Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 992: Chờ tin



Đậu Kiến Đức cúi đầu không nói. Mặc dù lời nói của Ôn Ngạn Bác khiến ông ta rất khó chịu nhưng ông ta lại không nổi giận. Trong lòng ông ta hiểu rõ, dựa vào sức lực của ông ta lúc này, muốn thắng Hà Bắc có lẽ chỉ là năm mơ. Ông ta muốn ngăn quân Tùy thu phục Thanh Châu cũng chỉ có thể là bọ ngựa đá xe. Kỳ thực ông ta đã không trụ nổi qua năm nay rồi, chỉ có điều…

Cuối cùng Đậu Kiến Đức thở dài,

- Đậu Kiến Đức ta xuất thân chẳng qua chỉ là nông dân, bị buộc tạo phản, coi như là đã lập nên công lao sự nghiệp, có thể coi là kiêu hùng một phương. Ta đã gần năm mươi, sớm đã qua tuổi tứ tuần, nếu ta đầu hàng Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh chắc sẽ tha cho ta? Có lẽ hiện tại hắn sẽ không giết ta, nhưng về sau thì sao? Hắn ngồi vững ngai vàng giang sơn, lúc thống nhất thiên hạ còn có thể giữ lại hậu họa Đậu Kiến Đức này không?

Những điều Đậu Kiến Đức nói là thật lòng, ông cũng, ông hiểu được lòng kiêu hùng. Dương Nguyên Khánh chắc chắn không để lại mối hậu họa như ông ta. Dù là hiện tại không giết, thì sau này cũng sẽ không giữ lại ông ta. Đây là mối lo lắng lớn nhất của ông ta.

Ôn Ngạn Bác khẽ cười nói:

- Thiên hạ là do lòng dân quyết định. Cứ coi như là Vương gia sau này muốn tạo phản, ngài cho rằng sẽ có bao người bằng lòng đi theo? Vứt bỏ đất đai của mình, vứt bỏ gia viên mình vất vả lập nên, vứt bỏ vợ con cha mẹ, có mấy người làm nổi? Chính như lời nói của Vương gia, đã gần tuổi năm mươi tuổi, dưới lại không có con nối dõi. Vương gia còn có thể sống được bao năm, sao lại muốn tạo phản? Sở Vương điện hạ trong lòng đã nắm chắc rồi, kỳ thực Vương gia không thể tạo phản nổi.

Đậu Kiến Đức lắc đầu,

- Chính là vì lời nói và suy nghĩ của điện hạ không đồng nhất.

Ôn Ngạn Bác cười lạnh một tiếng:

- Nói câu khó nghe chút, Vương gia cũng không tránh khỏi quá đề cao mình. Sở Vương nếu muốn giết Vương gia, diệt trừ dư âm loạn lạc Thanh Châu thì chỉ cần mười nghìn kỵ binh đến càn quét, xin hỏi dựa vào hai mươi nghìn quân của Vương gia có thể cầm cự được ba ngày không? Điện hạ nếu muốn giết Vương gia chẳng phải là dễ dàng sao? Hà cớ gì phải để lại một mối hậu họa cơ chứ?

Lời của Ôn Ngạn Bác cũng khiến Đậu Kiến Đức có chút nghi ngờ. Trong lòng ông ta nắm rõ, trong quân của ông ta chỉ có mấy trăm con chiến mã, nếu thật sự mười nghìn kỵ binh quân Tùy càn quét đến thì quân của ông ta sẽ bại chỉ trong một trận.

Đúng thế. Dương Nguyên Khánh thật sự có thể dễ dàng giết mình, vậy tại sao còn muốn mình đầu hàng chứ? Đậu Kiến Đức nghĩ mãi vẫn không ra cách giải thích nào khác.

Ôn Ngạn Bác thở dài một tiếng, giải thích:

- Đây là vì Sở Vương điện hạ bao dung thiên hạ. Từ năm thứ sáu đại nghiệp Vương Bạc tạo phản, tính đến nay đã bảy tám năm, đất nước suy tàn, dân sinh khốn khổ, điện hạ thực sự không muốn lại giết chóc, vì vậy ngài thà tha cho Vương gia còn hơn. Hơn nữa đích thân điện hạ nói với ta, năm đó Vương gia ở Hà Bắc trưng lương thực nhưng không động đến kho lương dự bị đề phòng mất mùa, đối xử rất tế với dân chúng, chỉ dựa vào điểm này, có thể tha mạng cho Vương gia được rồi. Nếu Vương gia hàng, có thể quay về quê dưỡng lão, chỉ cần ít giao du với bên ngoài, không kết giao với bộ hạ cũ, đương nhiên có thể hưởng thụ tuổi già. Đây là câu nói nguyên văn của điện hạ.

