Bởi vì Lâm Thiển Hạ đưa lưng về phía Tập Vi Lương, nên không biết ông xã nhà cô ra ngoài tìm cô rồi. Thật ra trước khi La Văn Tuệ thấy anh đến, khóe miệng khẽ nâng lên, ánh mắt ý vị sâu xa.
Tập Vi Lương không biết vì sao, cảm giác nụ cười trên mặt cô cực kỳ chướng mắt.
Mặc dù Tập Vi Lương và La Văn Tuệ tiếp xúc nguồn cũng không nhiều, nhưng không biết vì sao, cô mang đến cho anh một cảm giác rất không thoải mái. Nhất là, khi cô và cô vợ bảo bối nhà anh đi chung với nhau, cảm giác thấy không vừa mắt thế nào.
Vừa nhìn thấy vợ bảo bối nhà mình như chim nhỏ nép vào người La Văn Tuệ trong lòng chán ghét, Tập Vi Lương cảm thấy giống như người nào đó cầm một cây kim không nặng không nhẹ đâm vào tim anh.
Anh đi hai ba bước tới, không ngờ La Văn Tuệ tự giác như vậy, lập tức khe khẽ đẩy Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm Tập Vi Lương ôn hoà nói: “Được rồi, giao bảo bối lại cho anh.”
Tập Vi Lương vừa nghe, cũng không biết có phải mình da nghi hay không, dù thế nào đi nữa anh nghe những lời này thiếu chút nữa thì giận đến muốn hộc máu.
Tiếng Trung Quốc có lúc có thể tạo ra nghĩa khác.
Ví dụ câu La Văn Tuệ vừa nói. Cô nói: giao bảo bối cho anh.
Không nghi ngờ chút nào, bảo bối mà cô nói đúng là chỉ Lâm Thiển Hạ. Nhưng cô lại chưa nói “Là bảo bối của ai”, bảo bối có thể là Tập Vi Lương, cũng có thể biểu thị là của cô. Mà cô nói “‘giao’ cho anh” không phải “‘trả’ cho anh” nghe giống như Lâm Thiển Hạ vốn của cô.
Con người Tập Vi Lương vô cùng thơ ơ với việc đời, nhưng tất cả mọi chuyện có liên quan tới cô vợ bảo bối nhà anh, chác chắn nổi dậy không thơ ơ. Vì vậy La Văn Tuệ đang chơi chữ, Tập Vi Lương tất nhiên phát hiện được.
Tập Vi Lương chưa nói cái gì, chỉ ôm Lâm Thiển Hạ thật chặt trong ngực, trước khi xoay người còn dùng đôi mắt đen lạnh băng quét qua La Văn Tuệ, trong ánh mắt như có như không cảnh cáo.
Trên đường trở về, Tập Vi Lương mặc dù không nhìn được La Văn Tuệ, nhưng trực giác nói cho anh biết người phụ nữ kia vẫn đang chăm chú nhìn họ.
Trở về nhà, Tập Vi Lương vội vã giải thích chuyện tối nay cho Lâm Thiển Hạ.
Không ngờ Lâm Thiển Hạ đã không tức giận, hơn nữa lại khẽ mỉm cười với anh, nói: “Chị La nói rồi, đàn ông nên ở bên ngoài dốc sức cho sự nghiệp, ngày ngày ở nhà sẽ thành phế vật. Hơn nữa em nhớ anh nếu nhận lợi hoa hồng công ty chia, vì nó làm chút chuyện cũng là việc nên làm. Là bản thân em không hiểu chuyện, có thể không quen anh muộn về thôi.” Đối với Tập Vi Lương, Lâm Thiển Hạ tin tưởng tuyệt đối 100% . Đồng thời cô cũng tự an ủi mình, Tập Vi Lương nên hay đi ra ngoài một chút, anh ít bạn quá, như vậy không tốt. Huống chi cô nghe anh nói là vì đi xã giao công ty Ngụy Lễ Quần, cô càng không tức giận. Tập Vi Lương dường như chuyện gì cũng không làm, hàng năm công ty lại chia cho anh nhiều lợi nhuận như vậy, bản thân Lâm Thiển Hạ cũng có chút băn khoăn. Huống chi Tập Vi Lương có nhiều cổ phần như vậy, cũng coi là một nửa ông chủ.
