Nguồn: Mê truyện
Nghe nói còn có hai trăm nữ binh ở trong quân, gã thế nào cũng không khống chế nổi sự xung động trong lòng, đại quân La Nghệ vừa rời khỏi không bao lâu. Cao Văn Thông liền lập tức hạ lệnh:
- Truy kích quân Tùy!
Gã dẫn hai mươi ngàn đại quân, điên cuồng đuổi dọc theo hướng tây, Cao Văn Thông cùng huynh trưởng trong Lai Thủy ở Đậu Tử Cương lặn lội hai năm, qua mấy năm tạo phản, loạn phỉ Đậu Tử Cương cũng đã trải qua một nhóm rồi lại một nhóm, từ lúc ban đầu của Lưu Bá Đạo, Hách Hiếu Đức, Lư Minh Nguyệt mãi cho đến sau cùng của Cách Khiêm, ở Đậu Tử Cương trước sau tụ tập qua hơn hàng trăm ngàn người tạo phản, bọn họ tranh đoạt địa bàn, cướp giật lương thực cùng nữ nhân. Tự giết hại lẫn nhau từ năm này sang năm khác, máu tanh và bạo lực đầy rẫy cả vùng đất này, khiến nó đã hình thành một quy củ của Đậu Tử Cương rất riêng biệt. Đó chính là giết người cướp bóc. Kẻ mạnh làm vua.
Người từ Đậu Tử Cương đi ra, trong xương cốt đều mang quy củ Đậu Tử Cương với theo thói quen phá hư tính người. Điểm này ở trên người Cao Văn Thông biểu hiện càng nổi trội, gã giết người, gian dâm, cướp đoạt lương thực cùng tiền tài của dân, tuyệt nhiên không biết cân nhắc thấy được cuộc sống sau này của người dân và thế hệ sau, gã chỉ biết có sự vui vẻ nhất thời của bản thân, chính là trăm ngàn loại người loạn phỉ như Cao Văn Thông mấy năm phá hoại tàn khốc, đã phá hủy hoàn toàn nền móng triều Tùy.
Cao Văn Thông khát khao cướp đoạt vật tư cùng lương thực của quân Tùy, dục vọng lấp đầy tâm trí gã, gã hoàn toàn mất đi cảnh giác cùng lý trí, dẫn quân một mạch nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo khoảng một canh giờ, quân gã phát hiện thấy hơn mười chiếc xe lương bị hư bị vứt bỏ bên đường, lương bên trong xe có hơn mười bao gạo lớn, có binh sĩ còn tìm thấy được một chiếc váy phụ nữ, còn có không ít đồng tiền rơi rải rác trên mặt đất.
Bất ngờ phát hiện việc này đã khiến cho thuộc hạ của Cao Văn Thông bị kích động, trong đội ngũ của quân Tùy dĩ nhiên có nữ nhân, không cần phải nói, nhất định là nghe tiếng nữ binh đã lâu, bọn chúng cuồng điên la thét, hưng phấn dị thường, tăng tốc nhanh hơn hướng phía tây mà đi.
Lại theo hướng Tây đi thêm vài dặm, tiến vào một con đường dài có hơn mười cái khe cạn, hai bên là đồi núi nhấp nhô, bao phủ hai bên là rừng thông rậm rạp. Lúc này trong rừng thông, Tạ Ánh Đăng dẫn mười ngàn quân Tùy mai phục đợi sẵn đã lâu.
Tuy rằng Tạ Ánh Đăng phụng mệnh rút lui về phía tây, nhưng đánh một trận cũng không đánh, đã hèn nhát rút lui phía tây như thế, đây không phải cách hành sự của quân Tùy, nếu như gã có thể phục kích thành công, không hẳn không hy vọng chuyển bại thành thắng.
Trên đường chính đầy những đồ quân nhu, hàng trăm chiếc xe bò, chủ yếu là lương thực, vũ khí và lều vải, bọn chúng đem đổ ra đường làm con đường trở nên một con kiến chui cũng không lọt, đây là mồi mà Tạ Ánh Đăng thả xuống.