Đậu Kiến Đức đã bị thuyết phục. Ông ta cũng hiểu rất rõ ràng, đại sự thiên hạ đã định, cứ coi như là mình muốn phản cũng sẽ chẳng có ai hưởng ứng, hơn nữa ông ta đã năm mươi tuổi, cũng không có con nối dõi, cũng đã không có tinh lực để tạo phản nữa rồi, ông ta nhất định sẽ không tạo phản nữa, chỉ muốn bình lặng trải qua tuổi già ở quê hương mà thôi.

Mấu chốt là Dương Nguyên Khánh sẽ ngờ vực mình hay không? Có tấm lòng bao dung hay không, nghe giọng điệu của Ôn Ngạn Bác dường như là sẽ có người giám sát mình, điều này cũng rất bình thường, “ ít giao du bên ngoài, không giao kết bộ hạ cũ.” Đây cũng là điều kiện của Dương Nguyên Khánh rồi.

Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng đi đi lại lại trước đại sảnh, nhìn cành liễu trong vườn đã đâm chồi xanh. Lúc này, ông ta thật sự khát vọng quay về quê hương, ngồi bên dòng sông nhỏ sau ngôi nhà cũ câu cá, hưởng thụ sức sống dạt dào của trời xuân.

- Được, để ta suy nghĩ mấy ngày đã.

Cuối cùng Đậu Kiến Đức ra quyết định.

Ôn Ngạn Bác lập tức đứng dậy cười nói:

- Vậy ta sẽ đợi Vương gia suy nghĩ ba ngày nữa, ba ngày sau, nếu Vương gia nguyện hàng, chúng ta sẽ thảo luận cụ thể về chuyện đầu hàng.

Đậu Kiến Đức chậm rãi gật đầu,

- Vậy chúng ta quyết vậy đi, ba ngày sau hàng hay không hàng, ta sẽ đưa ra một câu trả lời chính thức.

Ôn Ngạn Bác đi rồi, Đậu Kiến Đức đứng ở nhà trước trầm tư thật lâu không nói. Lúc này, Khổng Đức Thiệu vẫn luôn không nói gì, chậm rãi tiến lên phía trước nói:

- Vương gia hiện tại chắc đã rõ vì sao ta lại khuyên Vương gia đừng xưng đế rồi chứ?

Đậu Kiến Đức kinh ngạc. Lúc này ông ta mới hiểu nếu ông ta xưng đế thì không còn đường sống nữa.

- Khổng tiên sinh cũng khuyên ta đầu hàng sao?

Khổng Đức Thiệu gật gật đầu,

- Đại thế thiên hạ đã mất, nếu Vương gia không nắm lấy cơ hội lần này thì sau này có hối hận cũng đã muộn.

Đậu Kiến Đức cũng cúi đầu thở dài một tiếng,

- Đúng vậy. Đậu Kiến Đức ta không ham vinh hoa, không cần nữ sắc, chỉ muốn cho dân chúng Hà Bắc miếng cơm trong thời loạn. Bây giờ lòng người đã định, Hà Bắc đã hưng vượngrồi, ta hà tất phải đi phá hoại sự yên ổn không dễ gì có được này. Cho dù có chết, cũng có thể nhắm mắt rồi…

Ba ngày sau, Đậu Kiến Đức tìm đến Ôn Ngạn Bác chính thức bày tỏ mình muốn đầu hàng triều Tùy, Ôn Ngạn Bác lúc này mới đưa ra bức thư do chính tay Dương Nguyên Khánh viết. Trong thư, Dương Nguyên Khánh phong Đậu Kiến Đức làm huyện công Trương Nam, thưởng năm ngàn lượng, ban thưởng mười khoảnh ruộng, cho ông ta hồi hương dưỡng lão.

Mười ngày sau, La Sĩ Tín dẫn mười nghìn kỵ binh tiến vào quận Tề, tiếp quản đội quân hai mươi nghìn ngườicủa Đậu Kiến Đức. tung hoành Hà Bắc một thời- Đậu Kiến Đức đã mai danh ẩn tích như vậy.