“. . . . . .” Sắc mặt Tập Vi Lương đen chưa từng có. Chị La, chị La?! La Văn Tuệ này nói thật giống Ngụy Lễ Quần, ngày mai sẽ để cho Ngụy Lễ Quần này thu phục cô ta, bây giờ anh cũng đỡ lo lắng đề phòng!
. . . . . .
Trong phòng ngủ Lâm Thiển Hạ đang ngủ say, Tập Vi Lương ngồi trong phòng khách, hút tiếp một điếu thuốc lá.
Anh nhớ trước kia khi mình sống ở bộ đội đặc chủng, có một đồng đội vừa thực hiện xong nhiệm vụ quay về, tắm cũng không tắm, lại trực tiếp bắt anh và những đồng chí khác, tựa như muốn vạch trần bí mật kinh thiên gì đó ra vẻ thần bí nói: “Các cậu đoán nghi phạm lần này tôi bắt là gì? Là đồng tính luyến ái đó! Các cậu… con mẹ nó một tên biến thái!Lúc tôi nằm vùng tên đó còn động tay động chân với tôi, thật con mẹ nó ghê tởm!!!”
Khi đó Tập Vi Lương nghe, không khỏi đồng tình với anh bạn cùng phòng này, đồng thời anh cũng may mắn, mình thi hành nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng không gặp gỡ tình huống như thế.
Tập Vi Lương không có ý kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là có chút không thể giải thích vì sao. Khi đó anh nghe một chút đã cho qua, không ngờ mấy ngày nay loại chuyện như vậy liên tiếp xảy ra bên cạnh anh.
Đêm hôm ấy anh tới đơn vị xử lý việc đám lính mới đánh lộn, nguyên nhân gây ra là có một cậu tân binh là đồng tính luyến ái.
Thì ra cậu ta luôn nhìn lén các chiến hữu tắm, tối ngày hôm qua vừa lúc bị người ta bắt quả tang. Sau đó các đồng chí phát hiện trong rương hành lý của cậu ta có rất nhiều tác phẩm cậu ta vẽ toàn bộ đều là bọn họ trần truồng.
Tại tiểu tử Phương Cương hơi nóng tính, làm sao chịu được kiểu sỉ nhục này, lúc này liên hợp cùng đám tân binh hung hăng đánh người tại chỗ.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện như vậy quả thật còn đáng xấu hổ hơn bị phụ nữ cưỡng gian, cho nên mọi người đều nổi giận hận không thể lấy mạng người này, ngay cả huấn luyện viên tới cũng trị không nổi họ.
Nếu không phải Tập Vi Lương tới kịp thời, hậu quả đến tột cùng sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, ai cũng không có thể dự tính được.
Đám lính mới cũng hơi sợ Tập Vi Lương, hơn nữa xưa nay trong lòng họ Tập Vi Lương là một anh hùng. Các chàng trai này có chí tiến thủ mạnh mẽ, vẫn luôn hi vọng mình có ngày có thể trở thành anh hùng, mà Tập Vi Lương chính là anh hùng trong lòng bọn họ. Cho nên khi Tập Vi Lương tới, bọn họ dù tâm không cam tình không lqd nguyện dừng lại tay. Dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu mấy tên bị Tập Vi Lương đánh cho chảy máu .
Cậu tân binh kia, đang chịu giáo dục tư tưởng của cấp trên. Về phần cuối cùng nên xử lý như thế nào, Tập Vi Lương đoán chừng cũng chỉ có thể làm cho cậu ta thông suốt
Khi đó Tập Vi Lương đã nghĩ chuyện này là gì đây?! Không ngờ tới bây giờ, còn có cái hơn khó giải quyết. . . . . .
Trực giác của anh nói cho anh biết, La Văn Tuệ có chút tình cảm không bình thường với bà xã anh nhà.
Tập Vi Lương biết anh không thể kích động mà nói suy nghĩ của mình cho Lâm Thiển Hạ, vì như vậy chắc chắn sẽ làm Lâm Thiển Hạ cảm thấy bệnh tâm lý của anh lại tái phát.
Có lẽ anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ, đợi cô ta lộ ra manh mối gì đó.
Nhưng hiển nhiên, La Văn Tuệ không phải một người phụ nữ đơn giản. Cô ta giấu mình rất kĩ, thậm chí cô ta còn nói giúp anh.
Tập Vi Lương không có cách nào xác định là không phải mình đa nghi, nhưng anh không thể nào để một trái bom hẹn giờ bên mình, vì vậy anh lập tức quyết định, lúc nào thì bán căn hộ này, hai người phải chuyển đi cách nơi này xa xa!
Dĩ nhiên anh không ngờ, quyết định này của mình, bị Lâm Thiển Hạ phản đối mãnh liệt. Chỉ là đây để sau này hãy nói.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Thiển Hạ nấu cháo xong bưng lên bàn, đúng lúc Vương Hàn tắm xong, cũng đến phòng khách.
Có thể do trước đây từng đi lính, không giống người bình thường bởi vì say rượu ngày hôm sau sẽ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
“Woa, chú Tập, chú thật là có phúc, cô vợ dễ thương còn trẻ như vậy đã bị chú chiếm được!” Vương Hàn này không thích nói láo, nhất là trước mặt anh ta đã coi Tập Vi Lương là anh em, anh ta sẽ càng không nói trái với lòng để lấy lòng người khác. Lâm Thiển Hạ không xinh đẹp, cho nên anh ta không khen cô xinh đẹp. Nhưng anh ta quả thật cảm thấy, em dâu vừa đáng yêu lại trẻ trung.
“Ừ!” Tập Vi Lương rất tự hào lên tiếng.
Lâm Thiển Hạ cũng khẽ mỉm cười, sau đó vô cùng nhiệt tình là chậm rãi múc thêm một chén cháo nữa cho Vương Hàn.
Trừ đi Ngụy Lễ Quần, Vương Hàn là người bạn đầu tiên Tập Vi Lương đưa về, Lâm Thiển Hạ tất nhiên sẽ rất coi trọng.
Lúc họ đang ăn ngon, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Thiển Hạ đi ra mở cửa. Không thể ngờ là Vương Mộng Khuê.
Bởi vì chuyện công việc, Vương Mộng Khuê đã rất lâu không tìm Lâm Thiển Hạ chơi. Hơn hai ngày không thấy bạn tốt, lập tức vui mừng ôm chặt lấy nhau.
“Làm sao hôm nay đột nhiên rãnh rỗi tới tìm mình hả?”
“Đâu! Mình tới đây đưa tài liệu cho La tổng, vừa vặn tới tìm cậu!” Bây giờ Vương Mộng Khuê là thư ký của La Văn Tuệ, tiền lương không thấp, đãi ngộ cũng tốt. Mặc dù La Văn Tuệ nhìn rất lạnh lùng, nhưng kỳ thật đối xử với cấp dưới không tệ.
Nghe Vương Mộng Khuê chưa ăn điểm tâm, Lâm Thiển Hạ không cho giài thích kéo cô đến trên bàn ăn, hơn nữa còn giới thiệu cô cho Vương Hàn biết.
“Vương tiên sinh, chào anh.” Vương Mộng Khuê cười rất khách khí, cũng rất mê người.
Ngay từ đầu, ánh mắt Vương Hàn vẫn rơi trên người Vương Mộng Khuê, hiện tại càng không chút kiêng kỵ quan sát cô.
Vương Hàn này, lăn lộn thương trường nhiều năm, đương nhiên đã nhìn vô số người. Anh ta - một ông chủ lớn có tiền có thế, phụ nữ liếc mắt đưa tình với anh ta chắc chắn cũng không ít. Mặc dù anh ta không phải Liễu Hạ Huệ*, nhưng sẽ không quan hệ nam nữ bừa bãi. Vì vậy dù đã ba mươi ba tuổi rồi, anh ta lại chưa từng dắt một cô gái về nhà, ngược lại làm anh ta mỗi ngày đều phải nghe mẹ nói lảm nhảm một hồi.
Cô gái trước mắt, là xinh đẹp nhất anh ta từng gặp không nói, hơn nữa trên người có khí chất, không giống những cô gái anh ta đã gặp, khiến Vương Hàn nghĩ ngay nghĩ đến nhãn hiệu kem đánh răng Darlie** —— thật là tươi mát!
