Ngụy Đao Nhi ngay lập tức vừa giận vừa gấp. Y biết mình đã bị lừa, nhà Tùy căn bản không giữ lời hứa. Đúng lúc ấy, chủ mưu Triệu Sĩ Quần khuyên y:
- Vương thượng, tình hình đã rõ ràng rồi, nhà Tùy châm ngòi xúi giục dân ta chạy trốn, chính là muốn tìm cớ tiến vào chiếm quận Hằng Sơn. Bọn chúng bây giờ chính là lấy cớ bảo vệ dân chúng mà xuất quân. Như thế, bọn chúng thể hiện ra là rất có nghĩa khí, người trong thiên hạ sẽ không chỉ trích bọn họ vì tội thất tín, cộng thêm những lời khen ngợi ca tụng, bọn chúng nhất định sẽ lấy việc hộ dân làm cớ, tiếp tục tiến sâu vào quận Hằng Sơn. Vương thượng chúng ta nhất định phải vì chúng ta mà nghĩ tới một con đường lui.
Ngụy Đao Nhi thở dài:
- Ta còn con đường lui nào nữa?
Triệu Sĩ Quần dè dặt nói:
- Thật ra vương thượng vẫn còn hai con đường lui nữa là đầu hàng nhà Tùy hoặc là đầu hàng Đậu Kiến Đức. Chống lại thì không có đường ra, hiện nay lòng quân tan rã, sợ rằng chúng ta không còn cầm cự được lâu nữa.
Ngụy Đao Nhi cúi đầu không nói, nghiệt y tạo ra quá nhiều, lại đăng cơ làm đế, đầu hàng nhà Tùy thì sợ rằng Dương Nguyên Khánh không tha cho. Hơn nữa, nếu y đầu hàng nhà Tùy thì nên đầu hàng trước khi quận Thượng Cốc bị chiếm lấy, lúc đó, y vẫn còn có giá trị lợi dụng với Dương Nguyên Khánh, bây giờ nhà Tùy đã khống chế được tình hình, y lại đầu hàng thì đã muộn rồi. Còn về phía Đậu Kiến Đức thì gã lại càng không tha cho mình, việc y nhượng lại quận Thượng Cốc cho nhà Tùy đã chọc giận tới gã rồi, nay lại đầu hàng thì chỉ có con đường chết.
Trong lòng Ngụy Đao Nhi loạn hết lên, không thể đưa ra quyết định, chỉ biết thở dài nói:
- Để ta suy nghĩ thêm!
Vừa dứt lời, một tên thị vệ chạy vào bẩm báo:
- Đội kỵ binh nhà Tùy khoảng hơn hai mươi nghìn người đã giết đến dưới thành rồi, bọn chúng luôn miệng nói muốn bắt hung thủ hại dân!
Ngụy Đao Nhi cả kinh, ngọc khuê cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, giọng y run run nói:
- Hung thủ hại dân cái gì chứ?
- Cụ thể thần không biết!
Triệu Sĩ Quần vội khuyên:
- Vương thượng nên đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy Đao Nhi không còn cách nào khác,đành phải xuất cung đi ra ngoài thành.
Dưới thành, hai mươi nghìn quân kỵ binh nhà Tùy ùn ùn kéo đến. Đội ngũ chỉnh tề, cờ bay phấp phới, khí thế uy nghiêm. Trên cửa thành, quân coi giữ thành rất bàng hoàng, nhiều người không dám nhìn xuống bên dưới, bầu không khí tuyệt vọng bao phủ trong quân đội của Ngụy Đao Nhi.
- Vương thượng đến!
Không biết người nào đó hô, quân coi thành dần tản ra hai bên. Ngụy Đao Nhi mặc hoàng bà đầu đội trung thiên quân trong sự vây quanh của nhóm thị vệ.
Đội kỵ binh sát khí đằng đằng bên dưới thành làm cho Ngụy Đao Nhi không khỏi nheo mắt lại. Y là người đã quen với việc đời, hai mươi nghìn kỵ binh này không thể dọa được y nhưng trong lòng y hiểu rất rõ, chỉ với hai mươi ngàn kỵ binh này cũng đủ để quét sạch cả đội quân của y.
- Chủ tướng của quân Tùy là ai? Ai nói cho ta biết!
Ngụy Đao Nhi la lớn.
Lúc này, một viện đại tướng từ trong đội ngũ quân Tùy đi ra, chắp tay nói:
- Tại hạ là chủ tướng nhà Tùy La Sĩ Tín, ngài chắc là Ngụy tướng quân?