Hai mươi năm sau, Đậu Kiến Đức gần tuổi bảy mươi lúc du ngoạn ở đất Thục núi Thanh Thành đã bị cảm bệnh nhẹ, bệnh mãi không khỏi, cuối cùng chết vì bệnh ở kinh đô mà khi đó đã chẳng còn ai nhớ rõ người này đã từng quát tháo một thời các kiêu hùng Hà Bắc nữa rồi…

Cho dù Đậu Kiến Đức đã đầu hàng, nhưng việc này vẫn trong trạng thái tuyệt mật, ngoại trừ Dương Nguyên Khánh và một số ít đại tướng ra, trên dưới quân Tùy không ai biết Đậu Kiến Đức đã đầu hàng.

Giờ đã đến ngày hai mươi tháng riêng. Từ sau mùng mười tháng giêng, quân Tùy bắt đầu bí mật điều binh, từ khe núi Phi Hồ, Tỉnh Hình (khe núi Tỉnh), quận Hà Nội triệu tập bốn vạn đại quân tinh nhuệ đi quận Hà Gian. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, bao gồm ba vạn kỵ binh và mười vạn bộ binh.

Nhưng bản thân Dương Nguyên Khánh vẫn ở trong thành U Châu. Hắn vẫn nhẫn nại chờ đợi tin tức của La Sĩ Tín. Phải nói Đậu Kiến Đức là mấu chốt hành động lần này của hắn.

Nếu cuối cùng Đậu Kiến Đức đầu hàng, vậy sẽ giải trừ nỗi lo về sau của quân Tùy, lại có thể lợi dụng quân của Đậu Kiến Đức tiêu diệt Lưu Hắc Thát, có thể gọi là một công đôi việc.

Nhưng khiến Dương Nguyên Khánh có chút tiếc nuối là trưng binh các nơi không hoàn thành như kế hoạch. Hắn nguyên bản kế hoạch trưng mộ mười lăm vạn đại quân, nhưng cho đến tết nguyên tiêu, cũng chỉ trưng mộ được hơn mười vạn, còn thiếu năm vạn nữa.

Dương Nguyên Khánh cũng biết, bây giờ đang là lúc cày bừa vụ nông xuân bận rộn nhất, lúc này không phải lúc tốt để chiêu binh, hắn cũng không muốn trách cứ các thái thú huyện lệnh bất tài.

Nhưng sự thật lại bày ở trước mắt, hắn cần mười vạn tân binh trấn thủ các quận Hà Đông, cần năm vạn tân binh trấn thủ các quận Hà Bắc.

Đúng là năm vạn quân còn thiếu này buộc hắn phải thay đổi kế hoạch, kế hoạch tháng tư sẽ tiêu diệt quân Đậu Kiến Đức đã đề ra sửa thành trước tiên chiêu hàng Đậu Kiến Đức. Bây giờ Dương Nguyên Khánh đang kiên nhẫn chờ đợi nhận tin quân Đậu Kiến Đức từ La Sĩ Tín.

Chỉ có tin này được định ra thì hắn mới hoàn toàn hết lo lắng.

Dương Nguyên Khánh đi lại trong phòng, trong lòng có chút nôn nóng. Dựa vào thời gian suy đoán, chắc hôm nay phải tin truyền đến, bây giờ đã xế chiều, sao mà vẫn chưa có tin truyền đến? Chẳng nhẽ lại xảy ra biến cố không thành rồi sao?

Lúc này, ở cửa truyền tới tiếng của con cả Dương Ninh

- Phụ thân!

Dương Ninh hôm kia mới đến U Châu. Theo suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, hắn hi vọng đứa con có thể cùng tham gia trong trận chiến tranh thống nhất rộng lớn mạnh mẽ này. Đương nhiên con tuổi còn nhỏ, không thể lập tức chinh chiến, nhưng ít nhất nó cũng có thể ở một bên xem một cách trực tiếp, sẽ rất có lợi cho sự trưởng thành của đứa con sau này.

Dương Nguyên Khánh cười bước lên phía trước

- Sao, bài tập làm xong chưa?

- Thưa thụ thân, bài tập đã làm xong, con muốn ra thành một chút.

Dương Ninh cung kính trả lời phụ thân, ánh mắt đầy mong ngóng, hi vọng phụ thân đồng ý.

Dương Nguyên Khánh nhìn mấy tên thân binh đằng sau, trong lòng hắn cũng đang phiền muộn, hay là hắn cũng đi ra thành dạo một chút.

- Được, cha cùng con cùng đi một chút.

Thực ra Dương Ninh muốn đi ra ngoài một mình, lúc nào cũng ở bên phụ thân, nó thấy rất áp lực, không ngờ phụ thân cũng muốn đi, trong lòng nó có chút thất vọng, nhưng không dám không nghe, chỉ đành cúi đầu nói nhỏ:

- Con đi cùng phụ thân.

Dương Nguyên Khánh biết con nghĩ một đằng nói một nẻo, liền vỗ vai con cười nói:

- Đừng nghĩ phụ thân đáng sợ thế, ta rất thích mùa xuân.

Hắn đưa tay ra cho con, cười nhìn nó, Dương Ninh cắn môi dắt tay phụ thân,

- Đi thôi, cùng phụ thân đi thưởng thức mùa xuân.

Dương Nguyên Khánh dắt tay con bước nhanh ra ngoài sân.

………….

Năm mới năm nay khá muộn, mới mùng mười tháng giêng đã là kinh trập rồi, sau kinh trập, vạn vật thức tỉnh từ bắc tới nam đều dần bước vào cày bừa vụ xuân.

Quận Trác cũng không ngoại lệ, sau khi qua mười lăm, nông dân xuống ruộng nhộn nhịp, bắt đầu vụ xuân mỗi năm một lần. Quận Trác vị trí địa lý hơi hướng bắc, không có lúa nước, chủ yếu là ngô và lúa mì, vụ xuân trồng lúa mì, vụ hè sau lại trồng ngô hoặc là đậu.

Gió ngoài thành vẫn thổi tới từ hướng bắc, nhưng trong rét mướt lại có chút ấm áp, có thể cảm nhận được hơi xuân. Cây liễu đã đâm chồi, từng mảnh rừng hiu quạnh của mùa đông cũng phủ một lớp màu xanh nhạt, có thể cảm nhận được một sức sống mãnh liệt từ rừng cây.

Dương Nguyên Khánh mang theo con cưỡi ngựa ra thành nam dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh. Ngoài cửa nam là một ruộng lúa mì mênh mông vô tận, trên đất ruộng khắp nơi có thể nhìn thấy nông dân đang bận rộn canh tác, phần lớn dùng ngựa và trâu cày xới ruộng, gieo trồng lúa mì.

Dương Ninh cưỡi một con ngựa nhỏ, điều khiển ngựa thuần thục, đi bên phụ thân

- Phụ thân, lúc nào chúng ta xuất phát đi phía nam.

- Là ai nói với con chúng ta phải đi phương nam?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên hỏi.

Hắn quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt thân binh, đám thân binh liền sợ đến tái mặt, đi phương nam là vô cùng tuyệt mật, không thể tiết lộ với bất cứ ai, bọn họ lại không kìm nổi nói cho thế tử.

Dương Ninh cũng phát hiện sự sợ hãi của thân binh liền hỏi phụ thân:

- Phụ thân, chẳng nhẽ đi phương nam là cơ mật?

Dương Nguyên Khánh gật đâu

- Đây là cơ mật trọng đại, con đừng nói cho bất cứ ai.

- Hài nhi hiểu, tuyệt đối không nói với ai.

Trên mặt Dương Nguyên Khánh lại nở một nụ cười

- Mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ở trong ruộng hoang có một nhóm đông người, người cầm đầu hình như là người mới Thái thú Đăng Hạo, Dương Nguyên Khánh liền cười nói với mọi người:

- Chúng ta đi xem xem.

Hắn quay đầu ngựa lại đi về hướng đồng ruông, mọi người hộ vệ Dương Ninh, theo hắn đi tới đầu ruộng.

Đặng Hạo nguyên là Tổng quản Doanh Châu - thủ hạ chính của La Nghệ. Sau khi Dương Nguyên Khánh đuổi La Nghệ đi, y liền đầu hàng quân Tùy, được bổ nhiệm làm trưởng sử quận Trác, theo Thái Thú Ôn Ngạn Bác thi hành chế độ chia ruộng đất đắc lực, Ôn Ngạn Bác thăng chức, y liền đảm nhiệm Thái Thú quận Trác.

Dân lấy thực làm trọng, vì vậy từ xưa tới nay, nông nghiệp luôn là đại sự các cấp quan coi trọng. Chỉ có nông nghiệp ổn định, mới có thể ổn định giá lương thực, mới có thể bảo đảm thuế phú nộp lên trên. Chỉ có lôi kéo lòng dân, cộng thêm thuế phú nộp lên trên đúng lúc, mới có thể được triều đình ưu ái, được thăng chức.

Cho nên quan viên địa phương đều cực kỳ coi trọng nông nghiệp, cày vụ xuân thu hoạch vụ thu, mọi nơi có thể gặp bọn họ, Đặng Hạo cũng không ngoại lệ, hơn nữa Sở Vương ở U Châu, y lại càng phải tỏ ra tích cực một chút

Đặng Hạo đang cùng hơn trăm nông dân nói về khó khăn trong vụ xuân trên đồng, lúc này, một tên tùy tùng bên cạnh vội vàng nói:

- Sứ quân, Sở Vương điện hạ tới.

Đặng Hạo nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh theo bờ ruộng đi qua, người cầm đầu đúng là sở Vương Dương Nguyên Khánh, y sợ đến mức vội vàng đứng dậy nghênh đón.

- Ty chức tham kiến điện hạ!

Dương Nguyên Khánh quay người xuống ngựa cười nói:

- Đặng Thái Thú đang khuyến nông sao?

Đặng Hạo gãi đầu, nói có chút lúng túng:

- Đâu cần thần khuyên, mùa đông ba trận tuyết rơi lớn, giảm bớt tình hình hạn hán, vừa sang xuân bà con liền ra sức cày ruộng, mọi người đều nói, năm nay nhất định bội thu.

- Đúng vậy, hạn lâu gặp tuyết, mọi người rất có tinh thần.

Dương Nguyên Khánh thấy bờ ruộng có một mảnh giới bài liền cười hỏi:

- Mảnh đất này là của ai vây?

- Thưa bệ hạ, mạnh đất này là của tiểu nhân.

Một gã ngoài năm mươi tiến lên quỳ nói:

- Tiểu dân Điền Nhị khấu kiến Sở Vương điện hạ!

Lúc này, hơn trăm nông dân xung quanh liền vây tới, Dương Nguyên Khánh khoát tay cười nói:

- Mọi người ngồi xuống đi!

Vài tên lính lấy một mảnh chiếu tiến lên, Dương Nguyên Khánh lại lệnh bỏ chiếu ra ngồi trực tiếp xuống đất, nói với dân chúng:

- Ta mang binh đánh giặc bên ngoài, đều tiện âu ngồi đấy ngồi sớm đã thành quen.

Dương Ninh do dự một chút, phải ngồi dựa vào phụ thân, Dương Nguyên Khánh nói với Dương Ninh:

- Những người cày ruộng này đều là cha mẹ của cơm áo chúng ta, con nên thi lễ với họ để tỏ lòng tôn trọng.

Dương Ninh liền vội vàng khom người thi lễ tới với mọi người xung quanh, Đặng Hạo ở bên cạnh nói lớn:

- Vị thiếu niên trẻ này chính là Thế tử Sở Vương, chúng ta cũng nên đáp lễ mới đúng.

Hơn trăm nông dân nghe thấy đây là Thế tử Sở Vương, lập tức xôn xao, đều quày xuống dập đầu

- Không dám nhận lễ của Thế tử!

- Mọi người ngồi hết đi!

Dương Nguyên Khánh khoát tay nói với dân chúng lại để con trai ngồi bên cạnh mình, mọi người xôn xao ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi chủ nhân của đất:

- Lão Trương nhà được phân bao nhiêu đất?

- Lần này phân tám mươi mẫu ruộng vĩnh viễn, sáu mươi mẫu chia theo nhân khẩu, còn hai mươi mẫu trồng dâu nuôi tằm.

Ruộng nông nghiệp vĩnh viễn có thể để lại cho con cháu, còn ruộng chia theo khẩu phần sau khi chết phải để lại cho quan phủ, nhưng đất ở gần thành U Châu có thể phân đến 160 mẫu đất, quả thật rất cao.

Bên cạnh đó Đặng Hạo liền giải thích:

- Trong đó có bốn mươi mẫu quân điền, Điền lão hán có hai đứa con đều tòng quân rồi.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới chợt hiểu ra quay đầu cười nói với Dương Ninh:

- Nói tới đây con nghĩ tới cái gì?

Dương Ninh nghĩ một chút nói:

- Con nghĩ nếu hai đứa con đều nhập ngũ vậy ai làm ruộng cho họ? Lão Trương một mình có làm nổi không?

