Phòng Huyền Tảo nói đến đây, liền nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Mật, thấy Lý Mật nghe hết sức chăm chú, trong lòng y âm thầm đắc ý, chính mình đã nắm đúng mạch đập của chúa công.
- Vương Thế Sung cũng không phải thành tâm nương nhờ vào Dương Nguyên Khánh, y biết rõ Dương Nguyên Khánh chỉ là lợi dụng mình, sau khi lợi dụng xong, nhất định Dương Nguyên Khánh sẽ sai người giết y, cho nên y vẫn duy trì cảnh giác. Chúa công quên việc Lô Sở rồi sao?
Một câu nói nhắc nhở Lý Mật, trước đó vài ngày Lạc Dương có quan viên đến nương nhờ vào y mang đến một tin tức, Vương Thế Sung từng đáp ứng với Dương Nguyên Khánh, đem Lô Sở giao cho hắn, nhưng cuối cùng Lô Sở lại bị Vương Thế Sung tự tay giết chế, điều này đã nói rõ sự lưỡng lự trong lòng Vương Thế Sung.
Lý Mật chắp tay sau lưng đi vài bước, quay đầu lại nói:
- Nói như vậy, thì trước tiên Dương Nguyên Khánh có thể đánh Lạc Dương, mà không phải chúng ta.
Phòng Huyền Tảo híp mắt nói:
- Ty chức nghĩ thật ra là Dương Nguyên Khánh đang đợi. Chờ Vương Thế Sung cướp ngôi vua, đuổi Hoàng Thái Đế xuống, trước đó, Dương Nguyên Khánh sẽ không đánh Lạc Dương.
Bỉnh Nguyên Chân ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, ngắt lời nói:
- Nếu tạm thời Dương Nguyên Khánh sẽ không đánh Lạc Dương, vậy mục tiêu của hắn là chúng ta, không phải sao?
- Không!
Phòng Huyền Tảo không chút do dự bác bỏ ý nghĩ của Bỉnh Nguyên Chân:
- Ta cho rằng tạm thời Dương Nguyên Khánh sẽ không dụng binh. Hà Bắc không phải là Hà Đông, trước mắt Hà Bắc tiêu điều, ngàn dặm đồng ruộng trống rỗng, Dương Nguyên Khánh cần dốc sức cứu tế, điều chỉnh vết thương chiến loạn để lại. Về tài nguyên, hắn vốn có khuynh hướng dân sinh, nếu như liên tục tác chiến, tài nguyên của hắn bị hao tổn, sau này hắn sẽ bất lực tái chiến triều Đường.
Phòng Huyền Tảo thấy Lý Mật đã tin mình, lại một lần nữa thúc giục nói:
- Điện hạ, việc cấp bách của chúng ta hiện nay là nhanh chóng cùng Vương Thế Sung đình chiến, dùng một phần tài bảo chiếm được trong tay Vũ Văn Hóa Cập chuộc lại gia quyến tướng sĩ thành Lạc Khẩu, ta nghĩ Vương Thế Sung hẳn là giải quyết được.
Cuối cùng Lý Mật cũng gật đầu:
- Vậy mời tiên sinh làm đặc phái viên cho ta, đi Lạc Dương đàm phán cùng Vương Thế Sung.
Sau khi bước vào mùa xuân, thành Lạc Dương tĩnh mịch cuối cùng cũng bắt đầu khôi phục sức sống. Cùng với việc chiếm lĩnh thành Lạc Khẩu, nguy cơ quấy nhiễu lương thực Lạc Dương cuối cùng cũng có thể xao dịu. Vương Thế Sung chiếm giữ được năm trăm nghìn thạch lương thực dự trữ ở Lạc Khẩu, ngoại trừ trả triều đình nhà Tùy một trăm nghìn thạch lương thực, bốn trăm nghìn thạch lương thực còn lại làm cho thực lực Vương Thế Sung rất lớn.
Cho dù chiến sự Hổ Lao Quan rất thê thảm, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến sự khôi phục sức sống trong thành Lạc Dương, giá cả lương thực một đấu gạo mười nghìn tiền giảm xuống còn ba trăm tiền, đồng tiền vải, tiền nát từ trước, dần dần cũng không còn thấy hình bóng, điều này làm cho Vương Thế Sung đạt được rất nhiều danh tiếng.
Đương nhiên, nạn đói kéo dài đến một năm làm cho Lạc Dương phải chịu khổ rồi chịu đả kịch cực kỳ trầm trọng, chỗ này đã từng có một triệu dân cư, đô thành Đại Tùy một thời cực thịnh, trước mắt cũng trở nên tiêu điều. Tây Uyển mà ngày xưa Dương Quảng đã hao tổn rất nhiều của cải để tu sửa hai trăm dặm, từ lâu đã trở thành ruộng đất trồng rau của người Lạc Dương. Kiến trúc tinh xảo đã bị cướp sạch không còn, hoặc bị thiêu hủy hoặc bị sụp xuống, những gì còn lại thì rách nát hoang vu, trở thành vườn của chim chóc và cáo sói hoang.
Quan trọng hơn là, hơn triệu nhân khẩu ở Lạc Dương chỉ còn lại hơn mười nghìn, phần lớn đều trốn về Quan Trung hay Hà Đông, trên đường cái trở nên vắng ngắt, đô thị sung túc phồn vinh chỉ còn lại hai cửa hàng còn đang mở rộng doanh nghiệp.
Buổi sáng hôm nay, một đội binh sĩ Vương Thế Sung đi bảo vệ xe ngựa Phòng Huyền Tảo đi vào thành Lạc Dương, thế tử của Vương Thế Sung là Vương Huyền Ứng đã chờ sẵn ở cửa thành.
- Ta thay mặt phụ vương chào đón Phòng Thượng Thư đến Lạc Dương!
Vương Huyền Ứng khoảng chừng ba mươi tuổi, trưởng thành nhưng vẫn tao nhã lịch sự, không có một chút dũng mãnh u ám như Vương Thế Sung, nụ cười của y chân thành, trên mặt mang theo sự vui sướng từ trong nội tâm. Tuy rằng trong tay Vương Thế Sung cầm chức quyền to, nhưng trên thực tế, phần lớn việc chính trị đều do Vương Huyền Ưng giải quyết, chủ yếu Vương Thế Sung phụ trách quân vụ.
Vương Huyền Ứng kiên quyết tán thành đình chiến cùng với quân Ngõa Cương, y biết rõ nhu cầu cần thiết của triều đình cùng dân chúng bây giờ là nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhờ Vương Huyền Ứng cố gắng thúc đẩy, cuối cùng Vương Thế Sung cũng đáp ứng đàm với cùng với Lý Mật.
Phòng Huyền Tảo kéo màn xe đáp lễ cười nói:
- Đa tạ thế tử đã đích thân tới đón, hy vọng lần đàm phán này của chúng ta, có thể lấy vui vẻ để bắt đầu, để có kết cục thỏa mãn.
- Thành thật giống như lời sứ quân nói, ta cũng mong muốn như vậy!
Vương Huyền Ứng và Phòng Huyền Tảo nhìn nhau, cùng nhau cười ha ha, tăng nhanh tốc độ xe ngựa, cùng nhau chạy vào thành.
Tuy rằng Vương Huyền Ứng tích cực thúc đẩy đàm phán với Lý Mật, nhưng là cũng không phải tất cả mọi người bằng lòng hòa giải Trịnh Ngụy. Trong nội bộ Vương Thế Sung cũng có phản đối kịch liệt, chủ yếu là Vương Nhân Tắc dẫn đầu quân đội phản đối, Vương Nhân Tắc suất quân tại Hổ Lao Quan tác chiến, tướng sĩ thương vong nghiêm trọng làm cho gã không còn cách nào đối mặt với sự thật này.
Đang bàn chuyện chính trị bên trong phòng Vương Thế Sung, Vương Nhân Tắc vô cùng đau đớn, khuyên bảo Vương Thế Sung thay đổi việc rút lui:
- Nhị thúc, hơn hai mươi nghìn huynh đệ vì bảo vệ Hổ Lao Quan mà chết trận, thi thể các tướng sĩ chưa lạnh, ngày hôm nay lại vui vẻ bắt tay cùng Lý Mật, điều này làm cho các huynh đệ làm sao có thể đồng ý? Điều này sẽ đả kích tinh thần các tướng sĩ rất lớn, Nhị thúc, người cũng là mang binh người, người hẳn là hiểu rõ hơn đứa cháu này.
Vương Thế Sung thở dài nói:
- Ta biết quân đội khó có thể đồng ý, thế nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ vì đại cục, ngươi cho rằng Lý Mật vui lòng từ bỏ thành Lạc Khẩu sao? Hắn ra quyết định này vẫn còn đau khổ hơn so với chúng ta, nhưng không còn cách nào. Dương Nguyên Khánh đã bắt Hà Bắc, mục tiêu tiếp theo của hắn nhất định là Trung Nguyên, chúng ta lại cùng Lý Mật đánh tiếp, chỉ có thể cả hai bên đều thiệt, sau cùng Dương Nguyên Khánh chiếm tiện nghi, ngươi hiểu chưa?
- Thế nhưng triều đình nhà Tùy cùng đồng minh với ta, chúng ta còn có thể cùng đối phó với triều Đường. Nhị thúc, mối nguy chỉ là đối với Lý Mật, chúng ta có quan hệ gì đâu?
Vương Nhân Tắc vẫn nói rõ không phục.
- Ngươi đừng trẻ con nữa, Dương Nguyên Khánh là một đầu hổ, hắn ở bên canh giường, đợi khi người khác ngủ say, sớm muôn thì hắn cũng sẽ giết chúng ta, thậm chí còn có thể sớm hơn Lý Mật, hắn kết minh cùng chúng ta cũng chỉ là vì lợi dụng chúng ta, ngươi cho rằng hắn thật sự ngu như vậy sao, vì một cái gọi là mặt mũi mà bỏ qua chúng ta?
Vương Thế Sung đứng dậy vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:
- Cùng Lý Mật giải hòa đối với chúng ta chỉ là có lợi, ngươi không nên phản đối nữa, chuyện này ta đã quyết định.
Vương Nhân Tắc một lát không biết làm thế nào nói:
- Thế nhưng ta làm thế nào để ăn nói với bọn lính?
Vương Thế Sung mỉm cười:
- Để xem nói như nào, rồi ngươi nói cho các tướng sĩ, Lý Mật đã mệt mỏi không cùng chúng ta chiến tiếp, hướng chúng ta xin hòa rồi, ngươi nên đem chuyện này miêu tả thành là chúng ta thắng lợi, hiểu chưa?
- Thế nhưng thắng lợi phải có khao thưởng.
Vương Nhân Tắc đã biết không thể tránh được, chỉ có thể hết sức cò kè mặc cả, gắng sức thực hiện một điểm bản chất thực gì đó.
- Sẽ có, ta sẽ phong thưởng tất cả tướng sĩ tham chiến, nhất là ngươi, ta sẽ phong ngươi làm quận vương, Lý Mật đưa tới tài vật, ta sẽ thưởng cho ngươi một nửa, mặt khác cho ngươi chọn năm mươi cung nữ trong hoàng cung, cho dù ngươi có chọn hoàng phi, cũng tùy ngươi!
Vương Thế Sung híp mắt nở nụ cười, Vương Nhân Tắc chính là cháu trai y tín nhiệm nhất, tương lai sẽ thay y nắm quân quyền, y ban thưởng cho Vương Nhân Tắc chưa bao giờ keo kiệt.
Trong lòng Vương Nhân Tắc cảm động, khom người nói:
- Đa tạ Nhị thúc ban thưởng, cháu sẽ không làm cho Nhị thúc phải thất vọng.
- Đi thôi! Đi trấn an các huynh đệ, nói cho các huynh đệ, Vương Thế Sung ta sẽ không bạc đãi mọi người.
Vương Nhân Tắc đi, không bao lâu, Vương Huyền Ứng vội vã đi vào chính vụ phòng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Phụ thân, đặc sứ của Lý Mật đã tới rồi.
- Vậy cũng không cần phải vui vẻ như thế!
Vương Thế Sung cực kỳ bực mình trừng mắt liếc con mình một cái.
Vương Huyền Ứng lại càng hoảng sợ, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, gã không biết vì sao mà phụ thân lại bực mình như vậy, đang nơm nớp lo sợ nói:
- Đặc sứ Lý Mật đang chờ ngay ngoài cung, phụ thân muốn gặp hắn sao?
Vương Thế Sung chắp tay sau lưng đứng nhìn bản đồ, dừng ở Hà Bắc cùng Hà Đông, một lát, y chậm rãi nói:
- Lần này đàm phán tốt nhất ta nên lảng tránh, để tránh chọc giận Dương Nguyên Khánh, con thay mặt ta nói chuyện cùng đặc sứ Lý Mật đi! Nói cho bọn họ nỗi khổ tâm trong lòng của ta, xin mời bọn họ giải thích.
- Thế nhưng, nếu như vậy nói cho bọn họ, có thể bộc lộ ra ý của phụ thận muốn tìm cách thoát khỏi khống chế của triều Tùy hay không? Con nghĩ phụ thân nên cáo ốm thì tốt hơn.