Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 731: Khai thác manh mối



Thi thể Tưởng quản gia được đưa ra từ sau viện, thi thể vừa bị chôn xuống, trên người còn hơi ấm, binh sĩ lục soát trên người ông ta tỉ mỉ một lần, một gã binh sĩ đứng dậy báo cáo:

- Khởi bẩm tướng quân, người này trong miệng còn ngậm vụn sáp, hình như đã nuốt phải vật gì đó.

- Tìm xem đó là vật gì!

Ngụy Bí ra lệnh, gã đi vào trong phòng, trong phòng mọi vật khả nghi đều bị bày ra bừa bãi trên mặt đất, do chủ thuê nhà nhận ra, trong đó là chục bả đao cùng hơn mười quân nỏ.

- Có phát hiên ra gì không?

Ngụy Bí bước vào hỏi.

Một gã quan quân đang thẩm tra đối chiếu số hiệu quân nỏ, đứng lên nói:

- Tướng quân, những quân nỏ này đều là từ trận chiến Triều Tiên khi đó vận chuyển đến Liêu Đông, năm đó đều là nỏ mới.

- Liêu Đông?

Ngụy Bí hơi nhíu mày, một gã binh sĩ vội vã bước vào, trong tay cầm một vỏ tròn bằng sáp nhỏ (trong bọc thuốc, thời xưa còn để thư mật trong vỏ sáp):

- Tướng quân, thứ này tìm thấy trong bụng Tưởng quản gia.

Ngụy Bí tinh thần rung lên, lập tức rút đao mở vỏ sáp này ra, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi bốn chữ: “Hiệu thuốc bắc Liêu Đông”.

- Tướng quân, hiệu thuốc bắc Liêu Đông hình như là một hiệu thuốc trong chợ Bắc.

Một gã binh sĩ bên cạnh nói.

Ngụy Bí liền hạ lệnh:

- Ở đây chỉ chừa lại hai mươi người, những binh sĩ còn lại đi chợ Bắc bắt người, một người cũng không được thiếu.

Ba trăm binh sĩ liền cấp tốc xếp thành hàng, thẳng hướng chạy tới chợ Bắc.

Phố Dược nằm ở phía tây bắc của chợ Bắc, gồm hơn hai mươi hiệu thuốc, hiệu thuốc bắc Liêu Đông chỉ là một trong những hiệu thuốc không coi là lớn lắm ở đây. Nó chiếm khoảng nửa mẫu đất, do một gian trưng bày cùng mấy gian nhà kho cấu thành, nhưng nơi này nổi tiếng nhờ việc bán nhân sâm.

Lúc này đang là sau giờ ngọ việc buôn bán tốt, trong tiệm chật ních khách quan đến mua nhân sâm. Đúng lúc đó, một tốp binh sĩ chạy ào vào khách đường, một gã binh sĩ hô to:

- Tất cả mọi người ngồi xuống!

Bên trong khách đường nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hơn mười quan khách mặt nhìn mặt, một gã nhân viên thấy tình hình không ổn, liền vội chạy về phía sau viện, hướng tới cửa. Một mũi tên phóng nhanh như tia điện, trúng ngay giữa lưng tên nhân viên, tên đó thốt lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Tiếng kêu thảm thiết của tên nọ làm những khách quan trong nội đường sợ hồn tiêu phách tán, đều ôm đầu ngồi xuống. Quân lính mạnh mẽ xông lên, lật úp ra đất vài tên làm thuê còn lại và tay chưởng quầy. Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng đao kiếm tấn công, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hậu viện dần chìm trong tĩnh lặng.

Ngụy Bí bước vào hậu viện, đứng bên tường là hai mươi mấy cung nỏ thủ của Nội vệ quân. Họ đã kết thúc chiến đấu, trên mặt đất có vài tên mặc đồ đen, trên người đều trúng một mũi tên. Trong góc tường là một cô gái trẻ đẹp, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng cùng vẻ hoảng sợ, có vài tên quân Tùy đang kè đao trên cổ cô ta.

