Sở Vi Diệp không biết nên làm gì để phụ hoàng mềm lòng, nàng đành quỳ trước Đại điện đến khi ông động lòng mới thôi. Ánh mặt trời chiếu xuống len lỏi qua từng tầng mây như thiêu đốt cơ thể nàng. Sở Vi Diệp quỳ ở đó đã một canh giờ, hai chân nàng cũng đã mỏi rã rời. Từng giọt mồ hôi rơi nhễ nhại trên gương mặt, nàng đưa tay lau càng làm nó loang ra từng vệt. Y phục cũng đã ướt đẫm, trời nóng nực càng mang lại cho người ta cảm giác khó chịu. Nàng đành gục mặt xuống để tránh bớt ánh mắt mặt trời. Những giọt mồ hôi cũng theo tóc mà rơi lã chã xuống nền gạch. Sở Vi Diệp trước giờ cũng chưa từng phải làm những việc thế này, nàng chưa biết phải chịu khổ cực là như thế nào. Thế nhưng hôm nay lại vì một nữ nhân xa lạ mà tự hành hạ bản thân mình. Liệu Di Ninh biết, có vì nàng mà động chút tâm can.
Lão thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng ra xem tình hình của công chúa, xong hắn bèn vào bẩm báo: “Ngũ công chúa đã quỳ ở đó một canh giờ rồi. Nếu để người quỳ nữa có lẽ công chúa sẽ ngất đi mất.”
Hoàng thượng xoa xoa ngay thái dương thở dài lắc đầu: “Trẫm không ngờ nó lại có tình với phò mã như vậy. Mau kêu nó vào đây.”. Lão thái giám nghe xong bèn ra truyền lại lệnh rồi đỡ nàng vào trong.
Do nàng quỳ đã lâu, đầu gối có chút tê cứng nên đứng đứng có chút khó khăn. Hai chân nàng khập khiễng nhích từng bước nặng nề. Sở Vi Diệp bước vào Đại điện còn có ý muốn hành lễ với hoàng thượng liền bị ông ngăn lại. Hoàng thượng dìu nàng lại ghế ngồi, sai mấy cô cung nữ lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên gương mặt xinh đẹp kia.
“Phụ hoàng, phò mã là người liêm trực, chàng không thể làm ra những chuyện như vậy.”. Sở Vi Diệp nhăn mặt cố minh bạch cho phò mã.
“Trẫm biết nhưng hiện tại y đang nằm trong diện tình nghi. Chúng ta tin y nhưng pháp luật Sở quốc thì phải rõ ràng. Nếu phò mã không làm gì sai thì y sẽ sớm được tự do.”. Hoàng thượng nhẹ giọng giải thích với nàng.
Sở Vi Diệp cũng hiểu rõ đạo lý này, nàng cũng không đôi co với hoàng thượng nữa. Nhưng hiện tại nàng rất muốn gặp Di Ninh. Nàng bỗng từ trên ghế quỳ rạp xuống đất, lại chạm đến vết bầm ở đầu gối, Sở Vi Diệp có chút nhăn mặt đau đớn nhưng nàng đành cắn răng chịu đựng.
“Nhi thần biết lúc này không thể gặp phò mã nhưng kính xin phụ hoàng niệm tình phu thê của nhi nữ và chàng, cho con được gặp chàng.”. Sở Vi Diệp chấp tay cúi đầu van xin ông.
Nhìn nhi nữ của mình như vậy người làm cha nào chẳng đau lòng. Hoàng thượng lại đỡ nàng dậy và ân chuẩn cho nàng. Ông kêu người đi theo công chúa đến đại lao.
Họ đi đến đại lao thì cảnh tượng vẫn giống y như lúc Sở Vi Nguyệt rời khỏi. Bọn lính canh vẫn còn ngủ mê man sau cú đánh ngất của tam công chúa, cũng có thể bọn chúng vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Tên thái giám đi theo Sở Vi Nguyệt cầm lấy bát nước tạt vào mặt của bọn chúng gằng giọng: “To gan! Các ngươi còn dám ngủ trong lúc thi hành mệnh lệnh.”
Những tên lính cảm nhận được có làn nước mát lướt qua mặt mình liền tỉnh dậy nói mớ: “Có thích khách, có thích khách”. Xong bọn chúng lại quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm công chúa, công công, vừa có thích khách...đánh ngất bọn nô tài”.
Vẻ mặt của Sở Vi Diệp và tên thái giám trở nên lo lắng. Bọn họ lo sợ sẽ có người cướp ngục nên nhanh chóng cùng bọn lính canh chạy vào xem. Khung cảnh vẫn như vậy, người thì vẫn còn đó. Bọn lính canh ngớ ngẩn nhìn nhau, chẳng lẽ bọn chúng lại ngủ mớ.
