Trần Lăng giận dữ, thét lên:
-Bắn tên!
Ba ngàn quân cung kỵ đồng loạt bắn tên. Đáng tiếc. Tuy rằng Vũ Văn Thành Đô võ công tuyệt thế, cả đời không có cơ hội thi triển tài hoa, chết thảm dưới loạn tiễn.
Lúc này, trước Thủy Định Môn, Thẩm Quang chậm rãi từ trong lầu thuyền đi ra. Nhìn thuyền hoa đi xa, ánh mắt y dừng lại ở trên một chiếc thuyền hoa khác. Lúc này, trong mắt y toát lên vẻ bi thương. Mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh đưa cho y là cứu Yến Vương và Công chúa Đan Dương nhưng không có Hoàng đế Dương Quảng. Thẩm Quang cũng biết Dương Nguyên Khánh không hi vọng Dương Quảng có thể sống sót. Chỉ khi DQuảng chết đi, Dương Nguyên Khánh mới có thể danh chính ngôn thuận đưa Đại Vương lên Đế vị.
Nhưng, trong lòng Thẩm Quang lại hi vọng Dương Quảng có thể sống sót. Năm năm qua, Dương Quảng đối xử với y không tệ, mỗi lần ban thưởng đều không quên y, ân tình này y còn chưa kịp báo.
Nói trên phương diện quân thần, y cũng không muốn Dương Quảng cứ như vậy chết đi. Mà lúc này, trong một thời gian ngắn ngủi, đối phương xuất hiện lỗ hổng phòng thủ, y có thể lợi dụng thủy lộ cứu Dương Quảng ra.
Nhưng như thế là làm trái với quân lệnh của Dương Nguyên Khánh, khiến trong lòng Thẩm Quang vô cùng mâu thuẫn và đau khổ.
Lúc này, một gã binh lính chạy tới bẩm báo:
-Thẩm Tướng quân, trong rừng rậm ở phía nam phát sinh đại chiến, giống như có viện quân đang đến đây.
Lúc này Thẩm Quang mới hiểu được, khó trách hai bên bờ ngự hà không có quân trông coi, hóa ra toàn bộ quân đội đều được điều đến rừng rậm ở phía nam vây bắt viện quân. Thẩm Quang hạ quyết tâm, cho dù là làm trái quân lệnh, bị Dương Nguyên Khánh trách tội, y cũng muốn cứu Dương Quảng, nếu không cả đời này lòng y khó mà an tâm.
-Đi theo ta!
Thẩm Quang mang theo hơn chục thị vệ trên thuyền hoa, chạy về phía nội cung.
Yến Vương Dương Đàm là người đầu tiên phát hiện khác thường. Mỗi ngày trước giờ cơm chiều, y đều luyện tập bắn cung và võ nghệ, do một gã quan quân Túc vệ có tài bắn cung cao cường dạy riêng cho y. Tuy hôm nay không phải ngày dạy y bắn cung, nhưng Dương Đàm đã có thu hoạch, ở ngoài năm mươi bước, y liên tiếp bắn ba mũi tên chuẩn xác vào mục tiêu, khiến cho y rất là kích động, chạy tới báo cho sư phụ. Nhưng ngoài ý muốn, y biết được hôm nay Túc vệ nhận được thánh chỉ cho nghỉ, đại bộ phận Túc vệ đã vào thành từ sáng sớm, điều này khiến cho Dương Đàm rất kinh ngạc, cho dù nghỉ cũng không có khả năng hai ban đều nghỉ, nhiều nhất chỉ có một ban được nghỉ.
Y chạy một mạch đến Kỳ Lân Các
-Hoàng tổ phụ!
Dương Quảng đang ngồi trong ngự thư phòng đọc sách, đây là thời gian hiếm hoi y được rảnh rỗi, không có chính vụ cần xử lý, y có thể chuyên tâm làm việc mà mình thích nhất là nghiên cứu học vấn.
-Hoàng tổ phụ!
Dương Đàm như một trận gió vọt vào ngự thư phòng. Giờ phút này, trong lòng y lo lắng vạn phần, cũng không giữ được chút thái độ ôn lương cung kính mà một Hoàng thái tôn nên có.
-Có chuyện gì sao?
Dương Quảng đọc sách, gét nhất bị người khác làm phiền. Đối với cháu của mình, y chỉ tức giận, không đứng dậy.
Dương Đàm cũng nhận ra mình hơi thất lễ, y liền kiềm chế nội tâm, chậm rãi đi vào ngự thư phòng, khom mình thi lễ nói:
-Tôn nhi muốn hỏi, hoàng tổ phụ có ra chỉ lệnh cho Túc vệ nghỉ hay không?
Dương Quảng ngẩn ra, lắc đầu:
-Trẫm chưa bao giờ hạ ý chỉ này. Đã phát sinh chuyện gì?
Dương Đàm lập tức trở nên nóng nảy. Vội vàng nói:
-Vừa rồi Tôn nhi đi dạo ngoài cung, không nhìn thấy Túc vệ, bọn họ nói là trong cung truyền đến thánh chỉ, cho toàn bộ bọn họ nghỉ ngơi, cho nên tất cả đã đến thành Giang Đô.
-Cái gì?
Dương Quảng vừa sợ vừa giận. Ai dám to gan như vậy, dám giả truyền thánh chỉ của y. Y nổi giận đùng đùng quát hỏi:
-Là ai truyền thánh chỉ?
-Tôn nhi cũng không biết!
Dương Đàm vừa dứt lời, ở bên ngoài có người hô lên:
-Đứng lại, không được tiến lên!
Xung quanh Kỳ Lân Các, Dương Quảng có ba mươi thiếp thân thị vệ, âm thanh này là của bọn họ truyền đến. Ngay sau đó, ở phía ngoài có người hô lên:
-Bệ hạ, thần là Thẩm Quang, phát sinh đại sự rồi.
Trong lòng Dương Quảng nghi ngờ, đứng lên đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy trên ngự hà cách đó mười bước có một chiếc thuyền hoa đang đậu. Trên bờ có một người đang đứng, đúng là Thẩm Quang.
Thẩm Quang cũng nhìn thấy bóng dáng Dương Quảng đứng bên cửa sổ, y lo lắng hô lên:
-Bệ hạ, Vũ Văn Hóa Cập muốn tạo phản, đã cấu kết với Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng. Nội quân đã bị điều đi, toàn bộ quân đội bên ngoài đều là của y. Bệ hạ mau tránh đi!
Sắc mặt Dương Quảng đại biến, cao giọng nói:
-Thẩm ái khanh, có thể lên đây nói chuyện.
Thẩm Quang vội vàng chạy lên Kỳ Lân Các, được các thị vệ dẫn vào ngự thư phòng, y quỳ một gối nói:
-Bệ hạ, tình thế vạn phần nguy cấp. Nghe nói Vũ Văn Thành Đô Tướng quân đến cứu viện, đã bị bọn họ bao vây. Hiện tại thủ vệ bên ngoài không nhiều lắm, Bệ hạ có thể theo ngự đạo rời đi, nếu không nhanh sẽ không kịp.
Dương Quảng ngơ ngác nửa khắc, lại hỏi:
-Ngươi vừa nói là Vũ Văn Hóa Cập?
-Vâng! Thần nghe nói Vũ Văn Hóa Cập đã đóng cửa thành Giang Đô, đang lùng bắt quan viên và hoàng tộc. Bệ hạ, đi nhanh đi!
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu, từ cửa Huyền Vũ ở bên kia truyền đến. Dương Quảng cũng không ngồi yên, y lập tức lênh cho thị vệ đứng bên cạnh:
-Các ngươi nhanh đưa Hoàng hậu và Cảo nhi, còn có Công chúa Đan Dương, lập tức đến gặp trẫm.
-Bệ hạ, vừa rồi thần có gặp Công chúa Đan Dương, đã sớm sai người đưa Công chúa đi rồi.
Dương Quảng gật đầu:
-Vậy đưa Hoàng hậu và Cảo nhi tới, nhanh đi!
Vài tên thị vệ ở bên cạnh vội vàng chạy đi, tiếng kêu ở bên ngoài không ngừng vang lên. Trong lòng Dương Quảng vô cùng khẩn trương. Y cầm lấy hộp vàng đựng Ngọc tỷ và Binh phù, do dự một chút rồi lại lấy từ trong ngăn kéo ra một cái chai nhỏ, cất kỹ vào trong người, sau đó đi xuống khỏi Kỳ Lân Các. Vừa mới đi tới sân, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn xa vọng đến. Đây là do cửa Huyền Vũ đã phị phá, bốn phía truyền đến những tiếng kêu thảm thiết.
-Thánh thượng, mau lên thuyền!
Thẩm Quang vô cùng lo lắng, vội vàng hô lên.
Một gã thị vệ mang theo tên cắm trên người, lảo đảo chạy tới:
-Bệ hạ, phản quân đã tiến sát hậu cung, tẩm cung của Hoàng hậu đã bị bao vây, Triệu Vương… Triệu Vương đã bị Bùi Kiền Thông sát hại.
Dương Quảng kêu to một tiếng, lập tức ngất đi. Thẩm Quang ruột gan rối bời, cũng không để ý đến lễ nghi quân thần, cõng Dương Quảng trên lưng mà đưa lên thuyền. Dương Đàm cũng nhảy lên thuyền. Thuyền hoa theo ngự hà chạy ra khỏi cung.
Lúc này, Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng đã dẫn đại quân quay lại, sắc trời cũng đã tối, mấy chục ngàn binh lính đốt đuốc, khiến cho cung Giang Đô sáng như ban ngày.
Vũ Văn Hóa Cập đứng trên đài hô to:
-Chúng ta phế bỏ hôn quân, trọng lập tân quân. Vũ Văn Hóa Cập ta sẽ dẫn mọi người về nhà.
-Về nhà! Về nhà!
Mấy chục ngàn người cùng vung tay hô to.
Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập thầm thấy may mắn. May mà y nghe theo đề nghị của quân sư, không tự lập làm vua. Hiện tại xem ra bọn lính đều nghĩ là phế hôn quân lập tân quân. Y quay đầu lại, không thấy bóng dáng Liễu Khánh đâu, không khỏi ngẩn ra.
-Quân sư ở đâu?
Vũ Văn Hóa Cập hỏi.
-Bẩm báo Hứa công, quân sư tò mò, đã dẫn binh tiến vào cung rồi.
Vũ Văn Hóa Cập nhướn mày, Liễu Khánh vội vã vào cung như vậy làm gì? Y không nghĩ ra, chẳng lẽ gã định vào cung vơ vét tài bảo?
Trong cung Giang Đô, mưu sĩ Liễu Khánh mang theo mấy trăm tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập vội vàng bước đi. Nơi y đặc biệt trú trọng là biệt cung của Hoàng tộc, dường như hai nhi tử của Tề Vương Dương Giản và Thục Vương Dương Tuấn đều bị giam lỏng trong này. Tất cả có mười mấy người. Có binh lính chuyên môn canh gác.
Lúc này, thị vệ trông coi cửa chính đã chạy, không còn người trông coi nhóm người Hoàng tộc. Liễu Khánh vừa dẫn quân tới cửa, đúng lúc Tề Vương Dương Giản chạy đến trước mặt, y liếc thấy Liễu Khánh, lập tức chấn động:
-Là ngươi! Không phải ngươi đã chết sao?
Liễu Khánh nở nụ cười lạnh, đâm một kiếm vào ngực Dương Giản. Dương Giản kêu lên một tiếng thất thanh, chỉ vào Liễu Khánh rồi ngã xuông đất mà chết. Chết mà không hiểu tại sao.
Liễu Khánh rút kiếm ra, ra lệnh:
-Giết chết toàn bộ Hoàng tộc, không lưu lại người nào!
Mấy trăm người xông vào lãnh cung, hơn chục thành viên Hoàng tộc ở bên trong đều bị giết chết, không có ai chạy thoát. Liễu Khánh lại hạ lệnh:
-Không cho phép quấy nhiễu Hoàng hậu, kẻ nào dám gian dâm cướp bóc, chém!
Tuy Thẩm Quang có tâm cứu Dương Quảng ra, nhưng y vẫn chậm một bước. Thuyền hoa vừa mới ra khỏi cung Giang Đô liền bị quân canh giữ phát hiện, hơn mười ngàn người ở hai bên ngự hà vây quanh thuyền hoa, thủy lộ cũng bị hơn chục chiếc thuyền chặn lại.
Dương Quảng đã tỉnh lại. Nỗi đau mất con khiến cho y trở nên trầm mặc bất thường, y chăm chú nhìn vào binh lính đông nghịt ở hai bờ sông hợp thành một biển lửa, không khỏi thở dài.
Thẩm Quang quỳ xuống trước mặt y, khóc nói:
-Thần không thể đưa Bệ hạ đi, tội đáng chết vạn lần!
Dương Quảng khẽ mỉm cười:
-Thẩm ái khanh, trẫm nhớ không lầm, ngươi hẳn là người của Dương Nguyên Khánh!
-Thần là Ưng Dương Lang Tướng của quân Phong Châu, đồng thời cũng là thần tử của Bệ hạ.
Dương Quảng thở dài, từ trong lòng lấy ra một phần ý chỉ, bỏ vào trong hộp đựng ngọc tỷ, sau đó đưa cho Thẩm Quang:
-Trẫm biết thân thủ ngươi rất cao cường, có thể chạy thoát. Đây là hộp Ngọc tỷ Đại Tùy và binh phù, bên trong còn có một ý chỉ của trẫm. Ngươi đưa cho Dương Nguyên Khánh, nói hắn giao cho Đại Vương hoặc cho trưởng tôn của trẫm.