Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 967: Vật nguy hiểm



Một lát sau hai người bị các thân binh dẫn đến, có binh sĩ nói thân phận của Dương Nguyên Khánh cho bọn họ biết, khiến cả hai hai sợ lập tức quỳ trước ngựa Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cười híp mắt hỏi người già:

- Con trai ông tòng quân là chuyện tốt, tại sao lại ngăn cản nó?

Ông lão dập đầu một cái, không kìm được lệ chảy khắp mặt, nói:

- Lão hán họ Hà, vốn có ba đứa con trai, con trưởng và con thứ đều tòng quân, nhưng hai đứa nó không may cùng bỏ mạng trong cuộc chiến với Đột Quyết lần này. Lão hán chỉ có một đứa con này, không muốn mất nó nữa.

Lời nói của ông lão làm Dương Nguyên Khánh kính nể. Hắn gật đầu, nói với chàng thanh niên:

- Trong quân Tùy có quy định, con một không thể tòng quân, thật là xin lỗi, ta không thể thu nhận ngươi.

Chàng trai quát to lên:

- Nhưng tiểu dân muốn tòng quân. Điện hạ, thanh niên trong thôn người người đều muốn tòng quân, bảo vệ biên thùy, chống lại Đột Quyết. Tiểu dân cũng có thể, xin Điện hạ thu nhận làm lính!

Dương Nguyên Khánh thấy trong mắt chàng thanh niên tràn đầy chờ đợi vô tận, nước mắt cũng chảy ra. Quả thật làm người ta khó có thể cự tuyệt, hắn không khỏi có chút khó xử.

Lúc này một gã thân bình nhỏ giọng hai câu với Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh liền gật đầu, cười với lão hán:

- Như vậy đi! Có thể để nó làm thị vệ cung đình, ta bảo đảm nó bình an vô sự.

Làm thị vệ cung đình, lão hán thật sự cũng muốn, ông liên tục dập đầu:

- Đa tạ Điện hạ chiếu cố!

Dương Nguyên Khánh cười với chàng thanh niên:

- Nếu một lòng muốn tòng quân, vậy ta sẽ giúp đỡ ngươi được như ý muốn.

Hắn quay đầu lệnh một tên thân binh:

- Dẫn cậu ta đến cung Tấn Dương tìm Tiết Quỹ, nói là ý của ta, có thể đặc cách cho tòng quân...

Bất luận các triều đại thay đổi, chiến thắng ngoại tộc xâm lược đều là một chuyện vô cùng phấn chấn lòng người. Ở Đại Tùy cũng không ngoại lệ, tin tức Mã Ấp Đô đại bại hơn hai trăm ngàn quân Đột Quyết, truyền tớiThái Nguyên, Hà Đông, Hà Bắc v.v cả nước đều chúc mừng.

Trong thành Thái Nguyên, cả thành sôi trào, mọi người àora đường, khua chiêng gõ trống chúc mừng thắng lợi với niềm vui trong lòng để chúc mừng thắng lợi không dễ dàng lần này.

Thắng lợi lại kích thích sự nhiệt tình của mọi người trong việc bảo vệ quốc gia, chỉ trong thời gian năm ngày, thanh niên triều Tùy các nơi xin tòng quân vượt hơn ba trăm ngàn người.

Mặc dù quân Tùy thương vong thê thảm nghiêm trọng trong cuộc chiến Tùy Đột nhưng cũng khônglập tức mộ binh quy mô lớn mà là thuận thế bắt đầu thúc đẩy phát triển toàn diện chế độ dân đoàn.

Theo gợi ýcủa Dương Nguyên Khánh, binh bộ đưa ra lệnh dân đoàn, lệnh cho các quận huyện trước cuối năm phải thành lập dân đoàn, tập trung thanh niên trai trángnhàn rỗi huấn luyện.Trên thực tế đây chính là để từng bước tạo điều kiện trưng binh quy mô lớn.

Lúc Dương Nguyên Khánh trở về Thái Nguyên, cách chiến thắng Đột Quyết đã hơn một tháng, sự nhiệt tình của mọi người đã dần lắng xuống. Cả triệu dân chúng vì tránh loạn chiến mà tập trung ở trong thành Thái Nguyên cũng đều trở về quê hương của mình, bắt đầu xây dựng lại gia viên, chuẩn bị đón năm mới. Trong thành Thái Nguyên trở lại sự yên tĩnh và trật tự trước đây.