Trên bàn cơm, Lâm Thiển Hạ không lộ dấu vết lia mắt qua Vương Hàn một cái, trong lòng cũng đoán được chút ít. Tập Vi Lương đối với chuyện không liên quan tới cô vợ bảo bối nhà anh, cho tới bây giờ cũng không chú ý, huống chi anh bây giờ đang suy nghĩ, làm như thế nào nói kế hoạch việc chuyển nhà cho Lâm Thiển Hạ.
Quả nhiên Vương Mộng Khuê vừa đi, Vương Hàn đột nhiên vỗ bàn mạnh, hung ác nói: “Dựa vào cô! Muốn ông đây yêu!!” Sau đó cười hì hì nhìn Lâm Thiển Hạ, hết sức cần ân nói: “Em dâu, cho anh số điện thoại của cô gài vừa rồi nha!”
Tập Vi Lương hơi buồn cười. Anh còn nhớ rõ, lúc ban đầu Vương Hàn là người vô cùng kiêu ngạo, không nghĩ tới bây giờ vì một cô gái, cũng có thể tỏ ra chân chó được như vậy.
Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ khó xử. Trước kia, thường có nam sinh tìm cô muốn xin phương thức liên lạc với Vương Mộng Khuê, nhưng không được Vương Mộng Khuê cho phép, Lâm Thiển Hạ cũng sẽ không cho họ. Nhưng Vương Hàn không phải là những nam sinh kia không liên quan chút nào với nhau, nếu không nói không cho cũng áy náy, anh là bạn Tập Vi Lương, có lẽ sau này còn trở thành anh em cũng không chừng.
Lâm Thiển Hạ dùng ánh mắt nhìn Tập Vi Lương hỏi ý, Tập Vi Lương cười nhạt gật đầu một cái, cũng đành phải đọc ra số điện thoại cô thuộc làu.
Mộng Khuê, mình rất xin lỗi cậu! Trong lòng Lâm Thiển Hạ kêu rên nói.
Đối với quyết định Vương Hàn muốn theo đuổi Vương Mộng Khuê, Lâm Thiển Hạ thấy không quá khà quan. Dĩ nhiên không phải vì Vương Hàn không đủ ưu tú, mà thế nào cô đều cảm thấy Vương Mộng Khuê sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh ta.
Không nói Vương Mộng Khuê vẫn theo đuổi mối tình đầu đã đi ra, liền so sánh Vương Hàn cường tráng dũng mãnh và Lãnh Thế Hiên nhợt nhạt mảnh khảnh, hoàn toàn không phải một kiểu người.
Lâm Thiển Hạ đoán, con đường theo đuổi tình yêu của Vương Hàn hẳn khó khăn trùng điệp. Cô có thể nghĩ tới đây rất được đông đảo phái nữ thân lãi tinh khiết cha con, ở Vương Mộng Khuê bên này vấp phải trắc trở thời điểm, nên được bao nhiêu phát điên. . . . . .
Sau khi cơm nước xong, Vương Hàn không ngừng kêu muốn Tập Vi Lương làm hướng dẫn du lịch cho anh ta. Hai người chân trước vừa ra khỏi cửa, Lâm Thiển Hạ lập tức bấm điện thoại gọi Vương Mộng Khuê, chủ động khai tội của mình ra.
Ngược lại Vương Mộng Khuê không tức giận, đàn ông có ý với cô quá nhiều, cô cũng chỉ là cự tuyệt nhiều thêm một người. Huống chi cô có thể thông cảm cho sự khó xử của Lâm Thiển Hạ.
Vương Mộng Khuê nghĩ thầm, Vương Hàn này nhìn một cái cũng biết là một người đàn ông có giá thị trường không tệ. Sau này vấp phải trắc trở ở chỗ cô, có lẽ sẽ cảm thấy mất danh dự, khẳng định không bao giờ qua lại với cô. Nhưng cô vạn vạn không ngờ, người đàn ông này lại như cao da chó, bỏ thế nào cũng không hết!
*Liễu Hạ Huệ, người Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Nguồn: Wikipedia.