“Nhưng mà rõ ràng bọn nô tài vừa thấy có người mặc hắc y đánh chúng nô tài.”. Bọn chúng cố nhớ lại.
“Vô lý. Ngươi không thấy mọi thứ đều như cũ hay sao. Ta thấy các ngươi quá lười biếng rồi, ban ngày còn ngủ mớ nói linh tinh. Xem hoàng thượng thế nào trách tội các ngươi.”. Tên thái giám trừng mắt nhìn bọn chúng nhắc nhở. Bọn lính canh nghe thấy vậy hết lời van xin.
Sở Vi Diệp lúc này cũng không quan tâm đến bọn họ, nàng chỉ muốn gặp Di Ninh. Trong lúc bọn họ cãi nhau, Sở Vi Diệp đã đi vòng quanh tìm Di Ninh. Thân ảnh ngồi cô độc của nàng rất nhanh được Sở Vi Diệp phát hiện. Công chúa chạy lại phòng giam, hai tay cầm lấy hai thanh sắt mà gọi nàng: “Di...Tần Ninh”. Cũng may Sở Vi Diệp rất nhanh sửa lại.
Di Ninh nghe thấy tên nguỵ danh của mình, lại là giọng nói đó nàng nhìn lên. Gương mặt lo lắng của Sở Vi Diệp đều thu vào tầm mắt nàng. Di Ninh đứng dậy đi lại gần công chúa.
“Mau, mở cửa cho ta”. Sở Vi Diệp hô to với đám người đằng kia. Bọn họ nghe thấy liền mở cửa cho Sở Vi Diệp.
Sở Vi Diệp liền lao vào ôm lấy Di Ninh như thể người kia sắp phải rời xa nàng. Nàng ôm thật chặt dựa đầu vào vai người kia mà thầm thì: “Ngươi làm ta lo chết mất.”
Bọn người ngoài kia thấy mình dư thừa nên đành rời đi trả lại không gian riêng cho hai người.
Di Ninh để mặc cho Sở Vi Diệp ôm mình, nàng không từ chối nhưng cũng không đáp lại cái ôm đó. Một lúc sau công chúa cũng buông người ra. Nàng kéo tay Di Ninh lại ngồi trên chiếc giường đá cho tiện nói chuyện. Di Ninh rất nhanh phát hiện bước đi của Sở Vi Diêp có vấn đề, nàng liền hỏi: “Chân ngươi làm sao vậy?”.
Sở Vi Diệp nghe thấy cũng không tiện nói sự thật cho nàng biết, công chúa đành nói dối: “Không sao, ta không cẩn thận nên bị vấp ngã thôi”.
Di Ninh có chút lo lắng bèn ngồi xuống vén lên lớp quần phủ phía dưới làm lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn của Sở Vi Diệp. Di Ninh chỉ kéo lên tới đầu gối liền thấy vết bầm tím lại có chi chít vết trầy hiện lên. Nàng chau mày nhìn Sở Vi Diệp nghi ngờ hỏi: “Bị ngã?”. Hành động bất ngờ của Di Ninh làm nàng có chút xấu hổ, Sở Vi Diệp bèn kéo y phục lại ngay ngắn, trừng mắt nhìn Di Ninh: “Ngươi làm gì vậy?”. Nếu là người khác có lẽ nàng đã đạp hắn ngã nhào.
Di Ninh chỉ “hừ” nhẹ một tiếng rồi gọi người vào.
“Công chúa là bị gì?”. Nàng nghiêm mặt hỏi.
“Bẩm phò mã là công chúa…”. Tên thái giám định nói rõ nhưng nhìn thấy Sở Vi Diệp phía sau lắc đầu, hắn nói giữa chừng bỗng sựng lại.
“Nói”. Di Ninh liếc nhìn thấy Sở Vi Diệp phía sau giở trò bèn gằng giọng với tên thái giám.
“Bẩm phò mã, công chúa vì muốn gặp hoàng thượng xin tội cho người nhưng không được, nàng bèn quỳ trước Đại điện để mong hoàng thượng động lòng. Vậy nên hiện tại người mới có thể gặp được phò mã.”. Tên thái giám nghe sợ hãi bèn nói thật.
“Mau đi lấy cho ta một quả trứng gà đã luộc và dụng cụ sơ cứu vết thương vào đây”. Di Ninh căn dặn với bọn chúng.
Di Ninh bèn quay lại ngồi xuống cùng Sở Vi Diệp. Nàng lại cảm thấy có lỗi với Sở Vi Diệp. Nàng có đáng là gì để công chúa phải làm như thế. Nợ tình cảm là thứ nợ khó trả nhất trên đời, hiện tại nàng không thể đáp lại Sở Vi Diệp huống chi hoàn cảnh của Di Ninh là đặc biệt. Đối với Sở Vi Diệp, Di Ninh chỉ có cảm động trước những gì công chúa làm cho mình chứ nàng không thừa nhận đã rung động trước nữ nhân này. Trong lòng nàng quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ.
Nhận thấy Di Ninh vẫn đang thẩn người nhìn mình, Sở Vi Diệp quơ quơ tay trước mặt Di Ninh cho nàng chú ý, hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?”
Di Ninh bỗng bừng tỉnh trả lời: “Không có gì.”
Sở Vi Diệp lại hỏi về chuyện của Di Ninh, nàng làm sao lại bị giam vào đây. Di Ninh mới từ từ giải thích cho công chúa nghe. Nàng kể lại mọi việc như lời nàng đã kể với Sở Vi Nguyệt. Sở Vi Diệp dĩ nhiên tin Di Ninh, nàng gật đầu ngầm tỏ ra mình đã hiểu.
“Vậy ra tên đó đáng chết”. Sở Vi Diệp tức giận nói, nàng lại nói tiếp: “Vậy ta có thể giúp ngươi không?”
Di Ninh chỉ cười nhạt lắc đầu. Mải mê trò chuyện thì bọn thuộc hạ cũng đã quay trở lại.
“Công chúa, người thăm phò mã cũng lâu rồi, đến lúc phải trở về.”. Tên thái giám nhắc nhở
“Để ta sơ cứu cho nàng, nếu không ta bảo các ngươi đem chúng vào làm gì?”. Di Ninh nhìn những vật mà bọn chúng đem đến mà nhướng mày. Bọn chúng nghe thấy bèn môt lần nữa rời đi.
Di Ninh lại ngồi xuống định vén ống quần của Sở Vi Diệp lên, không quên hỏi nàng: “Ta giúp ngươi được chứ”. Đợi Sở Vi Diêp gật đầu rồi nàng mới bắt đầu làm.
Nàng lấy quả trứng gà đã lột vỏ lăn chậm rãi vào vết bầm kia cũng không quên căn dặn nếu đau phải lên tiếng. Sở Vi Diệp nhìn thấy người kia chăm sóc cho mình, nàng thập phần vui sướng. Di Ninh vì thấy có lỗi hay tự nguyện muốn làm Sở Vi Diệp đều không để tâm. Những động tác ân cần của người kia khiến người ta dể chịu nhiều đến thế. Nàng lâu lâu nhìn xuống Di Ninh mà khoé môi cong lên rõ ràng. Lăn được một lúc thì vết bầm cũng tan đi một chút, Di Ninh mới rắc thuốc vào vết trầy xước kia cho nàng. Vì sợ Sở Vi Diệp sẽ đau nên nàng cúi xuống gần sát đầu gối thổi nhẹ vào vết thương. Hiện tại bây giờ Sở Vi Diệp có đau cũng cảm thấy được xoa dịu phần nào.
“Không đau sao?”. Di Ninh nhìn lên hỏi
Sở Vi Diệp mới lắc đầu. Di Ninh đành khen nàng: “Tốt”. Di Ninh lại lấy miếng băng vải quấn vào ngay ngắn cho nàng.
“Được rồi. Ngươi mau về đi, đã quá giờ rồi.”. Di Ninh nhận thấy mọi việc đã xong bèn nhắc nhở Sở Vi Diệp.
Công chúa bèn rời đi mà trong lòng lại lưu luyến ở lại. Nhưng nàng chẳng có lí do nào để ở lại cả. Sở Vi Diệp đi được một đoạn lại xoay đầu nhìn lại. Không còn thấy Di Ninh nữa, nàng có chút thất vọng, buồn bã rồi quay đi.
Nhìn Sở Vi Diệp rời đi nàng lại thở dài. Di Ninh lại trở về quỹ đạo như trước. Nàng ngồi xuống một góc tường, tay cầm lấy miếng ngọc bội mà xoa xoa. Nàng chạm đến chữ “Ninh” được khắc nổi trên đó thì dừng động tác lại. Di Ninh nghĩ đến Sở Vi Diệp cũng nghĩ đến Sở Vi Nguyệt, cả hai người đều vì nàng mà làm moi chuyện. Nàng không biết phải làm thế nào mới có thể trả nợ ân tình cho tỷ muội bọn họ. Nàng đang bước trên con đường của những sai lầm, quay đầu nhìn lại, lại thấy đoạn tình cảm mà không thể hồi đáp. Cảm giác cắn rứt đang bao trùm lấy cảm xúc của Di Ninh lúc này. Họ càng yêu nàng, chỉ sợ sau này họ biết được sự thật sẽ càng hận Di Ninh.