Một nam thanh niên cao gầy khác đang ngồi dựa bên tường, trên đùi trúng một mũi tên, hai tay thì bị trói sau lưng, trong ánh mắt chứa đầy sự thâm độc. Một gã binh sĩ đưa mấy tấm yêu bài cho Ngụy Bí, Ngụy Bí nhìn thoáng qua, vung tay hạ lệnh:

- Mang tất cả đi.



Quân nội vệ tập trung ở ngoại thành, quân doanh của họ chiếm đến mấy trăm mẫu đất, quân nha cũng trong quân doanh, chỉ cách quân doanh của bọn lính một bức tường.

Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, cưỡi ngựa đang đi tới quân nha của Nội vệ. Ở cửa, tướng quân Ngụy Bí đã chờ sẵn, thấy Dương Nguyên Khánh đến, gã liền bước lên phía trước, khom mình hành lễ:

- Tham kiến tổng quản.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hỏi:

- Phạm nhân đang ở đâu?

- Ở trong đại lao, tổng quản mời đi bên này.

Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào quân nha, đại lao ở phía trong hậu viện, mặt đất được xây dựng chỉ một màu trắng xóa, sau khi đi vào có một thềm đá thông ngầm, toàn bộ đại lao này đều xây bằng đá tảng, kiên cố không gì sánh bằng.

Bên trong đại lao chỉ một màu đen, u ám lạnh lẽo, khiến người ta phải sởn da gà. Tổng cộng có bốn mươi phòng giam, chủ yếu là giam giữ những kẻ do thám, cùng một ít tên tội phạn trọng yếu, ra vào đại lao này thì phải vượt qua ba cánh cửa sắt, có thể nói một ngày đã vào đây, thì đừng mong có ngày thoát ra.

Ngụy Bí dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới gian giữa ở phía trước đại lao, một gian giam giữ một nam nhân cao gầy, một gian khác thì giam một nữ nhân còn trẻ đẹp, trên tay chân đều mang xiềng xích.

Nam nhân mất quá nhiều máu, vẫn còn hôn mê. Dương Nguyên Khánh đi tới gian tù của nữ nhân kia, liếc mắt quan sát, nữ nhân kia cuộn tròn người một chỗ, chân mang còng.

- Nữ nhân này dùng thủ đoạn độc ác, sử dụng một loại binh khí tinh vi, giết chết Tưởng quan gia.

Nữ nhân nghe có tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo ánh đuốc, thấy trước mặt là một đám quân binh nhà Tùy, ở giữa là một quan quân trẠtuổi, liền kích động, nói:

- Ngươi là... Dương Nguyên Khánh?

- Ngươi biết ta?

Dương Nguyên Khánh cảm thấy chút kỳ quái.

Nữ nhân nở một nụ cười sắc nhọn, vừa thu lại tiếng cười liền nghiến răng nghiến lợi nói:

- Năm đó khi ngươi giết Cái Kiều Kiều, để thoát ba người, ta là một trong số đó, làm thế nào ta không nhận ra ngươi, ngươi dù có đốt thành tro ta cũng nhận ra.

- To gan!

Một binh sĩ gầm lên.

Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại, ngăn chặn cơn phẫn nộ của các binh sĩ, hắn nhìn kỹ một hồi lâu, thản nhiên nói:

- Nói như vậy, các ngươi là do Cái Tô Văn phái tới?



Trong nghị sự đường của Tử Vi Các, hơn mười trọng thần vây quanh phần đầu của một chiếc bàn lớn, trên đó bày ra đầy các loại công văn cùng hơn mười tấm yêu bài tìm thấy trong hiệu thuốc, các đại thần thì đang khe khẽ bàn luận.

Dương Nguyên Khánh nhặt một tấm ngân bài lên, nhìn một lát, trên đó có khắc ba chữ Hán: “Triều Tiên đường”, đây là tổ chức tình báo của Cao Cú Lệ, hắn lật sang mặt trái, ở mặt này có một con số “Giáp Tứ”.