Lúc này, một gã kỵ binh thám báo kỵ chạy gấp tới, gã thúc ngựa theo một con đường nhỏ xông lên núi, hướng vào trong rừng thông chạy đi, phút chốc tới trước mặt Tạ Ánh Đăng, thở hồng hộc bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân địch truy đuổi tới hơn mười lăm dặm, chừng hơn hai mươi ngàn người.
Tạ Ánh Đăng đầu tiên là vui mừng, quân địch quả nhiên đuổi tới, nhưng lập tức trong mắt gã hiện lên một chút hoang mang, đã đến hơn mười lăm dặm rồi, không ngờ lại không có thám báo đến dò đường trước, đây quả là không phù hợp với lẽ thường khi hành quân đêm, La Nghệ lẽ nào đến cả quy tắc cũng không nắm sao?
- Tướng quân, có phải là quân của Cao Khai Đạo không?
Đại tướng thủ hạ Dư Tiến Văn ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
Một câu nói đã nhắc nhở Tạ Ánh Đăng, rất có thể là quân của Cao Khai Đạo, quân của chúng vừa vặn là hai mươi ngàn người, nhưng vấn đề là, quân của Cao Khai Đạo đuổi theo, La Nghệ chẳng lẽ không ngăn lại sao? Hay là La Nghệ truyền lệnh cho quân Cao Khai Đạo truy kích? Nếu là như vậy, tại sao quân La Nghệ không cùng đến, La Nghệ lẽ nào cho rằng hai mươi ngàn quân của Cao Khai Đạo có thể chiến thắng mười ngàn quân Tùy sao?
Tạ Ánh Đăng đột nhiên có một linh cảm, giữa quân Cao Khai Đạo và quân U Châu có thể đã xuất hiện mâu thuẫn gì đó.
Cái ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu Tạ Ánh Đăng, hiện tại gã vẫn tạm thời không thể chú ý nhiều như vậy, Tạ Ánh Đăng lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh ta, toàn quân chuẩn bị đột sát!
Quân Cao Văn Thông đã đuổi vào khe núi, tiến vào bảy tám dặm rồi, bọn chúng dễ dàng thấy từ xa chồng chất trên đường những chiếc xe vật tư, đội quân đồng loạt hoan hô, nhất thời mất đi sự khống chế, tất cả mọi người nhanh chân hướng đến những chiếc xe mà chạy, bọn chúng khát khao có thể phát hiện trên xe có vàng bạc, châu báu.
- Tướng quân, quân Tùy bỏ lại đồ quân nhu, hỗn loạn chạy trốn rồi!
Một gã binh sĩ phấn khởi bẩm báo với Cao Văn Thông ở đội sau, Cao Văn Thông chân mày cau lại, tình hình này không giống tưởng tượng của gã. Trong tưởng tượng của gã, quân Tùy hẳn là bị gã đuổi theo, sau một phen chiến đấu kịch liệt chật vật chạy trốn, hoặc là sau một phen huyết chiến, quân Tùy bị ép bỏ lại đồ quân nhu chạy về hướng tây. Mặc kệ nói như thế nào, gã đều phải trả giá một chút, nhưng hiện tại không ngờ không cần cần tốn nhiều sức đã có được đồ quân nhu của quân Tùy, khiến lòng gã cực kỳ không yên, càng khiến cho gã trong lòng sinh ra một cảm giác quân Tùy không chịu nổi một kích.
Cho đến lúc này, Cao Văn Thông mới đột nhiên cảm thấy không ổn:
- Không đúng! Quân Tùy không có khả năng khinh địch như vậy, vứt bỏ đồ quân nhu.
Gã ngẩng đầu nhìn hai bên, hai bên đều là núi, rừng thông rậm rạp, dưới ánh trăng vắng lặng lộ vẻ lạnh lùng khác thường, gió lạnh thổi, núi rừng như gợn sóng, sinh ra tiếng 'Ào ào!', nhìn không thấy bóng dáng người, chính là cái địa hình này.
Trong đầu Cao Văn Thông 'Hừm!' một tiếng, giống như muốn nổ tung ra, đây là địa hình lý tưởng nhất để phục kích,
- Lui lại!
Gã lớn tiếng kêu lên,
- Mau rút lui!