Lúc này đã là trung tuần tháng mười hai, cách năm mới chỉ còn có nữa tháng nữa, trong thành khắp nơi đều tràn đầy không khí của năm mới. Cửa nhà nhà đều dán câu đối Tết, cây trúc cũng sớm dựng lên, khắp các đường lớn ngõ nhỏ đềucó thể thấy từng đám đàn ông đang tụ tập ở một nơi làm bánh tết, búa gỗ tung bay, mùi gạo lan tỏa.

Từng đám trẻ con chạy vui đùa trên tuyết, vui mừng hò hét, khắp nơi là đủ các loại người tuyết của chúng đắp lên. Thành Thái Nguyên khắp nơi tràn ngập không khí ăn mừng chiến thắng trước ngày tết, khiến nội tâm con người đặc biệt yên bình.

Dương Nguyên Khánh từ cửa tây vào thành dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh. Tuy chỉ là rời xa hơn hai tháng nhưng lần này Dương Nguyên Khánh lại cảm thấy hình như rời xa bao nhiêu năm rồi. Lại nhìn tòa bạch tháp cao cao trong chùa Từ An cách đó không xa, Dương Nguyên Khánh lại có một cảm giác giống như xa cách cả thế hệ.

Mặc dù lúc Dương Nguyên Khánh vào thành đã nhận đượcsự hoan nghênh rầm rộ của cả thành nhưng hắn vẫn cảm nhận được một chút không giống ngày thường.

Người đi đường trên đường chợt nhận ra đội kỵ binhvào thành này lại chính là lúc Sở Vương điện hạ trở về. Bọn họ lần lượt lách ra hai bên nhường ra một con đường, không ít người già còn quỳ xuống dập đầu hành lễ với hắn.

Người hai bên đường lớn Tấn Dương dần dần nhiều lên. Rất nhiều người đều từ cửa nhà chạy ra, lặng yên đứng hai bên đường, trong mắt tràn đầy cảm kích. Bọn họ nghênh đón Hoàng đế bệ hạ trong lòng bọn họ với một thành ý lớn lao.

Mọi người im lặng chăm chú nhìn Sở Vương từ từ đi. Lúc này không biết là tiếng hô to của ai:

- Sở Vương vạn tuế!

Tiếng hô to này giống như một cái chìa khóa, làm đám người trầm lặng kích động lên. Đám người hai bên đường đều bỗng nhiên phát ra tiếng hô kinh thiên động địa:

- Sở Vương vạn tuế!

- Sở Vương vạn tuế! Sở Vương vạn tuế!

Vô số ngời vung tay hô lớn. Đây là tiếng hô phát ra từ đáy lòng, con mắt của rất nhiều người đều đã ươn ướt. Đối với bọn họ mà nói, thắng lợi của Đại Tùy chiến thắng Đột Quyết không chỉ là một chiến dịch mà còn làm bọn họ thấy được hy vọng, thấy được kết thúc chiến tranh, hy vọng trở lại bình thường, bọn họ khát vọng cuộc sống bình yên, khát vọng đừng chiến tranh.

Người càng ngày càng nhiều, hai bên đường lớn đã tụ tập mấy trăm ngàn người, trong đám người đông nghịt kéo dài mấy dặm, một đội quân tuần tra hơn ngàn người cũng nghe vậy chạy tới. Dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, hộ vệ hai bên đội quânchặn giúp Dương Nguyên Khánh những dân chúng vô cùng kích động xông lên phía trước.

Rất nhiều người chạy theo Dương Nguyên Khánh, lớn tiếng reo hò, có rất nhiều người quỳ xuống dùng đại lễ của để biểu đạt sự kích động và ngưỡng mộ trong lòng.

Dương Nguyên Khánh không ngừng vẫy tay với mọi người, lặng lẽ cảm nhận được tất cả những điều này. Sự nhiệt tình và cảm kích của con dân đã làm mi mắt hắn cũng có chút ươn ướt.

Hắn có thể cảm nhận được sự cảm kích từ trong đáy lòng của các con dân nhưng đồng thời cũng cảm nhận được khát vọng của bọn họ đối với cuộc sống hòa bình, không muốn chiến tranh, không muốn đói khát.