Hắn đặt ngân bài xuống, nhìn các đại thần nói:

- Các vị đại thần, hiện tại chân tướng sự việc đã rõ ràng, người ám sát Vương phi cùng thế tử là người Triều Tiên gây nên, căn cứ vào việc lấy khẩu cung từ các nhân chứng, vì Cao Khai Đạo đã đầu hàng Cao Cú Lệ, Triều Tiên vương đang mưu đồ Liêu Đông, dùng sự việc ám sát này hòng mở ra nội loạn bên ta, dĩ nhiên là để ngăn cản chúng ta tiến đánh Liêu Đông.

Dương Nguyên Khán nhìn thoáng qua mọi người nói:

- Mọi người thử nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?

Tô Uy thầm nghĩ trong lòng, Sở Vương sẽ không muốn lợi dụng cơ hội này để lấy cớ đánh Triều Tiên đâu! Lần đánh Triều Tiên trước đó không những khiến cho toàn bộ triều Tùy rơi vào nội loạn mà một số vùng gần như bị diệt vong, nếu như muốn tái đánh Triều Tiên đây quả là một chuyện không dễ dàng gì.

- Điện hạ, ty chức kiến nghị phái sứ thần sang Triều Tiên vấn tội, để Triều Tiên vương cho chúng ta một chút đạo lý, chuyện này tạm thời không nên nóng vội.

Bùi Củ hiểu ý định của Dương Nguyên Khánh, liền tiếp lời:

- Điện hạ, Tô tướng quân nói chí phải, chúng ta đã diệt trừ được Đậu Kiến Đức, quốc lực có chút hao tổn, nếu lại phát động chiến đấu với Triều Tiên, sợ rằng chúng ta không có đủ sức lực, nhưng nếu bỏ qua cho Triều Tiên, thì cũng như đã tặng cho triều Đường một cơ hội tiến công. Điện hạ, việc này phải cẩn trọng ạ!

Không chỉ Bùi Củ, hơn mười trọng thần khác cũng phản đối việc đánh Triều Tiên. Chuyện Dương Quảng xưa tam chinh Triều Tiên để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng các đại thần, bọn họ dù thế nào cũng không chịu dẫm lên vết xe đổ ấy. Trong nghị sự đường không có lấy một lời tán thành, mà ngay cả người trung lập cũng không có, điều này làm Dương Nguyên Khánh có chút bất đắc dĩ.

Trên thực tế hắn đã chuẩn bị thuyền vượt biển, nhưng lại không thể mệnh La Sĩ Tín công mà không diệt đối với Cao Khai Đạo, chính là dẫn ra trận chiến Triều Tiên, tuy rằng quân đội đêu nằm trong tay hắn, nhưng dù sao đây cũng là chinh chiến của cả một vương triều, phải thông qua cả triều đình, hắn không có khả năng một cước đá văng cả triều đình, tự ý khai chiến, như vậy chỉ khiến người người nghĩ hắn thật nhẫn tâm, làm cho triều đình cuối cùng sụp đổ.

Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nhất trí phản đối, ngay cả cái lão bánh quẩy Tô Uy cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, hắn cố kìm nén tức giận, gật đầu nói:

- Được rồi! Vậy trước tiên sẽ phái sứ thần đi Cao Cú Lệ sang vấn tội, để cho Triều Tiên vương cho chúng ta một lời giải thích.



Dương Nguyên Khánh giận giữ trở lại quan phòng của mình, hắn cầm chum trà lên, ừng ực uống. Lúc này, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hung hăng ném chén trà xuống mặt đất, “choang” một tiếng, chén trà bị rơi nát tươm. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít bước tới gần cửa sổ, xanh mặt không nói một lời.

Bùi Thanh Tùng vừa lúc bước vào cùng vài tờ công văn, thấy Sở Vương tức giận như vậy, nhất thời sợ đến không dám nói tiếp nữa, từ lúc y nhập chức cho đến bây giờ, chưa từng thấy Sở Vương nổi giận đến mức đó.

