói xong không ngoài ý muốn thấy Bạch Thiên Vũ đôi mắt nhìn chằm chằm, cứ như muốn lấy nuốt sống hắn.
“Đây không phải là ta bồi thường ngươi, mà đây là thứ ngươi vốn nên có được, là ta tự nguyện thả ngươi đi.” Âu Dương Vô Cực thu hồi thần sắc đùa giỡn của mình đối Bạch Thiên Vũ nói.”Ta tin tưởng ngươi chính là một hảo tướng quân, rong ruổi sa trường, sở hướng phi mĩ(****).”. Hắn cố gắng áp chế nỗi đau xót đang dâng lên trong long mình, cứng nhắc giải thích, hắn biết đây là lựa chọn tốt nhất đối với Bạch Thiên Vũ.
Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, đột nhiên hiểu được mọi chuyện, y luôn thông minh, nhưng mọi chuyện xảy ra gần đây không thể không khiến y tự hỏi, cũng đã không còn lý trí để tự hỏi, lúc này y nhìn nam nhân trước mặt mình, trong lòng xuất hiện một cảm giác rung động chưa từng có.
“Ta sẽ an bài Tần Phong tối nay mang ngươi xuất cung, ngày mai trực tiếp đến triều đường, ta sẽ nói lúc trước là ta đồng ý cho ngươi trở về Tranh gia, bây giờ ngươi mới trở vể phục chức!” “Ở ngoài cung ta đã an bài phủ đệ cho ngươi, về sau ngươi sống ở đó đi.”
“Về sau ngươi hãy sống cuộc sống mà mình mong muốn đi.” Âu Dương Vô Cực một hơi nói xong những lời cần nói, tuy rằng tất cả những chuyện này đều là đo hắn an bài, nhưng bắt hắn phải nhìn người trước mắt chỉ như vậy mà rời xa hắn, trong lòng xuất hiện một nỗi đau không nói nên lời.
Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, đến tận giờ khắc này nói y không cảm động là gạt người, nhưng nếu nói y phải trở thành người của”Nam nhân” kia thì y lại không cách nào tiếp nhận được, y miễn cưỡng tiếp lời, “Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm một vị tướng quân vĩ đại nhất, bảo vệ vương triều của ta.”.
Nhìn Bạch Thiên Vũ sẽ rời xa mình, Âu Dương Vô Cực cảm thấy như hô hấp của mình như dừng lại, thốt lên “Thiên Vũ, cho ta ôm một cái.” Nói xong liền ngây người đứng lại. Hối hận bản thân mình sao có thể ở giờ phút trọng đại này mà nói ra những lời tiền công tẫn khí(*****), nỗi bi thương trên gương mặt hắn khiến Bạch Thiên Vũ tâm chợt xiết lại, mặc cho bản thân làm một hành động mà chính y cũng không thể tin được – chủ động vươn tay ôm lấyÂu Dương Vô Cực ủng vào lòng mình. Âu Dương Vô Cực không thể tin được mà nhìn Bạch Thiên Vũ, phát ra một tiếng tê rống, gắt gao lấy tay ôm ngược lại Bạch Thiên Vũ, tựa như muốn đem y tiến vào cơ thể của mình.
Thời gian giống như ngừng trôi, qua nửa khắc, Bạch Thiên Vũ nhẹ nhàng đẩy Âu Dương Vô Cực ra, trên mặt lộ ra một mạt đỏ ửng, ly khai tẩm cung. Âu Dương Vô Cực cảm thụ độ ấm còn tồn tại trong lòng mình, đột nhiên hối hận, hắn không muốn Bạch Thiên Vũ rời đi, hắn hối hận, hắn không muốn lo lắng tương lai gì cả, hắn chỉ muốn hiện tại y lại trở về trong lỏng hắn.
Nhưng hắn biết rõ, chỉ có khi Bạch Thiên Vũ tự mở lòng ra, khi y đạt được giấc mơ của mình, y mới có thể vứt bỏ cái gọi là chấp nhất, mới có thể tiếp nhận hắn từ tận sâu trong thâm tâm y, con dương phía trước còn rất dài, hơn nữa căn bản không thể nhìn thấy điểm kết thúc, Âu Dương Vô Cực tự cười giễu chính mình. Mặc kệ thế nào, hôm nay xem như đã có tiến triển, không phải sao.
Chú giải:
(*) Mã quái: áo khoác ngoài (một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen)
(**)Khai tam khuyết dược: cực kì vui vẻ, vui vẻ đến nhảy cẩn lên
(***)Song túc song tê: túc: ở chung một nơi, tê: cùng nhau bay lượn. dung để so sánh với những đôi nam nữ đang yêu nhau không thể cách xa nhau mà như hình với bóng
(****)Sở hướng phi mĩ:
Mĩ: ngã xuống
Phi mĩ: cây cối bị gió thổi lật
So sánh sức mạnh/ lực lượng đạt tới một vị trí nào đó, mà hết thảy chướng ngãi vật đều bị loại bỏ
Gần nghĩa: sở hướng vô địch
(*****)Tiền công khí tẫn: kiếm củi ba năm đốt một giờ
Hết chính văn đệ thập chương