La Sĩ Tín đâu chịu để anh ta đi, một tay kéo vạt áo của anh ta lại, cả giận nói:
- Huynh ở trước mặt tổng quản tố cáo ta, ta không trách huynh. Ngày hôm qua huynh lấy đi của ta một trăm lượng bạc, ta cũng coi như không có gì. Giờ ta muốn huynh làm việc giúp ta. Nếu không ta đi cùng huynh về nhà, nói cho tẩu tẩu biết hết mọi chuyện.
- Ai nha! Ngươi đừng nói mà không suy nghĩ, sẽ khiến cảm tình huynh đệ bị rạn nứt!
Võ nghệ của Trình Giảo Kim mãi không bằng La Sĩ Tín. Bị La Sĩ Tín kéo vạt áo, không thể cất bước, đành phải nói:
- Có huynh đệ như ngươi, coi như lão Trình đời trước mắc tội. Được rồi! Chúng ta đi tìm Mã Thiệu.
La Sĩ Tín sửng sốt:
- Tìm Mã Thiệu làm cái gì?
- Ngươi đúng là ngu ngốc!
Trình Giảo Kim mắng:
- Nếu muốn biết Tuyến Nương còn có ở trong thành không, thì phải tìm Mã Thiệu.
Nửa canh giờ sau, trước cửa Nam Tấn Thái Nguyên, Cửu Môn tướng quân Mã Thiệu đang truy vấn mấy binh sĩ bảo vệ chiều hôm qua.
- Một người nữ tử mặc váy đen, còn trẻ, lưng đeo cung tên, eo đeo hoành đao, đầu đội mũ trắng, cưỡi một con ngựa yên màu đỏ, rất dễ nhận biết. Các ngươi có chú ý tới không?
Vài tên binh sĩ cao giọng đáp:
- Hồi bẩm tướng quân, sáng ngày hôm qua có thấy một người con gái như vậy. Cô ta đi cùng Vương Phi vào thành.
- Về sau thì sao? Có thấy đi ra khỏi thành không?
La Sĩ Tín không nhịn được hỏi.
- Không có thấy đi ra khỏi thành…Chắc chắn vậy.
Ở chỗ cửa thành Đông Phần, cũng có người hỏi thủ vệ binh sĩ câu hỏi y như vậy:
- Một người nữ tử mặc váy đen, còn trẻ, lưng đeo cung tên, eo đeo hoành đao, đầu đội mũ trắng, cưỡi một con ngựa yên màu đỏ, rất dễ nhận biết. Các ngươi có chú ý tới không?
Một nửa đông viện phủ Sở Vương là nơi thân binh ở, một nửa còn lại là phòng khách. Phòng khách được tạo bởi năm, sáu căn phòng nhỏ. Trong một căn phòng trong số đó, Đậu Tuyến Nương đang luyện đao. Ánh sáng lạnh lấp lóe, lưỡi đao sắc bén, một bộ đao pháp được thể hiện một cách ngắn gọn nhưng lại như mây bay nước chảy.
Tuy tâm trạng của Đậu Tuyến Nương hiện giờ không còn bi thương như ngày hôm qua nữa nhưng nàng vẫn không vui. Cứ nghĩ kẻ phụ bạc kia là trong lòng nàng lại trào dâng một nỗi tức giận không nói thành lời, dường như La Sĩ Tín kia đã làm một việc khiến trời đất khó dung vậy.
Thực ra đây chính là sự kỳ diệucủa trái tim con người. Nếu suy nghĩ kỹ một chút, La Sĩ Tín chẳng qua chỉ là vị nàng bắn trúng một mũi tên trên chiến trường, sau đó sau đó bắt sống nàng rồi lại thả ra, còn cho nàng một trăm lượng vàng nữa. Chỉ có như vậy, La Sĩ Tín còn là người có ơn với nàng.
Nhưng ở khía cạnh tình yêu nam nữ thì không có đúng sai, không có lý trí, không nói đạo lý gì hết. La Sĩ Tín vì không hiểu tình cảm, không nể mặt, như thế chính là tội ác tày trời rồi, ít nhất thì trong lòng Đậu Tuyến Nương cũng là như thế.
Đậu Tuyến Nương vung đao chém khắp nơi, sự bi phẫn đều thể hiện trong đao pháp. Nếu bây giờ La Sĩ Tín ở trước mặt nàng, chắc chắn sẽ bị nàng chém thành trăm mảnh. Đương nhiên, nếu anh ta thực sự ở trước mặt nàng thì lại là một chuyện khác…
- Đao pháp hay lắm!