Lúc này, một tên Ký thất tham quân khác là Tiêu Tấn cũng cùng Văn Tấn tiến vào, hai người nhìn nhau, lập tức vẫy tay gọi trà đồng phụ trách pha trà tới, nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất sạch sẽ.

Xong xuôi, mấy người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng. Đúng lúc đó, Nạp ngôn Dương Sư Đạo đi đến, Bùi Thanh Tùng vội “Xuỵt” một tiếng, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói:

- Đang nổi trận lôi đình!

Dương Sư Đạo gật đầu cười:

- Ta đi khuyên nhủ Sở vương.

Gã đẩy cửa bước vào gian phòng, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay đứng cạnh cửa sổ như ban nãy, gã mỉm cười nói:

- Có phải đang giận vì sự phản đối của các đại thần không?

- Ta thực không phải là tức giận mà là thất vọng. Đường đường là đại thần của Thiên triều Tùy, không ngờ lại bị một nước tép riu như Triều Tiên dọa cho thành như vậy, điều này sao có thể chịu nổi chứ?

Dương Nguyên Khánh nói giọng trầm uất.

- Ty chức nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm.

Dương Sư Đạo vẫn cười tủm tỉm nói:

- Có thể là các đại thần đã hiểu sai ý tứ của ngài.

- Hiểu nhầm cái gì?

Dương Nguyên Khánh quay lại, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo.

- Hiểu lầm ở chỗ mọi người đều nghĩ chuyện ngài muốn phát động đánh Triều Tiên cũng như Đại Nghiệp thứ bảy, binh lực điều động trong cả nước, một triệu dân phu phải tham gia vận chuyển lương thực cho quân đội, nêu như vậy, triều Đường có thể dễ dàng chiếm lấy Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:

- Sao có thể?

- Cho nên ngài mới không nói rõ với mọi người, sau sự việc ty chức mới phản ứng lại, ngay cả Liêu Đông cũng không chiếm được, còn muốn đánh Triều Tiên nữa sao?

Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhận ra mình đã nói không rõ ràng, hắn lắc đầu, cười khổ:

- Là tại ta, lỗi do ta không nói rõ.

Hắn khoát tay nói:

- Ngồi xuống đi!

Hai người đều ngồi xuống, lúc này người bưng trà tiến lại rót hai chén trà mới, đặt lên bàn, rồi lui xuống. Dương Nguyên Khánh lúc này mới chậm rãi giải thích:

- Chuyện đánh Triều Tiên, thật sự ta đã nghĩ ra cách này từ lâu, nay vừa lúc có cơ hội, nhưng thực ra ta muốn khai chiến không giống như năm Đại Nghiệp thứ bảy, nói thẳng ra là vì lương thực. Nếu như ta đánh bại quân đội Triều Tiên, buộc bọn họ phải cầu hòa, vậy thì ít nhất có thể thỏa chí vơ vét của cải thì cũng phải đến ba trăm ngàn thạch lương thực, sẽ giúp ích cho việc khôi phục dân sinh ở Hà Bắc, còn về chiến dịch tiêu diệt Triều Tiên, thì có thể lo sau, hiện giờ chưa phải lúc.

Dương Sư Đạo cười nói:

- Nếu như Sở vương sớm nói như thế thì các đại thần cũng không đến nỗi phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện đó là do Sở vương, ngài không thể trách các đại thần đã không nể mặt ngài, ngay cả ty chức cũng hiểu nhầm.

Dương Nguyên Khánh không trách được, chỉ khoát tay nói:

- Thôi quên đi, có chuyện này quan trọng hơn. Bây giờ nói chút chuyện của ngươi đi.

- Chuyện của ty chức, ty chức thì có chuyện gì?

Dương Sư Đạo thắc mắc.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc nói:

- Lần điều chỉnh này của Tử Vi Các, ta dự định cho ngươi vào làm Tể tướng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv