Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 620: Trở về Thái Nguyên



Nàng căm hận bất kỳ một thứ gì cướp đi danh hiệu của phụ thân nàng, bọn họ đều là hung thủ giết phụ thân nàng. Dương Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ, nàng tận lực khắc chế hận ý trong lòng, giọng nói bình thản như trước, nhưng trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo,

- Không phải sao? Hơn nữa ta đã thành thật thực hiện giống như trong lời hứa của ngươi.

- Lời hứa của ta? Dương Nguyên Khánh có chút khó hiểu.

Trong lòng bàn tay Dương Phương Hinh xuất hiện một miếng ngân bài, trong giọng nói chứa một chút trào phúng,

- Ngươi đã quên sao? Đây là vật ngươi cho ta, ta có thể dùng nó để rời khỏi bất cứ lúc nào, cho nên ta ra lệnh với bọn họ. Ta muốn rời khỏi đây, bọn họ chỉ có thể để cho ta lên bờ, kết quả ta phát hiện ngươi cũng không giữ lời, bọn họ vẫn đi theo ta.

Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn thật sự đã quên, ngân bài là lúc ấy đưa cho nàng an tâm, chẳng qua là món đồ chơi dỗ trẻ con mà thôi, làm sao có thể thật sự cho nàng rời khỏi, ánh mắt của hắn lại dần trở nên có chút lợi hại hơn, nhìn chăm chú vào nàng nói:

- Nàng có thể rời khỏi Hà Đông, nhưng thân binh của ta vẫn đi theo nàng, hơn nữa nàng cũng chỉ có ba cơ hội để rời đi, không nên dễ dàng lãng phí.

- Nói sau đi! Nói không chừng đây là lần cuối cùng, ta sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi, không bao giờ... trở về nữa.

Trong giọng nói của Dương Phương Hinh có chút ý cười cợt, nhưng loại này ý cười cũng không làm người ta vui vẻ, mà là một kiểu cười lạnh, còn có một chút căm tức khi bị lừa gạt. Hôm nay nàng lợi dụng ngân bài này làm một phép thử, nàng phát hiện thật sự không có thể rời khỏi nơi đây.

Dương Phương Hinh liền dừng bước trước mặt tiểu tỳ Ngọc nhi lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi còn cười ngây ngô cười với hắn, về sau cũng đừng có đi theo ta, hãy theo hắn mà cười ấy, ngươi cũng có thể gọi hắn là Hoàng Đế Bệ Hạ.

Mặt Ngọc nhi bỗng dưng đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- Công chúa, lời này của người là như thế nào chứ, Dương tướng quân chính là ân công của chúng ta mà!

Dương Phương Hinh quay đầu lại liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, vẫn như trước dùng một loại giọng điệu lãnh đạm nói với Ngọc nhi:

- Nợ ân tình của hắn ta về sau tự nhiên sẽ trả, nhưng không cần phải a dua như vậy, đi thôi!

Dương Phương Hinh xoay người nghênh ngang rời đi, Dương Nguyên Khánh nhìn bóng lưng mảnh mai, dường như còn non nớt của nàng. Trước giờ hắn vẫn xem nàng như là đứa nhỏ, nhưng hiện tại hắn chợt phát hiện, nàng đang dần dần trưởng thành. Trong lịch sử, nàng là Dương phi của Lý Thế Dân, không biết nàng khi đó, đối mặt với Lý Thế Dân thì là một con người có tính cách như thế nào?

- Tổng quản, Công chúa tuổi nhỏ nên cao ngạo, thật sự không hiểu được chuyện tri ân đồ báo (có ơn tất báo).

Bên cạnh một gã thân binh thấp giọng phàn nàn nói.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,

- Nàng là Công chúa mất nước, không phải dân nữ bình thường, không thể dùng cách bình thường để đối đãi với nàng.

Giọng nói của Dương Nguyên Khánh rất nhỏ, dường như chỉ có chính hắn nghe thấy, hắn lầm bầm lầu bầu, nói:

- Nàng kỳ thật một chút cao ngạo cũng không có, áp lực của nàng quá lớn. Nếu đánh giá một cách sâu xa, có thể cảm giác được trong nội tâm nàng sợ hãi như thế nào.

