Ban đêm.
Lâm Thiển Hạ vẫn còn trong mộng đẹp, Tập Vi Lương bị tiếng điện thoại đanh thức.
Vì tính đặc biệt của công việc, Tập Vi Lươngphải mở điện thoại 24h không thể tắt máy. Nhưng Lâm Thiển Hạvà Tập Vi Lươngsồng chung lâu như vậy tới nay, hôm nay là lần đầu tiên bị đanh thức nửa đêm.
Cúp điện thoại xong sắc mặt Tập Vi Lương rất xấu, gương mặt tuấn tú đen như bị người ta đổi mực lên. Thì ra trong quân đội gọi điện thoại lqd tới, nói trong đám tân binh có người kéo bè kéo lũ đánh nhau, ngày thường dù nghịch ngợm gây sự vẫn còn nghe theoquản giáo tân binh không biết uống thuốc gì bây giờ ngay cả huấn luyện viên cũng trị không nổi, cho nên không có biện pháp điện thoại choTập Vi Lương cầu xin anhmauđếnchỗ vụ đánh nhau.
Lâm Thiển Hạ buồn ngủ mở đôi mắt nhập nhèm, gương mặt Tập Vi Lương và màn đêm ngoài cửa sổ không có gì khác biệt biết chắc xảy ra chuyện không phải tốt gì. Cô không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường ánh mắt nặng nề nhìn Tập Vi Lươngnhanh chóng mặc quần áo đang suy nghĩ có nên hỏi anhtrễ như thế đi ra ngoài muốn làm gìhay không.
Lần đó Tập Vi Lương bị thương nặng nằm viện khiến lòngLâm Thiển Hạ vẫn còn sợ hãi, cho nên bây giờanh hơn nửa đêm vội vã ra ngoàicô làm sao có thể không lo lắng được đây?
Bên này Lâm Thiển Hạ đang rối rắm có muốn hỏi hay không, bên kia Tập Vi Lương coi như tự giác, chỉnh chăn giúp cô sau đódịu dàng nói: “Trong quân đội đám tân binh xảy ra xung đột, anh phải đến xem một chút. Em ngủ tiếp, không cần phải sợ, chung cư chúng dlqd ta trị an rất tốt, hơn nữa mỗi phòng cũng gắn camera, chuyện của anh giải quyết xong lập tức trở về.”
Lâm Thiển Hạ nghe xong thì ra chỉ là tân binh trong đơn vịnổi xung đột, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.”Ừ, anh lái xe đừng quá gấp. Chú ý an toàn.”
“Ừ.” Tập Vi Lương gật đầu một cái, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt lên cáitrán trơn bóng trắng nõn một nụ hôn sau đó đứng dậy rời đi.
Xoay người trong nháy mắt gương mặt tuấn tú cùaanhlập tức từ trời trong nắng ấm chuyển thànhgió thồi lạnh lẽo. Ai nói, trở mặt còn nhanh hơn lật sách chỉ làkỹ năng đặc biệt của phụ nữ?
Sau khi Tập Vi Lương đi Lâm Thiển Hạ ngủ không yên, định lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra mở lên chuẩn bị đọc tiểu thuyết một lát.
Kết quả cô còn chưa vào websites, một tin nhắn gừi tới.
Cô mở ra nhìn, là Vương Mộng Khuê : Tiểu Hạ, cứu mình. Mình đang ờHoàng Triều phòng VIP số ba.
Lâm Thiển Hạ vừa đọc xongsợ hãi. Cô xem giờ, lúc này trời đãlà rạng sáng. Côđọc lại thông tin chi tiết của tin nhắn, Vương Mộng Khuê gừi đi lúc mười hai giờ, vì cô ngủ hơi sớm, khi đó cũng đã tắt máy từ lâu.
Lâm Thiển Hạ vội vàng gọi điện thoại cho Vương Mộng Khuê, nghĩ thầm có lẽ lúc này cô đã bình yên vô sự về nhà. Nhưng không ddlqd nghĩ đến thế nào cũng không gọi được, cô hoảng sợ vội vàng thay xong quần áo vội vã ra cửa.