Từ giữa trung kỳ Đại Nghiệp thiên hạ đại loạn tới nay đã tám năm rồi, tất cả mọi người đều chán ghét chiến loạn, chán ghét sự hỗn loạn rối ren, bọn họ khát vọng sinh con đẻ cái, không cần phải lo lắng sầu não vì miếng cơm manh áo ngày hôm sau.

Bọn họ đã từng có cuộc sống như vậy. Đó là thịnh thế Khai Hoàng, mười mấy năm trước. Bọn họ khát vọng có lại cuộc sống như vậy. Lúc này Dương Nguyên Khánh cảm nhận được gánh nặng trên vai, đó chính là nhanh chóng kết thúc chiến tranh, thống nhất thiên hạ... Khi hắn đi tới Sở Vương phủ, hắn lại cảm nhận được một sự hoan nghênh khác, sự nhiệt liệt hoan hô trên đường lớn đã sớm kinh động già trẻ cả nhà.

Các thê nữ của hắn, con cái và trưởng bối của hắn và tôi tớ nha hoàng trong phủ đều đổ ra ngoài cổng chờ sự trở về của hắn.

- Cha!

Trưởng nữ Băng nhi, thứ nữ Tư Hoa kích động vẫy tay nhảy lên, cùng chạy về phía hắn. Dương Nguyên Khánh vội vàng xoay người xuống ngựa, ngồi xổm xuống đất, giơ cánh tay ra, hai đứa con gái như con chim nhỏ sà vào lòng hắn.

Dương Nguyên Khánh ôm chặt hai con gái, trong lòng vui mừng như sắp nổ tung. Lúc này trưởng tử của hắn Dương Ninh do dự một chút, cũng chạy tới, kéo tay phụ thân. Nó chăm chú nhìn phụ thân, trong ánh mắt trong suốt có một tình cảm ngưỡng mộ vô tận.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh đột nhiên thấu hiểu nỗi lòng đứa con trai. Hắn đứng lên, sờ sờ đầu con trai. Lúc này con thứ Dương Tĩnh cũng chạy tới, kéo lấy phụ thân. Nhìn đám con đáng yêu, trong lòng hắn dâng trào tình cảm đối với các con.

- Lần này cha không có mang quà gì cho các con đâu!

Dương Nguyên Khánh cười ha ha nói.

- Chúng con không cần quà của cha, chúng con có quà muốn tặng cho cha. Dương Băng cười hì hì nói.

- Tại sao lại tặng quà cho cha?

Dương Nguyên Khánh không hiểu hỏi.

Thứ nữ Tư Hoa tính tình như lửa, nó nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói ra:

- Cha quên rồi sao? Tết là ngày gì?

Lời này vừa ra, Dương Tư Hoa cuống quít che miệng lại, hoảng sợ nhìn trưởng tỷ. Dương Băng giận dỗi liếc nhìn nó, có chút trách nó nhiều chuyện, đã tiết lộ bí mật mất rồi.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, bắt đầu nghĩ ngợi. Ngày đầu năm không phải chính là sinh nhật của mình sao? Hắn kéo mặt thứ nữ, khẽ mỉm cười:

- Cha rất ngốc, nhớ không ra là ngày gì cả.

Dương Tư Hoa le lưỡi một cái, nó kỳ thực biết cha đã nhớ ra rồi. Nhưng lúc này, Bùi Mẫn Thu đi lên trước, vỗ vỗ tay cười nói:

- Mấy con đừng quấn lấy cha nữa. Cha đi đường vất vả, phải đi tắm rửa thay đồ, lúc tối ăn cơm hãy nói chuyện tiếp.

Dương Nguyên Khánh vừa muốn nói chút gì với thê tử, Bùi Mẫn Thu lại tự nhiên cười nói:

- Bây giờ đừng nói gì, đi tắm rửa thay quần áo trước đã...

Sau sự reo mừng khi vào thành và tình thân khi vào nhà, Dương Nguyên Khánh cuối cùng đã yên tĩnh, cuối cùng có thể ẩn thân trong thư phòng của hắn trong cái ghế mềm rộng lớn và thoải mái đó. Hắn đã tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ quần áo rộng rãi.

Trong thư phòng ánh sáng nửa tối nửa sáng, một chậu lửa than đã sớm được đốt lên trong phòng làm cho căn phòng ấm áp. Trong gian phòng tràn ngập một mùi thơm khô nóng, Dương Nguyên Khánh híp mắt, sự thoải mái từ trong tới ngoài này gần như làm hắn muốn buồn ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv