Trong lòng Lý Mật thập phần khó xử, y không biết làm thế nào mới phá được thế cục này? Làm sao để thủ hạ của y thống khoái mà đáp ứng di dời về phía nam?
Đúng lúc này, thị vệ trước cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả Đường triều cầu kiến khẩn cấp!
Lý Mật khẽ cau mày, y đương nhiên biết Ôn Đại Nhã còn đang ở Trần Lưu, cũng biết rõ Ôn Đại Nhã lúc này đến tìm y làm gì. Nhất định là quân Đường xuất binh, muốn thúc giục y xuất binh tương trợ.
Tuy rằng Lý Mật cực không tình nguyện xuất binh vì triều Đường bán mạng, nhưng vật tư của triều Đường bây giờ còn không có chuyển đến, y cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt, ít nhất cũng phải làm cho có lệ.
- Mời hắn vào!
Chỉ chốc lát, Ôn Đại Nhã đi theo thị vệ tiến vào, vừa nhìn thấy Lý Mật liền thi lễ:
- Hạ quan tham kiến Ngụy vương điện hạ!
- Ôn sứ quân không cần đa lễ, mời ngồi!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý Mật thân thiết hỏi:
- Mấy ngày nay, Ôn sứ quân tại Trần Lưu có tốt không? Dịch quán có chiếu cố chu toàn hay không?
- Đa tạ điện hạ quan tâm, dịch quán chiếu cố rất khá.
- Mấy ngày này ta công vụ bận rộn, cũng không có thời gian bận tâm đến sứ quân, đối xử với sứ quân không được chu đáo.
- Không! Không! Được điện hạ chiếu cố, hạ quan vô cùng cảm kích.
Hai người hàn huyên vài câu, Ôn Đại Nhã liền nói đến chuyện chính sự. Gã hạ thấp người nói:
- Ta mới vừa nhận được thư chuyển phát nhanh của triều đình, Tần vương điện hạ đã suất lĩnh mười vạn quân xuất binh đến Lạc Dương. Dựa theo ước định của chúng ta, Ngụy quân cũng phải phái binh lính đến viện trợ, không biết điện hạ định bao giờ mới phái binh? Chuẩn bị phái bao nhiêu quân? Hạ quan cần phải bẩm báo với triều đình, vậy nên điện hạ có thể nói với hạ quan chuyện này?
Mặc dù Ôn Đại Nhã cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng vì đại cục, gã cũng chỉ có thể thẳng thắn nói ra, không hề có chút hàm hồ.
Lý Mật không nói gì, một lát sau, y mới cười cười:
- Nếu hai bên đã có minh ước, ta khẳng định sẽ dựa theo minh ước mà làm, kẻo người đời lại nói Lý Mật ta là người không có tín nghĩa, Ôn sứ quân không cần lo lắng.
- Vậy Ngụy vương chuẩn bị bao lâu mới phái binh? Phái bao nhiêu quân đội?
Ôn Đại Nhã vẫn nhất định truy vấn đến cùng.
Sắc mặt Lý Mật thoáng trầm xuống, trong lòng có chút tức giận, ngay cả Lý Uyên còn không được phép ép hỏi mình như thế, mà gã dám... Nhưng Lý Mật cũng kiềm chế sự không hài lòng, thản nhiên nói:
- Ta vừa nói ta sẽ an bài theo minh ước, lẽ nào Ôn sứ quân nghe không hiểu sao?
Đã nói như vậy, Ôn Đại Nhã cũng không thể hỏi thêm nữa, cũng không thể hỏi lại. Lý Mật muốn dùng hai từ hàm hồ này để đối phó gã, trong lòng gã có chút uể oải, không thể tránh được phải đứng lên, nói:
- Được rồi! Mong điện hạ nhanh chóng xuất binh, song phương cùng công kích quân Tùy.
.....
.....
Ôn Đại Nhã cáo từ rời đi, ở trong thư phòng, Lý Mật nhắm mắt trầm tư, không bao lâu sau, thị vệ chạy vào bẩm báo:
- Phòng Tướng quốc tới!
Lý Mật vội vàng nói:
- Nhanh mời hắn vào!
Rất nhanh, Phòng Huyền Tảo bước vào thư phòng của Lý Mật:
- Vương gia tìm thần sao?
Lúc này Lý Mật phi thường tín nhiệm Phòng Huyền Tảo, nhất là lúc Phòng Huyền Tảo khuyên y chiếm lấy đông nam, khiến y nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Bỉnh Vô Chân tham lam hối lộ mà bán đứng y, càng làm cho y thấy rõ ai mới thật là trung thần, ai là gian thần.
Lý Mật khẽ cười nói:
- Vừa rồi Ôn Đại Nhã đã tới tìm ta.
- Trước cửa ty chức cũng đã gặp hắn. Hắn đến thúc giục Vương gia xuất binh sao?
- Đúng vậy!
Lý Mật thở dài:
- Hắn thúc dục cấp bách, khiến ta rất khó xử.
Phòng Huyền Tảo trầm ngâm chỉ chốc lát hỏi:
- Điện hạ xác định không muốn buông tha Trung Nguyên sao?
Lý Mật gật gật đầu:
- Ta cũng đã suy nghĩ nhiều, chí ít trong thời gian ngắn ta không muốn buông tha Trung Nguyên.
- Nếu như điện hạ tạm thời không muốn buông tha Trung Nguyên, vậy minh ước với triều Đường không thể tùy tiện vi phạm, bất quá có thể biến báo.
Lý Mật rất muốn biết biến báo là biện pháp gì mà có thể đối phó với triều Đường, trong lòng y vui mừng, vội vã hỏi:
- Cái gì là biện pháp biến báo, xin Tướng quốc dạy ta!
Phòng Huyền Tảo cười ý vị thâm trường, nói:
- Điện hạ có thể xuất binh, ba vạn hoặc năm vạn, nhưng không cần đánh Lạc Dương mà đi đến Đông quận, phía bắc sông Hoàng Hà không phải có một đạo quân Tùy sao? Điện hạ chỉ cần đối phó với một đạo quân Tùy này, không phải là thay quân Đường phân giải áp lực sao?
Lý Mật vuốt râu nở nụ cười, y cũng nghĩ đến biện pháp này nhưng y sợ biến khéo thành vụng, y xuất binh không nhiều lắm, quân đội lại vô tâm tham chiến, sợ là bị quân Tùy tiêu diệt toàn quân.
Y nói lo lắng này cho Phòng Huyền Tảo nghe, Phòng Huyền Tảo lắc đầu nói:
- Ty chức ngày hôm nay kỳ thực cũng vì chuyện này mà đến. Ty chức muốn hỏi việc này, ta nghe nói trước đây điện hạ và Dương Nguyên Khánh có quan hệ không tệ, thậm chí lúc điện hạ đến trại Ngõa Cương cũng có quan hệ với Dương Nguyên Khánh, có chuyện này hay không?
Lý Mật gật đầu:
- Xác thực là có việc này, kỳ thật ta và phụ thân của Dương Nguyên Khánh, Dương Huyền Cảm có quan hệ rất tốt, cùng tổ phụ Dương Tố của hắn cũng có thâm giao.
- Vậy ty chức có điểm không rõ, điện hạ tại sao lại không kết minh với quân Tùy?
Lý Mật ngẩn ra, vấn đề này có điểm bất ngờ, khiến y khó có thể trả lời ngay. Y trầm tư một lát, nói:
- Có thể là bởi vì Trương Tu Đà! Hắn hận ta thấu xương.
Phòng Huyền Tảo nở nụ cười:
- Ty chức nghĩ điện hạ quá để tâm vào việc vụn vặt, nếu thật sự Dương Nguyên Khánh là người có thù mà tất báo như vậy, hắn có khả năng đi tới ngày hôm nay sao? Hắn muốn giết điện hạ để báo thù cho sư phụ, kỳ thật ta nghĩ hắn chỉ làm bộ dáng đó để cho bọn Tần Quỳnh, La Sĩ Tín nhìn, hoặc là nhắc nhở quân Tùy, sư phụ của hắn là Trương Tu Đà, như vậy có thể thu được lợi ích. Nếu như hắn thật sự có tâm muốn báo thù, như vậy lúc trước ở quận Hà Nội, hắn vì sao lại không giết tên Bỉnh Vô Chân?
Một câu nói này nhắc nhở Lý Mật, quả thật là như vậy. Bỉnh Vô Chân nhiều lần báo cho chính mình phải chú ý Dương Nguyên Khánh báo thù, nhưng lúc trước gã đi sứ ở quận Hà Nội, Dương Nguyên Khánh tại sao lại không giết hắn? Điều này rất rõ ràng, Bỉnh Vô Chân là vì ba nghìn lượng hoàng kim mới nói với y như vậy.