Tiếng của La Sĩ Tín rất lớn, tất cả mọi người trên thành đều nghe thấy. Lại có thể gọi là Ngụy tướng quân, điều này khiến Ngụy Đao Nhi có chút không chịu nổi, ánh mắt y hiện lên sự phẫn nộ, không vui mừng nói:
- Căn cứ theo thỏa thuận giữa ta với Sở vương điện hạ, ta nhượng lại quận Thượng Cốc thì quân nhà Tùy sẽ không tiến vào chiếm giữ quận Hằng Sơn, vậy sao các ngươi lại nói một đằng làm một nẻo vậy?
La Sĩ Tín điềm tĩnh nói:
- Chúng tôi đâu có thất tín, cũng không có ý chiếm lĩnh quận Hằng Sơn nhưng người dân quận Hằng Sơn tự nhận mình là con dân đại Tùy, quân đội nhà Tùy đương nhiên phải bảo vệ họ rồi, đem bọn họ an toàn di chuyển đến Hà Đông. Nhưng quân đội các người lại giết hại con dân đại Tùy chúng tôi. Đây là điều mà chúng tôi không dễ dàng tha thứ. Tôi bây giờ tới huyện Chân Định chính là muốn người đem tất cả những hung thủ giết người giao ra đây.
Ngụy Đao Nhi sửng sốt nói:
- Cái gì mà hung thủ giết người?
- Chính là thuộc hạ của người Tôn Thì Đức và quân đội của y. Bọn chúng giết người dọc đường, giết hại hàng nghìn phụ nữ trẻ nhỏ già yếu. Tất cả bọn họ đều là con dân đại Tùy chúng tôi, các người nhất định phải đem hung thủ giao ra.
Ngụy Đao Nhi mãi nói không nên lời, lấy cớ, đây chính là cái cớ của nhà Tùy. Trong lòng y rất rõ, quân Tùy chẳng qua chỉ là mượn việc này để nói việc của mình. Theo lẽ thường, quận Hằng Sơn thuộc quyền sở hữu của y, như vậy thì người dân quận Hằng Sơn cũng chính là dân của y, không có chút quan hệ nào với nhà Tùy nhưng trong thỏa thuận có viết rất rõ, quân nhà Tùy không được tiến vào chiếm cứ lãnh thổ quận Hằng Sơn chứ không hề nói đến dân chúng. Điều này đã để lại cho nhà Tùy một cái cớ can thiệp vào quận Hằng Sơn, bọn họ tới giúp đỡ kẻ yếu, cứu vớt dân chúng, giành được một nghĩa lớn.
Lúc này, Triệu Sĩ Quần ở bên cạnh khuyên:
- Vương thượng, hiện nay quân nhà Tùy có khoảng hơn hai mươi nghìn người tới rõ ràng là muốn công thành. Giờ đây họ tìm được cớ rồi nếu không giao người thì chúng nhất định sẽ tiến vào thành bắt người. Như thế chúng ta coi như xong, chi bằng đem Tôn Thì Đức giao cho bọn chúng, chặn cái miệng bọn họ lại.
- Nhưng....
Ngụy Đao Nhi trong lòng muôn phần khó xử. Tôn Thì Đức đã cùng với y khởi binh làm đại tướng, vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của y, là tâm phúc đáng tin cậy của y, uy danh trong quân đội rất lớn. Nếu như Ngụy Đao Nhi y đem Tôn Thì Đức ra giao nộp cho quân Tùy thì lấy ai thay hắn vì mình bán mạng đây.
Nhưng nếu không giao Tôn Thì Đức ra thì quân Tùy sẽ tìm được cái cớ tấn công thành, như vậy thì y cũng coi như xong. Ngụy Đao Nhi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, bảo vệ bản thân là việc gấp trước mắt, còn Tôn Thì Đức thì y chẳng thể quan tâm được nữa rồi.
Nghĩ vậy, Ngụy Đao Nhi y cao giọng nói:
- Ta có thể đáp ứng yêu cầu của các người, nhưng mong các người hãy tạm thời lui binh, một giờ sau, ta nhất định sẽ đem hung thủ đưa tới.
La Sĩ Tín khoát tay ra lệnh:
- Lui quân mười dặm!
- Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống gõ vang, cờ chiến tung bay, hai mươi nghìn kỵ binh như nước thủy triều rút xuống, quay đầu ngựa chạy lui mười dặm.