Nhưng mà muộn rồi, trong rừng thông vang ra một tiếng mõ, hai bên rừng rậm tên cùng phát, tên bắn như mưa, quân Cao Khai Đạo trở tay không kịp, phần lớn binh sĩ bị bắn ngã, đường truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn lính sợ đến hồn phi phách tán. Hai bên trong rừng cây tên bắn ra dày đặc như mưa, từng đợt từng đợt, như bùa đòi mạng của Diêm vương, trên đường đầy nghẹt tiếng kêu cuồng loạn của binh sĩ, người người tranh nhau chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau, tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết, tiếng đầu rơi.
Tạ Ánh Đăng phát hiện có một phần quân địch chạy ra đường chính, gã ra lệnh,
- Kỵ binh đi lên giết!
Gò núi trong rừng thông, tiếng trống gõ 'Thùng thùng thùng!', trong rừng rậm hai bên cửa sơn cốc mai phục hàng nghìn kỵ binh của quân Tùy, theo tiếng trống, ba ngàn kỵ binh từ hai bên giết ra, chiến mã phi nhanh, hoành đao phong lợi, trường mâu dày đặc như rừng, ngay lập tức chạy vào trong lòng địch, giết cho người ngã ngựa đổ, xác chết khắp nơi, vô số người bị dọa mất hết can đảm, quỳ xuống đất cầu xin đầu hàng.
Cao Văn Thông được mấy trăm thân binh hộ vệ liều mạng đột phá vòng vây, Cao Văn Thông như phát điên, vung đao, bất luận địch hay ta một mạch chém giết, cuối cùng giết mở một con đường máu, chạy ra khỏi vòng vây, bên người chỉ còn mấy chục người, bọn họ như chó chết chủ, tuyệt vọng bỏ trốn về hướng đông.
Chạy suốt vài dặm, phía sau tiếng hét hò dần dần đi xa, Cao Văn Thông mới có thể thả chậm ngựa lại, gã quay đầu lại nhìn, theo sau gã thủ hạ của gã chỉ có hơn hai mươi người, hai mươi ngàn đại quân bị diệt hoàn toàn, đây đều là do lòng tham và sự lơ là của gã, gã không khỏi hối hận, lặng người buồn, cất tiếng khóc nức nở, thân vệ bên cạnh cũng yên lặng rơi lệ theo.
Đúng lúc này, trong rừng cây cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến 'Băng!' một tiếng vang nhỏ, đây là tiếng dây cung, cao Văn Thông thất kinh, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên bất ngờ hiện trước mặt hắn, muốn tránh đã không kịp, tên 'Phốc!' một phát đã bắn vào yết hầu, Cao Văn Thông bưng hầu, phát ra một tiếng buồn bực, ngửa mặt ngã xuống ngựa. Ngay sau đó mấy trăm mũi tên từ trong rừng rậm bắn ra, hai mươi mấy tên thân binh đều kêu thảm thiết rơi xuống ngựa, chỉ thấy mấy trăm người từ trong rừng cây giết ra, bao vây bọn chúng, tất cả thân binh đều bị giết chết.
Cao Văn Thông vẫn chưa chết, gã nằm trên mặt đất, máu từ trong cổ họng gã sùng sục tuôn ra, đã không ổn, trước mặt gã xuất hiện một gã người đàn ông mặc hắc y che mặt, một cặp mắt sắc bén hung dữ theo dõi gã, Cao Văn Thông bỗng nhận ra binh khí trong tay người đàn ông, cây Thanh Long kích của Tiết Vạn Triệt, ánh mắt mở lên dị thường, miệng của Cao Văn Thông mở ra một chút, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ cực độ.
Người đàn ông mặc áo đen tháo miếng vải che mặt ra, chính là Tiết Vạn Triệt, gã cười một tiếng,
- Đi chết đi!
Trường kích hung hăng đã cắm vào ngực Cao Văn Thông.
Tiết Vạn Triệt lại không ngờ, ở trong một lùm cây hơn ngoài mười, một đôi mắt sợ hãi nhìn thấy tất cả những việc xảy ra trên đường chính.
Hai ngày sau, Tạ Ánh Đăng dẫn mười ngàn quân áp giải mười ba ngàn tên tù binh đến huyện Dịch, mà ngay sau khi Tạ Ánh Đăng đến huyện Dịch hai canh giờ, Dương Nguyên Khánh cũng dẫn năm ngàn kỵ binh chạy tới quận Thượng Cốc.