Lẽ nào Dương Nguyên Khánh thực sự chỉ làm bộ dáng như vậy?
Phòng Huyền Tảo tiếp tục khuyên nhủ:
- Điện hạ, bề ngoài kết minh với Lý Uyên, lại âm thầm giao hảo với Dương Nguyên Khánh, cùng có quan hệ tốt với hai thế lực lớn, đồng thời mở rộng hướng Đông Nam, đây mới chính là sách lược của Tôn Ngô năm đó.
Lý Mật chậm rãi gật đầu, những lời này nói rất hợp tình hợp lý, nói đúng tâm khảm của y, bất quá chuyện này trọng đại, y vẫn cần suy nghĩ thêm một chút.
Quân doanh huyện Hà Dương, một trận chỉnh đốn kỷ luật quân đội tựa như bão tố vừa kết thúc. Dương Nguyên Khánh hạ quyết tâm, bắt mười lăm tên quan quân uống rượu. Hắn thủy chung cho rằng mười lăm tên quan quân này dám tùy tiện ra khỏi quân doanh, thì nhất định vấn đề này không hề đơn giản.
Quản nhiên, bọn lính không ngừng báo lại, ba vạn quân đóng tại Hà Nội tìm ra hai đại bang phái, một bang là phái hồ Cao Kê, một phái là đồi Đậu Tử, liên quan hơn nghìn quân. Mười lăm tên quan quân đều là người phái hồ Cao Kê, đến phiên người trong bang phái canh giữ, nên mười lăm tên quan quân mới có thể thong dong rời khỏi đại doanh đi uống rượu.
Kết quả điều tra này khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ tức giận, xử trảm toàn bộ hai người cầm đầu bang phái và mười sáu người, còn lại hơn một nghìn ba trăm người toàn bộ loại bỏ khỏi quận đội, bắt quay về quê quán.
Mà Từ Thế Tích thân là chủ tướng, không có khả năng quản thúc thuộc hạ, bị đánh một trăm quân côn, miễn đi chức chủ tướng quận Hà Nội, bổ nhiệm Lý Tĩnh làm chủ tướng, Từ Thế Tích giáng xuống làm phó tướng.
Những thế lực hắc ám trong quận đội đều bị tẩy trừ, tiến hành trong vòng mười ngày mới kết thúc. Trải qua lần tẩy trừ nghiêm túc này, những người thối nát trong quân đội đều bị loại bỏ, khiến quân kỷ rực rỡ hẳn, những binh sĩ kiêu căng cũng không còn tồn tại, quân dung phấn chấn, sĩ khí càng được đề cao.
Mà lúc này tin tức quân Đường đã chiếm toàn bộ quận Hoằng Nông cũng được truyền đến, bầu không khí trong quân doanh bắt đầu khẩn trương. Một trận đại chiến nghiêm túc đã bắt đầu tới.
Sáng sớm hôm nay, Dương Nguyên Khánh mang theo hơn mười tướng lĩnh và trăm binh sĩ đến sông Hoàng Hà, trên mặt sông rộng có hơn năm trăm chiến thuyền tạo thành một đội tàu chậm rãi tiến đến. Đây là đội tàu tới từ Thái Nguyên, chuyển tới hai vạn quân đội và một số lượng lớn quân giới vật tư và lương thực công thành.
Đội tàu kéo dài gần trăm dặm, liếc mắt nhìn cũng không đến cuối, khí thế đồ sộ, oai nghiêm. Dẫn đầu trăm chiến thuyền là một thuyền lớn vận binh đã cập bến tại bên bờ.
Một đội binh sĩ xuống thuyền, nhanh chóng xếp thành hàng trên bờ. Dẫn đầu là hai đại tướng, chủ tướng Béo tam lang Dương Nguy, phó tướng tên hiệu là ‘ Tiểu Quan Vũ’, là Hoa đao Vương Quân Khuếch.
Trong danh sách mười mãnh tướng trong thiên hạ, đại tướng Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch và Dương Nguy của quân Tùy đều không có tên trong bảng. Nhưng nếu là bảng bài danh có mười sáu vị, thì Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch đều có thể nổi danh trên bảng, mà Khuất Đột Thông và Đoàn Chí Huyền cũng có thể thượng bảng.