Lúc này dù đã nửa đêm, nhưng lầu dưới chung cư “Quần lâm thiên hạ” còn sáng đèn. Lâm Thiển Hạ hơi nhát gan, vốn còn muốn nhờ bào vệ trông cửa giúp cô gọi taxi, kết quả đúng lúc có một chiếc xe riêng dừng trước mặt cô.
“Lâm tiểu thư, đã trễ thế này muốn đi đâu? Tôi đưa cô một đoạn.” Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ để tóc ngắn gọn gàng. Người đó thì ra là hàng xóm của họ - La VănTuệ, nghe nói là một nữ cường nhân, tự kinh doanh một công ty thương mại ở nước ngoài.
“Chị La là chị à.” Lâm Thiển Hạ nhìn là phụ nữ, hơn nữa còn quen biết, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không từ chối, lúc này an toàn củaVương Mộng Khuê là quan trọng nhất. Vì vậy trực tiếp mở cửa ngồi xuống.
“Công ty tôi vừa xảy ra chút việc, cho nên liền chạy tới xử lý.” La Văn Tuệ là người khá lạnh lùng, cũng không nhiệt tình, vì vậy trừ lúc đi xã giao cùng khách hàng uống rượu sẽ dienddanllequydon.com cúp khách khí cười, bình thường cô đều mặt không chút thay đổi, thấy người quen biết gặp phải phiền toái gì cũng không chắc đưa tay ra giúp đỡ, tất cả đều phải xem tâm tình cô. Nhưng đối với Lâm Thiển Hạ xưa nay khiêm tốn, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, trong ấn tượng của cô cũng không tồi .
“Ừ.” Lâm Thiển Hạ nào có tâm tình nghe La Văn Tuệ nói chuyện? Lúc này trong đầu cô chỉ có an toàn của Vương Mộng Khuê, nào có tâm tư cùng người khác nói chuyện phiếm đây?
La Văn Tuệ thấy bộ dáng Lâm Thiển Hạ không tập trung cũng không tức giận. Cô nhếch mép lên, biết Lâm Thiển Hạ có việc gấp lặng lẽ tăng tốc.
Vừa đến quán bar Hoàng Triều,Lâm Thiển Hạ vội vã đến nỗi ngay cả thời gian tạm biệt La Văn Tuệ cũng không có, vừa xuống xe chạy thẳng vào quán.
La Văn Tuệ ngược lại không lập tức rời đi, chỉ lẳng lặng ngồi trong xe châm một điếu thuốc, một đôi mắt nổi sóng chuyển động vẫn nhìn theo hướng Lâm Thiển Hạ biến mất.
. . . . . .
Lúc tìm được Vương Mộng Khuê, Lâm Thiển Hạ giận đến nỗi máu ở trong cổ họng thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
Ở trong quán rượu không khí sớm đã bị khói thuốc lá làm cho ngột ngạt, khắp nơi đều đầy khói thuốc gay mũi mùi rượu và tiếng nam nữ trêu đùa. Vương Mộng Khuê ở trong làn khói mù lượn lờ, thân thể mềm nhũn rúc vào ngực lqd một ông chú, say lờ đờ đôi mắt mờ mịch cho thấy lúc này cô đã uống đến bất tỉnh nhân sự.
Lâm Thiển Hạ xuyên qua làn khói mù, liếc mắt liền thấy Vương Mộng Khuê. Cô cũng khâm phục mắt mình, rõ ràng bị cận thị nặng vẫn có thể tìm đúng cô.
Gương mặt Lâm Thiển Hạ căng thẳng, im lặng đi tới, cũng không quan tâm ánh mắt khác thường chung quanh, trực tiếp kéo Vương Mộng Khuê từ trong ngực ông chú đó ra dìu cô rời đi.