Ngụy Đao Nhi nhìn đám quân Tùy rút ra xa, y cắn răng một cái ra lệnh:
- Bắt Tôn Thì Đức tới gặp ta!
.............
Tôn Thì Đức lúc này đang trốn trong doanh trại. Y nghe nói quân nhà Tùy tới bắt hung thủ, lập tức hiểu ra quân Tùy tới là để bắt mình, y sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không dám lên thành đối mặt với quân Tùy.
Ngay lúc đó thì một tên lính chạy vội tới bẩm báo:
- Tướng quân, vương thượng đã đồng ý đem người ra giao nộp cho quân Tùy rồi.
- Cái gì!
Tôn Thì Đức bỗng nhiên đứng hẳn người dậy, con mắt mở to, y thật sự không thể nào tin vào tai mình:
- Ngươi nói cái gì?
- Vương thượng... đã đồng ý đem tướng quân giao cho quân Tùy rồi!
Tôn Thì Đức lui lại hai bước, Ngụy Đao Nhi chỉ vì bảo vệ bản thân mà bán đứng y. Tôn Thì Đức nghĩ đến khoảng thời gian y cùng với Ngụy Đao Nhi khởi binh, đi theo làm tùy tùng vì y mà bán mạng, lại còn đem gả con gái mình cho y nhưng đến cuối cùng thì y lại bán đứng mình.
Tôn Thì Đức cắn chặt răng ken két, ánh mắt lộ vẻ sát khí khiến người khác phải khiếp sợ. Đúng lúc này, hai tên thị vệ trong cung đến trước cửa doanh trại nói:
- Tôn tướng quân, vương thượng mời ngài vào cung bàn chuyện đại sự.
Tôn Thì Đức híp mắt lại, đã đến lúc Ngụy Đao Nhi ra tay rồi:
- Được! Ta sẽ theo các người vào cung!
Y điềm nhiên không hề có chuyện đi tới cửa, rút đao ra chém hai bên, cùng với tiếng hét thảm thiết thì hai tên thị vệ trong nháy mắt cũng ngã xuống vũng máu.
- Ngụy Đao Nhi, đây là người bất nhân trước vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.
Tôn Thì Đức ngoảnh lại hét lớn một tiếng:
- Lệnh cho thuộc hạ của ta tập hợp!
................
Ngụy Đao Nhi đang chắp tay đi đi lại lại trong cung, trong lòng không yên chờ tin của Tôn Thì Đức. Y rất lo lắng không biết Tôn Thì Đức đã biết tin hay chưa, hai tên thị vệ đến liệu có thể đem Tôn Thì Đức tới hay không?
Nhưng nếu người đến nhiều nhất định sẽ khiến cho Tôn Thì Đức nghi ngờ, khi ấy y sẽ không tới. Bây giờ, Ngụy Đao Nhi y cũng không biết phải làm thế nào nữa, chỉ còn biết đi một bước tính một bước thôi.
Đúng lúc này, y mơ hồ nghe thấy tiếng kêu giết, Ngụy Đao Nhi sửng sốt, chỉ thấy một tên thị vệ xông vào cửa cung hô lớn:
- Vương thượng, Tôn Thì Đức tạo phản rồi, y dẫn hơn nghìn quân tới giết vương thượng!
Ngụy Đao Nhi kinh hoàng, quay người chạy trốn ra phía sau hoàng cung. Y định ra khỏi cung đến doanh trại từ phía sau, không ngờ vừa chạy tới trước cửa cung thì đám binh sĩ từ trong cung trào ra, vung đao đánh tới, phía sau vẫn còn đám binh sĩ đang đuổi theo. Ngụy Đao Nhi chạy đến đường cùng, bị đám loạn quân chém chết ngay trong hoàng cung.
......
Mọi việc thường không theo ý nguyện của con người mà thay đổi, Ngụy Đao Nhi muốn đem Tôn Thì Đức giao cho quân Tùy ngược lại bị Tôn Thì Đức dẫn quân đi giết, quân đội trung thành với Ngụy Đao Nhi sau đó cũng đánh lại. Huyện Chân Định nổ ra một trận hỗn chiến, trong tay Tôn Thì Đức chỉ có vài nghìn quân, không chống đỡ nổi cuộc tấn công của mấy chục nghìn quân, càng đánh càng ít, Tôn Thì Đức cuối cùng phải dẫn vài trăm tên mở một đường máu từ phía nam thành, thoát khỏi huyện Thực Định, chạy đến chỗ của Đậu Kiến Đức.