Ánh mặt trời len lỏi qua từng khe cửa sổ xuyên thẳng vào gương mặt người còn đang say ngủ kia. Nàng chợt nheo mắt lấy tay che đi phần ánh sáng đang chiếu thẳng vào mặt. Xem ra hôm nay nàng lại dậy trễ. Di Ninh vội vàng nắm lấy góc chăn kéo ra khỏi người mình, xoay người bước xuống giường. Nàng đang loay hoay cúi người mang giày thì nghe một âm thanh quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào. Dạo gần đây Sở Vi Diệp lại hay đến phủ tìm nàng, không biết công chúa có ý đồ gì khác.
“A Ninh…”. Vẻ mặt Sở Vi Diệp hớn hở gọi người kia nhưng đến khi thấy thân ảnh Di Ninh vẫn còn đang trong tư thế mang giày, nàng liền đơ người ngạc nhiên.
Kì lạ, A Ninh hôm nay lại dậy muộn hơn mọi ngày.
“Công chúa tìm ta có việc gì?”. Di Ninh bước lại gần Sở Vi Diệp hỏi
Người kia bước lại gần Sở Vi Diệp, nàng liền ngửi ra được một mùi hương kì lạ. Di Ninh hôm nay lại đổi mùi hương? Sở Vi Diệp cũng không chắc chắn với ý nghĩ của mình.
“Người hầu bảo dạo gần đây ngươi hay về muộn, có việc gì sao?”. Sở Vi Diệp nghi hoặc hỏi.
“Công chúa cũng biết ta luôn bận rộn mà”. Di Ninh luôn lấy lí do bận rộn ra để đối phó. Nàng cười trừ với lời nói dối của mình.
Miệng thì hỏi câu khác nhưng trong tâm lại nghĩ khác. Nàng vẫn luôn tò mò về mùi hương khác lạ trên người Di Ninh. Nàng bước lại gần Di Ninh một chút, cố gắng ngửi ra điểm khác lạ. Nhưng cũng chẳng phát hiện ra được điều gì nhưng đập vào mắt nàng là vệt màu đỏ đỏ phía sau ống tay áo phải của Di Ninh. Do Di Ninh mặc bạch y nên nhìn rất dễ thấy nhưng ngược lại bản thân Di Ninh lại không thấy được vì nó ở phía sau. Nàng cầm lấy ống tay áo, người hơi khom xuống để nhìn rõ hơn. Nàng cũng không hi vọng là mình đã nghĩ đúng. Vết đỏ có chút lem nhoà. Là nữ nhân, nhìn vào Sở Vi Diệp liền biết đây là vết son. Một cơn tức giận bỗng chốc ập tới, Sở Vi Diệp mạnh bạo hất ống tay áo của Di Ninh. Chưa dừng lại ở đó, nàng ngước nhìn người kia bằng đôi mắt giận dữ, quát: “Tối hôm qua ngươi đã đi đâu?”
“Sao thế?”. Di Ninh nhận ra sự khác lạ của Sở Vi Diệp từ khi nhìn thấy gì đó từ ống tay áo mình. Nàng cố kéo lấy phần tay áo sau đưa ngược ra trước để xem, một vết đỏ được thu vào trong mắt nàng. Di Ninh nhớ lại chuyện tối hôm qua các cô nương ở thanh lâu cứ bám lấy vào người nàng, có lẽ vết son này cũng do đó mà ra. Xem ra nàng không thể giấu được Sở Vi Diệp.
“Không trả lời?”. Sở Vi Diệp hỏi lại. Người kia lại im bặt càng làm nàng khó chịu, được thế Sở Vi Diêp nói tiếp: “Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đã đi đâu. Vừa lại gần ta đã nghe được một mùi hương rất khác không phải là của ngươi nhưng ta cũng không dám nghĩ bừa. Khi nhìn thấy vết đỏ này ta lại khẳng định ngươi đã đi đến chỗ đó”
“Phải nhưng ta không cố ý vào chỗ đó”. Hết cách, Di Ninh đành thừa nhận mọi chuyện với công chúa.
Sở Vi Diệp không muốn nghe Di Ninh giải thích, nàng hiện tại vô cùng bực tức và khó chịu. Mặc dù hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa nhưng nàng là có tình cảm với Di Ninh, nhìn thấy người mình yêu gần gũi với nữ nhân khác, mà người này lại chính là kỹ nữ trong lầu xanh, có ai không nổi lên sự ghen tuông và không cam tâm cho được. Nàng cũng là nữ nhân như bọn họ, nếu Di Ninh muốn, nàng vẫn có thể làm những thứ như họ. Cơn tức giận trong nàng đã từ từ hạ xuống và thay vào đó là sự thất vọng. Cứ cho là Di Ninh cũng thích nữ nhân đi, nhưng bên cạnh nàng chẳng phải đã có Sở Vi Diệp hay sao. Hay là Sở Vi Diệp không bằng kỹ nữ. Đôi mắt của nàng đã phiếm đỏ, chỉ cần một chút nữa thôi những giọt châu sẽ lấp đầy và tràn xuống.
“Ta...ta không phải loại người như ngươi nghĩ đâu”. Di Ninh xua tay giải thích. Nàng cũng hiểu cho cảm xúc của Sở Vi Diệp bây giờ nhưng nàng không thể làm gì khác hơn. Đôi mắt Di Ninh thu lại nhìn người kia. Chẳng lẽ công chúa lại quên rằng Di Ninh cũng là nữ nhân sao? Làm sao nàng có thể vào trong đó khoái hoạt được, chưa kể đến việc sẽ bị bại lộ thân phận. Di Ninh dù có hứng thú cũng không dám làm liều, nói chi một chút cảm giác nàng cũng không có.
“Ta thì nghĩ được ngươi là loại người thế nào chứ?”. Nói rồi Sở Vi Diệp xoay lưng bỏ đi. Hai dòng lệ của nàng lúc này theo cảm xúc mà tuôn ào xuống. Sở Vi Diệp không thể kiềm được nữa, nàng cắn chặt môi cố chạy đi khỏi nơi này.
“Sở…”. Di Ninh định gọi lại người kia nhưng có lẽ đã không kịp nữa. Nàng cũng không đuổi theo, đôi mắt lúc này sụp xuống, lặng người nói thầm: “Không phải ngươi nghĩ ta là loại người đó sao?”
Di Ninh nhìn theo ra phía cửa, mặt không gợn sóng. Tiếng thở dài mệt mỏi lại vang lên. Thôi cứ để Sở Vi Diệp hiểu lầm như thế cũng tốt, nàng ấy sẽ từ bỏ tình cảm này. Đó chẳng phải là điều Di Ninh cũng muốn sao. Hai người không nên có duyên nợ sẽ không đau lòng. Nhưng sao chẳng có niềm vui nào đến từ đáy lòng trống không của một người vẫn đang đứng lặng ở đó. Nàng có chút không cam lòng, cảm xúc khó chịu lại bắt đầu vây lấy nàng.
Sở Vi Diệp hai tay dụi lấy đôi mắt chạy về Khôn Vi cung. Nàng đuổi tất cả cung nữ ra khỏi tẩm cung của mình, yên tĩnh tự dỗ dành bản thân. Nước mắt cũng bắt đầu ngừng rơi để lại hai đôi mắt đỏ ao. Nàng bước lại bàn trang điểm, ngồi trước gương đồng tự nhìn gương mặt mình. Một người khuynh quốc khuynh thành như nàng lại không thể làm cho Di Ninh động tâm, để Di Ninh phải tìm đến kỹ nữ. Nghĩ cũng thật buồn cười. Sở Vi Diệp nở một nụ cười nhạt trước gương tự an ủi bản thân. Nếu Di Ninh đã không để tâm đến nàng vậy cớ gì nàng lại mãi để tâm đến nàng ấy như vậy. Di Ninh đã làm nàng đau khổ quá nhiều lần. Hết lần này đến lần khác, Sở Vi Diệp cũng âm thầm chịu đựng rồi tự bỏ qua. Nhưng chuyện này, nàng cũng không thể trách Di Ninh, giữa hai người cũng không tồn tại tình cảm gì cả chỉ đơn thuần là mối quan hệ hợp tác. Đáy lòng nàng bỗng chốc trống không, tâm chùng xuống, chỉ cần từ nay để mọi chuyện trở lại như quỹ đạo cũ cũng sẽ không ai phải phiền lòng. Sở Vi Diệp lạnh lùng quyết tâm nhưng cũng chẳng có chút dễ chịu nào xoa dịu trái tim đang âm ĩ tổn thương kia.
Gác qua chuyện lúc sáng, tối hôm nay cũng chính là ngày đám người của Di Ninh thực hiện kế hoạch đã định trước. Nên nàng cũng không vì thế mà phân tâm nhiệm vụ. Nàng tập hợp mọi người và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để tiện hành động. Di Ninh đưa cho A Lạc bộ y phục của cung nữ và một ít mê dược và vỗ vai dặn dò nàng: "Phải thật cẩn thận!".
A Lạc gật đầu đã hiểu. Cả đám chia làm hai nhóm để hành động. Bọn tùy tùng sẽ tìm chỗ ẩn nấp đợi đến thời cơ sẽ hành động vì bây giờ mọi người vẫn chưa ngủ. Còn Di Ninh giúp A Lạc dịch dung để bảo toàn thân phận, không bị lộ gương mặt thật của nàng. Xong chuyện Di Ninh giúp A Lạc đánh lạc hướng bọn lính canh để nàng dễ dàng tiến cung tiếp cận hoàng thượng. Còn về Di Ninh, nàng sẽ tìm một nơi ẩn nấp để kịp thời ứng cứu.
Giờ này sẽ có cung nữ vào dâng thuốc bổ cho hoàng thượng, A Lạc bắt lấy thời cơ chạy đến tiếp cận cung nữ đó.
"Tỷ tỷ, việc này cứ để ta, tỷ cứ về nghỉ ngơi Dù gì hiện tại ta cũng đang rãnh rỗi.". A Lạc nhìn người kia cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất. Điều này tưởng chừng rất dễ nhưng lại rất khó với nàng.
"Ngươi là…". Cung nữ kia nghi hoặc hỏi
"Ta là A Dao, ta vừa mới được nhận vào đây, mong tỷ tỷ giúp đỡ". Một nụ cười gượng gạo hiện trên gương mặt A Lạc.
"Thôi được". Cung nữ kia cười lại với A Lạc, đưa chén thuốc lại cho nàng.
A Lạc cầm lấy chén thuốc tiến thẳng vào tẩm cung của hoàng thượng. Nàng quỳ xuống dâng thuốc cho người đang ngồi nhàn nhạt trên trường kỷ. .
"Tham kiến hoàng thượng, nô tì mang thuốc đến cho người". A Lạc theo tục hành lễ
Nhận thấy không phải cung nữ ngày thường đem thuốc đến cho mình, hoàng thượng liền hỏi: "Ngươi là…"
"Nô tì là A Dao, vừa mới được chuyển đến đây". A Lạc đáp lời
Hoàng thượng cũng không nghi ngờ, vì trong cung hàng vạn kẻ hầu người hạ ông làm sao có thể nhớ hết. Tên thái giám đứng bên cạnh rút ra một cây kim đưa vào chén thuốc. Một lúc sau hắn rút lên nhận thấy mũi kim không bị chuyển màu mới an tâm để hoàng thượng dùng thuốc.
Nhân lúc hai người kia còn đang chú ý đến cây kim, nàng từ từ lùi gần về lò hương rắc một ít mê dược vào trong đó. Một lát nữa nó sẽ phát huy tác dụng cũng vừa lúc đến giờ hoàng thượng an giấc.
A Lạc đứng ở ngoài cửa ném nhẹ hòn đá vào trong cố ý gây tiếng động chủ yếu để thăm dò người nằm trên giường đã trúng mê dược chưa. Nhận thấy bên trong vẫn yên lặng, nàng liền tiến vào nhưng vẫn trong tư thế đề phòng rủi ro. A Lạc tiến gần đến giường của hoàng thượng, hơi thở của ông từng nhịp đều đều xem ra đã ngủ say. Theo như trí nhớ của nàng, A Lạc tiến lại gần chiếc hộp tủ hôm trước ấn nhẹ vào cơ quan ẩn dưới lớp giấy che phủ. Chiếc tủ liền dịch sang một bên để lộ ra một lối đi xuống mật thất. Nàng tiến vào khoảng đen tối om, bên trong ấn nút chiếc tủ lại dịch chuyển trở lại. Một ngọn đèn được nàng thổi sáng lên, theo nó mà từ từ tiến xuống.
Bên phía đám người của Di Ninh cũng đã đến giờ hành động. Bọn họ sẽ lẻn vào phủ của các đại thần để lục soát. Mỗi người chia nhau ra hành động cẩn thận. Họ từng bước nhẹ nhàng lục tung giấy tờ sổ sách trong phòng hệt như A Lạc lần trước, vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Nhớ đến lời dặn của Di Ninh, bọn họ tìm kiếm chỗ giấu đồ bí mật của các đại thần mà thuộc hạ Di Ninh đã thăm dò lần trước. Mở ra cũng chỉ thấy vàng bạc châu báu và một số đồ vật quý giá khác, không thấy bất kì cuốn binh thư nào. Bọn tùy tùng lại trắng tay trở về. Mỗi người từ một nhà tiến ra tập hợp, nhìn nhau lắc đầu.
"Cẩn thận, có người". Nghe thấy tiếng bước chân, một tên nhắc nhở.
Bọn họ phi thân tìm chỗ nấp, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Hóa ra là bọn lính gác đêm. Đợi bọn lính đi qua, đám người mới tìm một nơi gần A Lạc ẩn nấp để phòng nàng bị phát hiện có thể tương trợ kịp thời.