Từ trước cửa truyền đến một tiếng khen ngợi, ngay sau đó là một tràng vỗ tay.
Đậu Tuyến Nương thu đao lại, thấy Trương Trắc Phi xinh đẹp xuất hiện ở cạnh cửa, vội bước lên thi lễ:
- Tham kiến Trắc Phi!
- Xuất Trần, đây là Tuyến Nương sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.
Lúc này Đậu Tuyến Nương mới để ý, phía sau Trương Trắc Phi là một nhóm nữ hộ vệ và nha hoàn, đang vây quanh một vị phu nhân khác, tuy ăn mặc đơn giản, không quần là áo lụa nhưng lại thể hiện một khí chất cao nhã, sang trọng. Kiểu khí chất ung dung, thanh lệ này, Đậu Tuyến Nương chưa từng thấy bao giờ.
Đậu Tuyến Nương chợt ngây người ra, Xuất Trần cười nói:
- Nàng ấy chính là Đậu Tuyến Nương!
Rồi sau đó liền giới thiệu với Đậu Tuyến Nương:
- Đây là Bùi Vương Phi, ngươi chắc là đã từng nghe nói đến rồi.
Danh tiếng của Sở Vương Phi, Đậu Tuyến Nương làm sao lại chưa nghe tới được chứ? Hóa ra vị quý phu nhân này chính là Bùi Vương Phi nổi tiếng thiên hạ về sự khoan dung hiền hậu. Đậu Tuyến Nương vội thi lễ:
- Dân nữ Tuyền Nương tham kiến Vương phi nương nương.
Xuất Trần cười nói:
- Vừa nãy, quản gia trở về bẩm báorằng có người ở cửa thành hỏi thăm khắp nơi về một cô gái mặc áo đen, váy đen, mang theo đao và lưng đeo cung. Chắc là La tướng quân đã hối hận trong lòng rồi. Tuyến Nương, chuyện này ngươi đừng vội, cứ dạy cho anh ta một bài học, để anh ta thay đổi cái tính xấu đó đi.
Trong lòng Đậu Tuyến Nương cực kỳ cảm kích. Nhưng nàng không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình, chỉ đành cắn môi, thấp giọng nói:
- Ân tình của Vương phi và Trắc phi, Tuyến Nương sẽ ghi lòng tạc dạ.
Bùi Mẫn Thu cười không nói gì. Nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa, với thân phận Vương phi của nàng, không thể tùy ý can thiệp vào việc riêng của người khác được.
Nếu như Xuất Trần là xuất phát từ hoài niệm về một thời dĩ vãng nên mới giúp Đậu Tuyến Nương thì Bùi Mẫn Thu càng thực tế hơn. Thực ra là nàng đang giúp chồng mình. Vì biết chồng mình rất coi trọng La Sĩ Tín. Nếu có thể thúc đẩy việc hôn nhân này thì không chỉ Đậu Tuyến Nương sẽ cảm kích chính mình, mà La Sĩ Tín sẽ càng thêm trung thành và tân tâm. Đây là một loại đầu tư tình cảm.
Làm một Vương phi, nàng không thể chỉ suy nghĩ đến tình trường trai gái.
……
Sau bữa trưa, Bùi Mẫn Thu đang ở Nội Trắc Đường bàn bạc với Xuất Trần về chuyện nghỉ hè. Bùi Mẫn Thu nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Cái sơn trang Tê Phượng đó ta đã ngắm rồi, thật sựlà một nơi tốt đó, non nước xinh đẹp, còn có thác nước suối trong xanh, sườn núi còn có hơn chục hồ nước, nước trong veo như ngọc bích vậy. Ta quyết định rồi, mùa hè này, cả nhà chúng ta sẽ tới đó nghỉ hè tránh nóng. Ta là người không sợ lạnh, mà là sợ nóng.
Xuất Trần nghe vậy, trong lòng cũng rất hứng thú. Nàng liền hỏi:
- Cách thành Thái Nguyên có xa lắm không, sinh hoạt có thuận tiện không?
- Cách phía Tây nam thành Thái Nguyên khoảng mười lăm dặm. Còn về phần thuận tiện, nơi đó vốn là hành cung của Bắc Tề, lại là Biệt quán của Hán Vương Dương Lượng, đương nhiên là không tồi rồi. Cung đình, lầu các có hai trăm tòa, được xây dựng rất tinh tế, thực sự đẹp như một bức tranh vậy.
Xuất Trần khẽ hơi nhăn mày:
- Đại tỷ, ta nghĩ cả nhà chúng ta đều đi, có phải là hơi xa xỉ quá không? Như vậy sẽ bị người khác nghị luận. Hơn nữa hiện giờ đại tỷ đang khởi xưởng mọi người tiết kiệm mà.
- Ừ! Nói cũng đúng, ta quên mất điều này, chỉ nghĩ đến việc nghỉ hè.
Nhờ Xuất Trần nhắc nhở, Bùi Mẫn Thu mới đột nhiên ý thức được rằngcả nhà đều đếnhành cung nghỉ hè quả thực là không thích hợp. Quan trọng hơn là, hành cung kia không thuộc về Sở Vương mà là tài sản của quan phủ. Dù cho bọn họ bỏ tiền ra thuê, nhưng cũng khó giải thích.
- Được rồi! Chuyện này tính sau, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mà. Nếu thực sự không được thì chúng ta lại uống ô mai ướp lạnh qua hè như ngày xưa vậy.
Nàng vừa nói xong, bà quản gia đã luống cuống chạy vào phòng nói:
- Phu nhân! Phu nhân!
- Đại nương, xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?
Mẫn Thu cười hỏi.
- Phu nhân, người gác cổng vừa báo lại. Cô gái mặc váy đen mà Nhị phu nhân vừa mang về từ hôm qua kia đã dắt ngựa rời khỏi phủ rồi.
Mẫn Thu cùng Xuất Trần đều ngẩn người ra, là Tuyến Nương!
- Nàng ấy có nói là đi đâu không?
Xuất Trần vội vàng hỏi.
- Nàng ấy không nói nhưng cũng không giống như ra ngoài đi dạo vì cô ta còn mang theo hành lý mà.
Mẫn Thu lập tức đứng lên nói:
- Đi! Đến phòng nàng ấy xem sao.
……
Trong viện đã được quét sạch sẽ, căn phòng cũng được dọn dẹp tinh tươm. Mọi đồ vật đều được xếp y nguyên lúc đầu, ngay cả đồ dùng văn phòng phẩm trên bàn cũng được đặt đúng vị trí, không lộn xộn chút nào.
Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần đi vào trong phòng một vòng. Hai người đều thở dài. Tuyến Nương đã thật sự đi rồi, sẽ không trở về nữa.
Bùi Mẫn Thu chầm chậm đi tới trước bàn, trên bàn có một phong thư, trên đó có viết:
- Tuyến Nương xin gửi Vương phi, Trắc phi.
Bùi Mẫn Thu mở phong thư ra, bên trong là một bức thư tràn ngập nét chữ rắn rỏi như của một người đàn ông vậy.
“ Xin hãy tha thứ cho Tuyến Nương đã đi mà không lời từ biệt. Trong lòng Tuyến Nương trăm ngàn tâm sự nhưng khó có thể nói cụ thể được.
La tướng quân là tướng, danh tướng ba quân nên anh ấy có tôn nghiêm của riêng mình. Còn Tuyến Nương lại là cháu của Đậu Công, từng đối địch trên chiến trường, giao chiến bởi chiến tranh, bắn thương bởi cung tiễn. Nỗi lòng của La tướng quân, Tuyến Nương nhất thời khó hiểu được.
Tuy hôn nhân cần người mai mối. Nhưng nếu có duyên phận thì ắt sẽcó lúc gặp lại. Nếu là vô duyên, ta chỉ mong ước La tướng quân có thể tìm được người vợ tốt, thành gia lập nghiệp, đừng vì Tuyến Nương mà sai lầm. Thiên hạ rộng lớn, tự có chỗ để Tuyến Nương dung thân.
Ân tình của Trắc phi thu nhận, tình cảm yêu mến của Vương phi, Tuyến Nương không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể khắc nghi trong lòng. Mong rằng hai vị nương nương trân trọng. Tuyến Nương kính thư!”
Xem xong thư, Bùi Mẫn Thu hơi lộ vẻ cảm động:
- Thật là một cô gái kiên cường khí khái. Chúng ta có ý giúp đỡ nhưng nàng ấy lại không muốn chịu ơn.