Nhưng chuyện làm sao đơn giản như trong tưởng tượng của cô? Vừa rồi ông chú kia còn đang đắm chìm trong trong mộng đẹp với mỹ nhân trong ngực, làm sao có thể cho phép một con nhóc cướp mất cô mỹ nhân chứ?
“Vị tiểu thư này, cô là ai? Chúng tôi hình như không quen cô” Ông chú người đầy thịt, bụng to phề phệ, thoạt nhìn hình như là cán bộ.
Thật ra Lâm Thiển Hạ hơi sợ. Chuyện thế này cô chưa từng trải qua, chỉ thấy trên TV và trong tiểu thuyết tình tiết kiểu này. Cô sợ hãi cũng không thể lùi bước, rất dễ nhận thấy Vương Mộng Khuê bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, cô nghĩ, dù thế nào mình cũng nhất định phải đưa Vương Mộng Khuê bình an về nhà.
Lâm Thiển Hạ nhìn bốn phía, nữ có nam có, hình như đủ hạng người ở đây, cũng đang đồng loạt nhìn cô.
Lâm Thiển Hạ biết mình dùng sức mạnh tuyệt đối không được, Vương Mộng Khuê quá đẹp, ông chú kia làm sao có thể dễ dàng buông tay? Huống chi cô cũng hiểu, đàn ông đang nhìn chằm chằm Vương Mộng Khuê, sợ rằng còn không chỉ một mình ông ta.
Lâm Thiển Hạ bó tay hết cách, trong lòng cô thấp thỏm, nhưng vẫn vững vàng ngồi xuống, chỉ là kiên quyết ngồi vào giữa họ, tách Vương Mộng Khuê và ông chú ra.
Ông chú sững sờ, nhưng cũng không quá tức giận. Đàn ông như ông ta, thật ra yêu cầu với gái chơi không cao, chỉ cần trẻ là được. Huống chi Lâm Thiển Hạ da rất đẹp, cho dù dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể như cũ nhìn ra làn da sáng bóng hiếm thấy, làm ông ta rất vui tai vui mắt.
Ông ta nghĩ thầm như vậy cũng tốt, có đại mỹ nhân, lại thêm một tiểu mỹ nhân, ông ta không ngại cùng cả hai vui đùa một chút.
Lâm Thiển Hạ nào biết ông chú kia đã “thèm thuồng” mình hồi lâu, trong lòng cô chỉ cho rằng hai mắt ông chú kia là bóng hình xinh đẹp của Vương Mộng Khuê, bị mình kiên quyết tách ra, trong lòng chắc giận đến muốn lqd khoét mấy cái lỗ trên người cô. Cô len lén gửi tin nhắn cho Ngụy Lễ Quần sau đó còn bấm số điện thoại của anh sau đó đặt điện thoại xuống, đến lúc này cô mới phát hiện thì ra mình sợ cả ngón tay không ngừng run rẩy.
Cô vỗ về được tâm tình của mình, trong lòng chỉ cầu Ngụy Lễ Quần có thể nhìn thấy tin nhắn của mình hơn nữa chạy tới cứu các cô.
Lâm Thiển Hạ không tìm Tập Vi Lương, không phải bởi vì nghĩ đến buổi tối anh có chuyện phải xử lý. Ở trong nhận thức của cô, cảm thấy loại phiền toái này tìm người quan hệ rộng như Ngụy Lễ Quần giải quyết thì tốt hơn. Cô không hiểu quân hàm “Trung tá” rốt cuộc cao cỡ nào, cô biết trong phòng bao này mọi người trước mặt không giàu cũng quý, có lẽ có rất nhiều đều là cán bộ , cô không muốn Tập Vi Lương và bọn họ xảy ra tranh chấp, cô cảm thấy nếu Tập Vi lqd Lương tới không chừng liền dùng bạo lực giải quyết, như vậy đối với ai cũng không tốt. Nhưng nếu như là Ngụy Lễ Quần , không chừng anh vừa biết trong này có những người khác, có lẽ bọn họ còn có thể đề lại anh mặt mũi, thả Vương Mộng Khuê.
Ông chú thấy Lâm Thiển Hạ thận trọng như vậy có chút cảm thấy buồn cười. Ông ta cầm một ly thủy tinh sạch rót rượu nhìn Lâm Thiển Hạ trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng. “Mỹ nữ, tên là gì? Uống với anh một ly.”
Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm chất lỏng màu vàng óng cảm thấy rượu và đôi mắt đắm đuối của ông chú đều vẩn đục. Cô không muốn uống rượu, nhưng cô biết lúc này mình đã đâm lao phải theo lao, thuận ý của ông ta thì tốt hơn. Nếu không chọc giận ông ta, cuối cùng xảy ra chuyện gì cô căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.
Kế hoãn binh, đây là biện pháp duy nhất Lâm Thiển Hạ nghĩ ra trước mắt.
Lâm Thiển Hạ không lên tiếng, cô sợ mình sẽ nói bậy, cũng sợ mình hé miệng răng trên răng dưới vì sợ mà đánh vào nhau. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy ly rượu uống hết. Tửu lượng của cô rất tốt, chỉ cần ly rượu lqd này không hạ thuốc gì cô sẽ không có việc gì.
Uống hết một ly rượu, Lâm Thiển Hạ ngược lại không có cảm giác choáng váng đầu, mà ông chú hình như cũng rất vui vẻ, muốn rót thêm rượu cho Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ biết tên bẩn thỉu này muốn chuốc say mình để dễ làm. Trong lòng cô rất căng thẳng lqd , nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra. Lúc này Vương Mộng Khuê sớm đã nằm ở trong ngực của cô ngủ thiếp đi, cô chỉ có thể kiên trì một mình chiến đấu hăng hái.
Cô len lén vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tập Vi Lương giúp đỡ, cửa phòng rốt cuộc mở ra.
Khi thấy là Ngụy Lễ Quần, nước mắt Lâm Thiển Hạ kiềm chế đã lâu từng viên một lăn xuống.
Phải nói nha đầu Lâm Thiển Hạ này vận may rất tốt. Cô gửi tin nhắn cầu cứu, vừa lúc Ngụy Lễ Quần đi vệ sinh, mà anh vốn là, đang ở một phòng trong Hoàng Triều tiếp khách hàng nói chuyện phiếm.
Lâm Thiển Hạ nghĩ đúng rồi. Ngụy Lễ Quần xác nhận trong không ít người, hơn nữa để cho cô thở phào nhẹ nhõm chính là, ông chú này, hình như cũng rất nể mặt Ngụy Lễ Quần.
“Ơ, đây không phải là Ngụy Tổng sao? Ngọn gió nào thổi cậu tới đây ?” Ngụy Lễ Quần vừa tiến đến, rất nhiều đàn ông đều đứng dậy vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Thiển Hạ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ bội phục Ngụy Lễ Quần.
Ngụy Lễ Quần cũng coi là có kinh nghiệm chiến trường, vừa nhìn thấy Vương Mộng Khuê nằm trong ngực Lâm Thiển Hạ không lqd âm thanh hơi thở liền đại khái đoán được chuyện gì. Trên mặt mang nụ cười đúng mực, anh nhìn ông chú ngồi bên cạnh Lâm Thiển Hạ nói: “Thư ký Trần, chị dâu tôi đau bao tử, gọi tôi đưa chị ấy về nhà! Chính là cô gái ngồi bên cạnh ông.”
“Chị dâu cậu?” Mặt ông chú biến sắc, có chút khó tin nói: “Cậu nói là vợ của Trung tá Tập sao?”
“Đúng vậy!” Ngụy Lễ Quần khẽ mỉm cười. Anh biết thư ký Trần này nhất định sẽ lập tức thả họ đi, dĩ nhiên chưa chắc là vì cầm giấy nợ của anh.