Lời của Dương Ninh đưa tới một trận cươi, Đằng Hạo giơ ngón tay cái lên khen:

- Thế tử quả thông minh hơn người, có thể nhìn thấy chỗ mẫu chốt. Để giải trừ nối lo cho binh lĩnh ở nhà, Tử Vi Các đã hạ lệnh cứ các quân hộ trong nhà không có con, nhất định phải do quan phủ giải quyết vấn đề lao động. Như Điền lão hán có hai đứa con đều tòng quân, thì do quan phủ tìm người giúp ông ấy cày ruộng

Dương Nguyên Khánh gật đầu khen, con vào Tử Vi Các học thời gian chưa lâu, nhưng rất có tiến bộ, có thể nghĩ đến một vài mấu chốt của vẫn đề.

Dương Nguyên Khánh lại cùng mọi người nói chuyện một chút, nghe ý kiến của dân chúng, thực ra nói đi nói lại điều mọi người quan tâm chính là vấn đề thuế má, Dương Nguyên Khánh cười nói với mọi người:

- Về thuế má mọi người không phải lo, lúc các triều đại mới lập nước đều giảm nhẹ thuế, để dân nghỉ ngơi lấy lại sức, triều Tùy cũng không ngoại lệ. Chỉ cần thiên hạ thống nhất, quân đội quay về nhà, đã không còn gánh nặng quân phí, chi phí triều đình cũng không lớn, tất sẽ giảm nhẹ thuế má, khuyến khích sinh đẻ. cụ thể thuế má bao nhiêu tôi không tiện nói, nhưng phương hướng ta có thể quyết định.

Mọi người mừng rỡ sôi nổi nói:

- Có lời nói vàng ngọc của điện hạ là chúng tôi yên tâm rồi.

Lúc này một tên thân binh bước về phía trước, nói nhỏ vào tai, Dương Nguyên Khánh mừng rỡ đứng dậy chắp tay với dân chúng:

- Ta có việc quân trọng đại, mọi người tiếp tục làm việc đi ta đi trước đây.

Dưới sự bảo vệ của các thân binh, Dương Nguyên Khánh bước nhanh về phía đường. Trên đường một tên lính báo tin đã đợi lâu, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh tới, lập tức quỳ gối nói:

- La Tướng quân có quân báo gửi đến.

Nói xong đem một phần quân báo trình lên. Dương Nguyên Khánh cầm quân báo nhìn, qua như suy ghĩ của hắn, La Sĩ Tín đã tiếp quản hai vạn quân Thanh Châu, Khổng Đức Thiệu đảm nhiệm Thái Thú quận Tề, Tề Thiện Hành đảm nhiệm Thái Thú quận Bắc Hải, Đậu Kiến Đức đã bị bí mật đưa đến quận Thanh Hà, đã dời Thanh Châu.

Dương Nguyên Khánh cần nhất chính là câu cuối cùng này, Đậu Kiến Đức đã rời Thanh Châu, lúc này hắn dặn dò:

- Về thành thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát!

Dương Ninh ở dưới áo khoác của phụ thân nhìn ra ngoài, nó không xác định rõ mình là đang tỉnh hay đang nằm mơ. Nó vẫn chìm trong bóng tối, thế giới tối đen bay vút qua bên cạnh nó, gió vù vù thổi bên tai.

Nó chỉ có thể nhìn thấy ngôi sao chuyển động và dãy ảnh Yến Sơn nhấp nhô dưới chân trời. Thời gian dần qua, ý thức của nó bắt đầu mơ màng, cơ thể của phụ thân mạnh mẽ ấm áp làm nó cảm thấy an toàn và thoải mái vô cùng, trong đầu mơ mơ màng màng một trận, nó lại ngủ.

Lúc ánh bình minh vừa lộ ra, nó tỉnh dậy. Từ trong áo choàng của phụ thân thò đầu ra, giống như con sóc từ trong hốc cây thò đầu ra, đầu tóc rối bời, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Nó nhìn thấy chỗ xa xa trên đường chân trời xuất hiện một mảng lớn ánh sáng màu vàng lăn tăn, đó là ánh sáng sóng biển bị mặt trời vừa ló dạng chiếu lên.

- Phụ thân, chúng ta tới rồi chưa?

Giọng điệu của nó tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

- Chúng ta tới rồi!

Dương Nguyên Khánh thả chậm ngựa. Ngựa không dừng vó chạy hai ngày hai đêm, cuối cùng bọn họ tới được chỗ cần đến, quân cảng Lộ Hà.

Đây là quân cảng Dương Nguyên Khánh tới lần thứ hai trong nữa tháng. Lần đầu tiên chỉ là hắn vì thị sát thuyền chiến và kho quân, kiểm tra tình hình chiến đấu. Còn lần này hắn cưỡi gió vượt sóng viễn hành phương nam.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv