Sở Vi Nguyệt gọi lại một tên tùy tùng, căn dặn hắn vài việc. Nàng nhất định phải tra rõ chân tướng thực hư chuyện này thế nào. Cũng để giải mối hàm nghi của nàng đối với Di Ninh.
Trong lúc ngồi chờ đợi, Sở Vi Nguyệt chợt nhìn về phía cây cổ cẩm. Trong đầu nàng bỗng nhớ lại đêm Trung Thu hôm ấy, lúc Di Ninh đang ngồi say sưa nghe nàng rải đàn. Lại nhớ về bốn câu thơ Di Ninh đã từng đáp lại nàng. Chỉ một lòng mong người kia hiểu rõ nhưng người nào có hay. Cảnh đêm lúc ấy cũng thật tĩnh lặng càng làm cho Sở Vi Nguyệt thêm phiền lòng.
Nàng nhấc chân bước về phía cây cổ cầm, ngón tay lướt nhẹ nhàng qua từng dây đàn bất chợt vang lên âm thanh. Bỗng một tiếng "rắc" khó chịu phát ra, ngón tay nàng cũng bắt đầu rướm máu. Sợi dây đàn nàng vừa chạm bỗng nhiên bị đứt ra cứa vào ngón tay trắng trẻo kia. Sở Vi Nguyệt khẽ rút tay lại, nhìn một đường ngắn đỏ tươi trêи ngón tay mình. Trong đầu nàng đang nghĩ một cái gì đó đến độ đôi mày cũng chau lại. Hay chăng đây là điềm báo chẳng lành, sắp xảy ra việc gì sao. Có lẽ Sở Vi Nguyệt cũng tin vào điều đó nên nàng mới có biểu hiện như vậy. Nàng lấy một chiếc khăn nhỏ lau đi vết máu trêи ngón tay rồi cẩn thận lấy băng vải nhỏ quấn lại.
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, mọi chuyện rồi sẽ có hướng giải quyết thôi.
Một lúc sau tên tùy tùng quay lại, hắn bẩm báo lại mọi chuyện với tam công chúa. Sở Vi Nguyệt nghiêm mặt gật đầu rồi cho hắn lui. Quả nhiên mọi chuyện lại đi theo chiều hướng nàng nghĩ. Nàng không muốn chuyện này xảy ra nhưng không thể nào cãi số. Nó cứ tiếp diễn như vậy khó lòng mà không nghĩ đến.
Sở Vi Nguyệt vẫn còn nhớ có lần Di Ninh nhờ nàng đưa bức thư đến cho bọn thuộc hạ của nàng ấy. Hôm nay nàng lại căn dặn người đi đến chỗ đó để điều tra. Hắn tra ra được, chỗ đó có mặt thêm một nữ nhân. Sở Vi Nguyệt lúc này không muốn tin nhưng vẫn phải tin. Quả nhiên bên cạnh Di Ninh còn có một nữ nhân làm việc cho nàng ấy. Nhưng liệu có khi nào là sự trùng hợp, nàng rũ bỏ niềm tin của mình mà nghĩ về hướng tích cực hơn.
Thấm thoát thời gian trôi thật nhanh, gần đây Di Ninh cũng án binh bất động. Chuyện về cuốn binh thư cũng còn rất mơ hồ. Di Ninh không thể nào hiểu rõ những chuyện nằm phía sau, mọi chuyện đều rất khó hiểu. Nàng cũng đã từng hỏi Sở Vi Diệp về các mối quan hệ của hoàng thượng nhưng cũng không thu được tin tức gì. Kể cũng đúng, Sở Vi Diệp là con người vô ưu vô lo, những chuyện của hoàng thượng có lẽ nàng ấy cũng không chú tâm đến. Nhưng nếu hỏi Sở Vi Nguyệt thì quá mạo hiểm, người kia liền sẽ nắm được thóp của nàng. Chuyện thế này cũng không được, thế kia cũng không được thật khiến người khác đau đầu. Di Ninh cũng là đang sợ nếu kéo dài giờ gian ở đây quá lâu sẽ ảnh hưởng đến thân phận của nàng và cả thanh danh của công chúa. Sớm hay muộn thì hoàng thượng và hoàng hậu cũng sẽ làm khó hai nàng về việc sinh nhi tử mà hai nữ nhân với nhau thì làm sao có con. Đến lúc đó chỉ sợ thân phận nữ nhân bại lộ còn Sở Diệp sẽ bị người đời chê cười. Nàng thì có thể tìm cách trở về Ả Lạp, đến lúc đó nhất định sẽ có binh đao giao chiến hai bên. Nhưng Di Ninh làm sao đành lòng để Sở Vi Diệp ở lại đây một mình đối mặt với mọi chuyện, huống chi chính nàng là người đề xướng ra kế hoạch nguỵ trang dưới thân phận phò mã này.
Nếu thật sự không tìm được cuốn binh thư, Di Ninh cũng sẽ lựa thời điểm thích hợp mà rời đi. Nàng không muốn liên lụy đến Sở Vi Diệp mặc dù biết Sở Vi Diệp đối với mình có tình cảm đặc biệt. Đoạn nhân duyên này có lẽ mãi mãi nàng cũng không thể nào hồi đáp.
Nếu yêu ai hết lòng mà người ta cũng hồi đáp thì trêи đời này làm gì tồn tại thứ tình cảm đơn phương. Huống chi Di Ninh chỉ là lữ khách lướt ngang qua Sở Vi Diệp. Duyên với phận cũng giống như bọt bèo mà thôi.
Ngoài trời, những áng mây xám xịt đang dần kéo đến, gió cũng bắt đầu thổi mạnh. Những nhánh cây mỏng manh cũng không chống nổi sức gió mà đảo mình nghiêng ngả. Sắc trời xanh bỗng chốc hóa âm u có lẽ sắp xảy ra trận mưa lớn. Di Ninh châm cho mình một tách trà rồi ngồi nhàn nhạt thưởng thức nó. Nước từ bình trà từ từ đổ ào xuống tách mang theo hương vị nhè nhẹ của Bách Hoa Xuân, thoang thoảng lang tỏa xung quanh. Nàng là người đặc biệt rất thích trà nhưng nơi đây không có vị trà mà nàng thích nhất. Loại trà ấy có tên Phổ Nhĩ ở vùng phía Bắc của Ả Lạp rất hiếm, chỉ dành để tiến cống cho hoàng tộc. Nhưng với tâm thế của một khách nhân của Sở quốc, vị trà nào cũng quý giá hơn cả. Mặc dù nàng nhìn ly Bách Hoa Xuân vẫn đang phảng phất khói, lại có chút nhớ nhung mùi vị Phổ Nhĩ của quê nhà.
Những hạt mưa cũng bắt đầu rơi lã chã ngoài kia, tiếng lộp độp vang dội trêи những mái ngói khiến người ta cảm thấy chói tai. Dần dần trời càng thêm nặng hạt, những giọt mưa như nước trong thác dữ dội trút xuống nhân gian. Có lẽ hôm nay ông trời muốn gột rửa hết bụi trần để mọi người có cơ hội bắt đầu cuộc sống mới. Cảnh tượng trước mắt thoáng chốc chìm vào mờ ảo, nước mưa trắng xóa bao trùm lấy cả quang cảnh phủ phò mã. Đưa mắt nhìn ngoài kia, người ta cũng khó phân biệt được thật thật ảo ảo, giống như thế sự nhân gian. Di Ninh ngồi trong đây nhàn nhạt thưởng thức mùi vị của trà, cũng đưa mắt ngắm nhìn cảnh mưa. Vị ấm nóng xâm nhập vào trong miệng rồi trượt xuống cuống họng làm người ta cảm thấy ấm áp hơn giữa ngày mưa.
Cảnh vật hiện giờ rất hữu tình để người ta liên tưởng. Di Ninh đưa mắt nhìn phía xa giữa màng nước trắng xóa. Trong mắt nàng hiện ra cảnh tượng ba tiểu hài tử vui đùa bên nhau. Hai người mái tóc ngả nâu cùng một người mái tóc đen tuyền chụm đầu bên nhau thì thầm to nhỏ.
"Cửu muội, chữ này muội viết sai rồi, viết lại theo ta". Một hài tử màu tóc ngả nâu như nàng chỉ tay vào tờ giấy nàng đang viết. Người đó chính là đại ca cũng là thái tử của Ả Lạp bây giờ.
Nghe thế, nàng đành lật đật sửa lại theo lời của đại ca rồi mỉm cười bảo: "Nga, ta viết thế này có đúng chưa?"
"Tốt lắm, cửu muội thật thông minh". Vị đại ca đó khen ngợi rồi đưa tay xoa đầu nàng.
"Cửu muội thật giỏi, sau này ắt hẳn sẽ là một người lỗi lạc!". Tiểu hài tử có mái tóc đen cũng lên tiếng khen nàng. Vị đó chính là tứ ca, là tứ hoàng tử của Ả Lạp bây giờ.
Nghe thế, nàng cười xòa lên. Hai người họ thấy thế cũng cười theo. Tình cảm của ba người khắng khít sâu đậm nhường nào. Trong mắt Di Ninh lại hiện lên hình ảnh hai người trung niên đang bước về phía bọn họ
"Ba huynh muội các con đang làm gì thế?". Nam nhân trung niên đó nói. Ông chính là phụ vương của ba người, quốc vương của Ả Lạp.
Bên cạnh ông là một nữ nhân ngoại quốc thập phần xinh đẹp, mái tóc ngả nâu có chút gợn sóng. Bà chính là hoàng hậu của Ả Lạp cũng là người sinh ra Di Ninh và thái tử.
"Ahh, phụ vương, mẫu hậu". Ba tiểu hài tử buông bút xuống chạy về phía họ.
"Ba nhi tử ngoan". Hoàng hậu đưa tay ôm lấy ba tiểu hài từ, cười tươi với chúng.
Tiếng sét từ đâu bắt đầu vang dội một âm thanh rất lớn khiến Di Ninh bừng tỉnh. Mộng hồi thức giấc, nàng đành trở về thực tại phũ phàng. Có lẽ nàng đang rất nhớ gia đình, quê hương của nàng. Di Ninh khẽ mỉm cười, một nụ cười có chút chua xót luyến tiếc cảnh tượng lúc nãy. Giá mà nàng có thể thấy bọn họ lâu hơn một chút nhưng chỉ tiếc rằng ông trời đã không cho phép nữa. Di Ninh lại rót tiếp trà vào tách, từ từ thưởng thức ly thứ hai.
Bỗng từ đâu một nữ nhân chạy hốt hoảng dừng ngay trước cửa. Cả người ướt sũng như vừa bị ướt mưa. Bộ y phục trêи người cũng co sát vào cơ thế, những giọt mưa thấm đẫm vào từng tấc thịt của nàng.
"Sở Vi Diệp, ngươi sao lại ướt như thế này". Di Ninh vội vàng đứng dậy, chạy ra phía người kia.
"Ta đang đến tìm người thì trời đổ ào xuống. Ngoài trời lại có tiếng sét, ta rất sợ". Sở Vi Diệp vừa nói vừa có chút run. Có lẽ nước mưa thấm vào cơ thể nên nàng đang rất lạnh.
Di Ninh kéo nàng vào trong phòng, chuẩn bị cho nàng một bộ y phục khác.
"Mau thay đồ ra nếu không ngươi bị cảm mất". Di Ninh đưa bộ y phục ra trước mặt người kia, thoáng nhìn bộ y phục rồi Di Ninh nói tiếp: "Ở đây chỉ có nam phục, công chúa hãy mặc đỡ…". Di Ninh có chút ấp úng định nói tiếp điều gì đó nhưng có chút ngại nên nàng đành dứt lời.
Sở Vi Diệp nhận lấy bộ y phục rồi nhanh chóng đi ra phía sau thay y phục. Di Ninh có chút ngập ngừng rồi bước lại gần phòng thay đồ nói: "Ở đây không có...áօ ɭót cho ngươi nên…".
Nghe người kia nói vậy, Sở Vi Diệp vội kiểm tra lại y phục, quả nhiên không có. Cũng đúng, Di Ninh đang phẫn nam trang nên nàng cũng không dùng đến vật này. Công chúa hướng ra phía ngoài nói: "Không sao". Nàng cũng có thể dùng băng vải quấn ngực nhưng nó rất khó chịu nên Sở Vi Diệp không thích mấy. Một lúc sau, nàng cũng thay xong, thoạt nhìn cũng không tệ dù gì trước đây nàng cũng đã từng phẫn nam trang. Chỉ có điều chỗ trước ngực có chút phập phồng, trống vắng khiến Sở Vi Diệp có chút không quen.
Sở Vi Diệp bước ra ngoài liền nhảy cẫng lên chiếc giường rồi quấn chăn lại. Di Ninh liền sai người lấy chỗ y phục của Sở Vi Diệp đem giặt. Đồng thời Di Ninh cũng đốt thêm một lò hương để sưởi ấm cho công chúa vì nghĩ rằng nàng ấy đang rất lạnh.
"Đã đỡ lạnh hơn chưa?". Di Ninh hỏi
Sở Vi Diệp lắc đầu, người vẫn còn cuộn chặt trong tấm chăn. Di Ninh định kêu người đem vào thêm một cái lò hương khác nhưng Sở Vi Diệp đành ngăn lại.
"Không cần đâu, đốt nữa sẽ ngộp mất". Sở Vi Diệp nói
"Không ngộp, căn phòng này ta hiểu rõ". Di Ninh vẫn giữ ý định của mình
"Ta không muốn!". Sở Vi Diệp bướng bỉnh cãi. Nàng đang muốn một điều gì đó nhưng người kia vẫn chưa nói ra đúng ý mình.
"Vậy ta sai người làm cho ngươi một chén canh nóng". Di Ninh tiếp tục đưa ra biện pháp.
"Ta không ăn". Sở Vi Diệp vẫn lắc đầu. Người kia vẫn chưa hiểu ý của nàng. Vậy nên Sở Vi Diệp đành nói ra: "Lại đây, ôm ta có được không?". Nói xong nàng có chút ngượng miệng đành cúi đầu xuống một chút.
Hóa ra ý của công chúa là như thế này. Di Ninh đứng nhìn người kia, trong đầu lại hiện lên vài tia suy nghĩ. Nhưng đôi chân lúc này đã muốn cất bước đi lại phía Sở Vi Diệp. Nàng ngồi xuống bên cạnh Sở Vi Diệp, vòng tay ôm lấy người cách một lớp chăn.
"Như thế này có được chưa?". Di Ninh mở lời hỏi
Nhận thấy hành động vừa rồi của Di Ninh, trong lòng Sở Vi Diệp có chút run lên. Nàng rất vui sướиɠ nhưng trong tâm lại muốn hơn thế nữa: "Ta không muốn như thế này. Trực tiếp ôm ta có được không?". Giọng nàng từ từ nhỏ dần.
Nghe thế Di Ninh cũng làm theo ý nàng. Di Ninh mở lớp chăn xung quanh người Sở Vi Diệp rồi vòng tay ôm lấy người kia dựa vào lòng mình. Đồng thời nàng cũng đưa tấm chăn quấn lại phía ngoài người kia. Lần này Sở Vi Diệp hoàn toàn hài lòng, thân người tựa hẳn vào Di Ninh.
"Thấy sao rồi?". Di Ninh hỏi
Sở Vi Diệp gật gật đầu hài lòng. Thỉnh thoảng nàng cảm nhận được mùi hương từ người Di Ninh lẫn bộ y phục nàng đang mặc. Cảm giác này dễ chịu vô cùng, có thể xoa dịu ngàn cay đắng trêи đời này. Hơi thở của Sở Vi Diệp đều đều khiến cho nơi ngực phập phồng theo. Cách lớp áo, Di Ninh cảm nhận được có vật gì mềm mại cọ sát vào người nàng, nàng có chút ngượng. Còn đối với công chúa, nàng cũng đã không còn chú ý đến mọi thứ xung quanh. Mọi thứ thay đổi như thế nào Sở Vi Diệp cũng không quan tâm.
Cảnh tượng hiện tại sẽ làm người ta sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng khi được người mình yêu ôm lấy lại thêm cơn mưa cứ dai dẳng ngoài kia.