...

Trở lại trong khoang thuyền, Dương Phương Hinh nhào người lên giường, thất thanh khóc rống lên. Hôm nay rốt cục nàng ý thức được mình là Công chúa mất nước rồi. Cái gọi là Bắc Tùy, bất quá là trăng trong nước, hoa trong kính, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng sẽ xưng Đế, Đại Tùy nhất định bị diệt vong.

Nàng vừa hận mình yếu đuối. Nàng muốn vĩnh viễn rời xa nơi này, nhưng nàng thật không có dũng khí rời khỏi, nàng còn không biết mình có thể đi nơi nào? Đại Tùy mất nước rồi, thiên hạ tuy rộng nhưng lại không có nơi nào cho nàng sống yên ổn, khắp nơi đều nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, nàng dường như bị những ánh mắt ấy xé thành từng mảnh nhỏ. Mất nước khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, không có chỗ nào cho nàng dựa vào, nàng co cuộn người lại, nước mắt tràn mi mà ra, muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng, "Phụ hoàng, mau tới cứu con!"

Đội tàu rời khỏi bến Bồ Tân, một mạch Bắc tiến. Lúc này con thuyền đi ngược dòng, bên hai bờ sông đang vận chuyền hàng hóa, mấy trăm người ra sức kéo con thuyền tầng nặng hai ngàn thạch. Thuyền chậm rãi hướng về phía bắc mà đi, lúc này đây Dương Nguyên Khánh cũng không đi đường bộ, mà là đi đường thủy. Hắn chính là muốn đích thân khảo sát giá trị của cách vận tải đường thuỷ.

Dương Nguyên Khánh vẫn có ý tưởng, thông qua đường thủy này liên kết Phong Châu và Thái Nguyên với nhau. Bây giờ chỉ là vận chuyển lương thực đến bến Hoàng Hà quận Ly Thạch, tiếp đó lợi dụng súc vật kéo lương thực đến Thái Nguyên. Vì thế, ở bến quận Ly Thạch đã thành lập nên những kho hàng chứa vật tư thật lớn, bao gồm cả kho lúa, phái trọng binh canh gác. Hắn ở Phong Châu tích góp từng tí một cũng đã được hơn một trăm ngàn thạch lương thực, đến bây giờ còn chưa vận chuyển xong.

Hắn cũng từng suy xét mở một kênh đào, từ quận Ly Thạch đến quận Tây Hà, liên kết Hoàng Hà và Phần Thủy lại với nhau, nhưng khu trung gian có Lữ Lương Sơn, với thế núi liên miên, hùng vĩ vừa cao lại dốc, khiến ý nghĩ của hắn không thể thực hiện được. Tháng trước, mười ngàn thạch lương thực đã được vận chuyển đến bến sông ở Phong Châu để đưa đi bằng đường sông, lại từ bến sông Phần thủy chuyển tới phía Bắc, cuối cùng thuận lợi đã tới Thái Nguyên.

Chuyện này chấn động một thời, mặc dù lộ trình dài hơn nghìn dặm, nhưng cũng đã can đảm thử một lần, tuy nhiên phương án này cũng có chỗ rườm rà, nguyên nhân là khi hồ Long Môn cạn cần phải một lần nữa dỡ hang xuống. Nhưng so với việc súc vật kéo hàng rồi vượt qua Lữ Lương Sơn, đi thêm mấy trăm dặm mới vận chuyển đến được Thái Nguyên lại tiện lợi hơn nhiều. Chỉ có điều lộ trình cách xa, thời gian tiêu hao cũng nhiều hơn nửa tháng.

Phương án này cần nhiều lần vận chuyển thực tế, hoàn toàn thành thục, mới có thể phê chuẩn, tuy nhiên điều này lại cho Dương Nguyên Khánh một gợi ý thật lớn. Đó là khi có thể đi thuyền đến Phần Thủy, như vậy tương lai quân đội của hắn cần vật tư để tiến quân vào Trung Nguyên, liền có thể đi Phần Thủy đến Hoàng Hà, không cần hao phí ngàn vạn con súc vật gian nan kéo hàng.

Tùy Đường có hồ Phần Thủy rộng lớn, lượng nước dồi dào, xấp xỉ bằng hồ Hán Thủy, là tuyến đường thủy chính xuyên qua Nam Bắc Hà Đông. Thời Xuân thu Tấn quốc chính là nhờ nó mà hưng thịnh. Hôm nay Dương Nguyên Khánh cố ý đi lên phía Bắc qua Phần Thủy, chính là muốn tự xem thử con đường thủy nổi tiếng của Tần quốc năm xưa như thế nào. Ngạn ngữ có câu: 'Phần thủy thanh, Tấn Trung hưng" nói đúng là nếu vận chuyển trên đường thủy hưng thịnh thì có thể khiến toàn bộ kinh tế Hà Đông đi lên.

Mấy ngày về sau, đội tàu tiến nhập vào Chiêu dư trạch, nơi này còn gọi là Cửu trạch, là một vùng hồ lớn nằm giữa huyện Bình Diêu, Giới Hưu, Văn Thủy, và huyện Kỳ. Vùng này mặt hồ có gió tây nam, các thuyền đều căng buồm lên, con thuyền chậm rãi lướt đi trên mặt nước.

Dương Phương Hinh một mình đứng ở đầu thuyền. Lông mi thật dài rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt hồ, cái nhìn thật sâu sắc. Trải qua gần mười ngày đi đường tâm tình của nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, dần dần tiếp nhận sự thật ở trước mắt. Tuy rằng trên danh nghĩa bắc Tùy cũng không phải hoàn toàn là triều Tùy, nhưng dù sao nếu so với bất kỳ một chính quyền nào khác, thì nó cũng giống triều Tùy nhất.

Nàng tựa như một nàng thiên nga cô đơn, rất hỉ hoan khi được ở một mình, suy tư, có khi cả ngày cũng không nói câu nào.

- Đang nghĩ gì vây?

Không biết từ khi nào, Dương Nguyên Khánh đã đến bên cạnh nàng, cũng đồng dạng nhìn mặt hồ. Trên mặt mang nét dịu dàng tươi cười.

Nếu như là vài ngày trước, khi Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh nàng, nàng sẽ lặng yên xoay người rời đi. Cho hắn sự lãnh đạm và coi thường, nhưng hôm nay nàng không rời đi, hai tròng mắt giấu dưới vành mũ trúc có vẻ mỹ lệ mông lung, vẻ mặt làm người ta khó có thể phỏng đoán. Hôm nay nàng không có đeo khăn sa mỏng che mặt.

Dương Nguyên Khánh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng, bên cạnh hắn là một khuôn mặt nổi bật, da thịt trong suốt như ngọc, lông mi thật dài nhẹ nhàng khép lại, như hồ sâu lại giống như mộng như ảo toát lên từ đôi mắt to của nàng. Cái mũi thẳng, môi đỏ mọng, mượt mà tạo ra một đường cong tinh mĩ. Đây là vẻ đẹp tuyệt trần của một thiếu nữ, có một chút còn hơi ngây ngô, nếu như nàng đã trưởng thành chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.

- Ta suy nghĩ, mặt này hồ Thủy Thiên trăm năm sau sẽ biến thành như thế nào? Hay sẽ vẫn trong suốt xanh thẳm như hôm nay?

Giọng nói Dương Phương Hinh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như không mang theo nhiễm một chút bụi trần, không có bất kỳ cảm xúc. Nàng cố hết sức phủ cho mình thêm một tầng bảo hộ, không cho bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng đã dần dần biến dung mạo thành một thứ để bảo vệ cho tâm hồn.

- Ta biết, ngàn năm sau, mặt hồ nước đã biến mất, biến thành ruộng dâu.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười cười, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, vừa lúc Dương Phương Hinh cũng quay đầu trông lại, nàng cuối cùng không có che dấu sự kinh ngạc, trong ánh mắt xinh đẹp của nàng toát ra, dường như đang hỏi Dương Nguyên Khánh, ngươi làm sao biết được?

- Cả vùng đại địa này giống như một giọt nước mắt, một ngày nào đó sẽ khô cạn thôi.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói.

[/QUOTE]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv