Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 452: Tính toán sau lưng 2



Ngụy Trưng kính cẩn thi lễ:

- Ty chức tuân mệnh!

Đúng lúc này, một thân binh chạy vội tới:

- Tổng quản, kinh thành có tình báo khẩn cấp!

Y trình lên một ống trúc tình báo. Đây là do tổ chức tình báo ở kinh thành đưa đến, ống trúc nhỏ có màu đỏ, dùng sáp đóng miệng. Dương Nguyên Khánh tiếp lấy ống trúc vặn mở, trút ra một cuộn giấy lụa, mở ra xem tình báo. Hắn vội vàng xem qua một lượt, trong lòng ngầm cả kinh, song lại thản nhiên cười nói với mọi người:

- Nói đến buôn bán trong dân gian, ta lại nhớ đến một chuyện. Cách đây không lâu, một đại thương nhân Ba Thục đến Phong Châu, y tính dùng lá trà và đường để đổi lấy rượu nho Đại Lợi. Hơn nữa vừa mở miệng lại là ba mươi ngàn gánh lá trà, trễ nhất là cuối năm có thể đưa đến. Đây có thể là đưa than đến sưởi trong ngày tuyết rơi, ta định phái một nhánh kỵ binh đến trước để lấy.

Quận thừa Thôi Quân Tố ở bên cạnh hiểu ý, y khẽ mỉm cười nói:

- Bên này đã có tôi lo. Tổng quản nếu có chuyện gấp cứ việc đi trước!

Dương Nguyên Khánh vội vàng trở về quân nha tổng quản phủ, cho gọi mấy quan lớn tổng quản phủ tiến vào nghị sự đường, gồm có Trưởng sử Đỗ Như Hối, Tư Mã Trương Đình, Phán quan Lý Tĩnh cùng với phụ tá Hoàng Phủ Hủ.

- Tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?

Đỗ Như Hối trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Khánh, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

- Ta vừa nhận được tình báo khẩn cấp từ kinh thành. Thánh thượng đã thay thế Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ, lệnh cho Thái thú Khâu Hòa của quận Bác Lăng đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ, lại lệnh cho Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo bộ Quan Nội, dẫn năm mươi ngàn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ. Động tác của triều đình quả nhiên rất mau lẹ.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một lúc liền cười nói:

- Chẳng hay tổng quản có phát hiện ra ẩn tình ở bên trong hay không. Hai mệnh lệnh này của Thánh thượng đều nhắm vào thế lực khuếch trương về phía nam của Phong Châu, thể hiện rõ là y rất tường tận những việc chúng ta đã làm. Nếu đã tường tận, song lại không phái quân đội đến chém giết, cũng không hề cách chức Thái thú sáu quận. Trong khi đó lại giống như tổng quản, mượn cớ diệt loạn phỉ để tiến vào Quan Nội, chỉ điều đi một trong sáu viên tổng quản mà không phải là cách chức. Điều này nói rõ Thánh thượng không hề muốn trở mặt với tổng quản, nói rõ lên y vẫn còn kiêng kỵ, muốn dùng phương thức tương đối ôn hòa giải quyết vấn đề khuếch trương phía nam của Phong Châu. Cứ như vậy, con đường sống của chúng ta sẽ khá rộng rãi.

Hoàng Phủ Hủ ở bên cạnh cũng cười nói:

- Đỗ Trưởng sử nhìn vấn đề rất thấu triệt, ta hoàn toàn tán đồng. Mặt khác, ta cũng muốn bổ sung thêm một điểm. Mục đích của Thánh thượng không nhất định là ép thế lực Phong Châu trở về. Ta nghĩ khả năng lớn hơn chính là muốn ngăn chặn chúng ta khuếch trương về phía nam. Nói cách khác, y thay thế Thái thú Linh Võ chỉ là một phép thử, xem chúng ta có vì thế mà rút về hay không. Nếu chúng ta e sợ rút quân về Phong Châu, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận phái quân đến trú ở Quan Bắc, nói không chừng sẽ thành lập tổng quản phủ Quan Bắc để kiềm chế Phong Châu. Nếu chúng ta quyết liệt không rút quân về, ta đoán chừng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào Quan Bắc, tránh để phát sinh chiến sự với chúng ta. Bên trong này rất tinh tế, xem chúng ta sẽ nắm bắt như thế nào.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ý kiến của hai vị đều rất hay. Song ta lại cảm thấy, tuy rằng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào quận Diêm Xuyên, tránh để xung đột trực tiếp với chúng ta, nhưng rất có thể y sẽ tiến vào quận Linh Võ hoặc quận Diên An. Hơn nữa quận Linh Võ là khu lương sản lớn nhất ở Quan Bắc, một khi quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, thì y có thể giải quyết được vấn đề lương thực của quân đội, có thể đối kháng lâu dài với chúng ta. Vì vậy ta suy xét việc phái quân đến quận Linh Võ, ngăn cản quân đội của Khuất Đột Thông.

- Còn quận Diên An thì sao?

Trương Đình hỏi.

Đỗ Như Hối cười nói:

- Trương Tư Mã không hiểu ý của tổng quản rồi! Tổng quản muốn quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Diên An, dâng quận Linh Võ cho chúng ta.

Trương Đình lúc này mới bừng tỉnh, đấm tay nói:

- Không tồi, đây quả thực là một cơ hội cực tốt để thừa dịp cướp lấy quận Linh Võ, dùng quận Diên An đổi lấy quận Linh Võ, quả nhiên là mối buôn bán tốt.

- Trên thực tế, ta không muốn giao quận Diên An cho y. Chẳng qua là chiếu cố thể diện của y, cứ để y vào đóng quân trước, sau đó ta lại ép y đi.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Thực ra ta chỉ muốn ba quận. Một là quận Du Lâm, đây là cửa lớn phía đông của chúng ta, hơn nữa phía Bắc lại là vùng ven Hoàng Hà. Có điều không cần lo về bên này, đây chính là phạm vi thế lực thiên nhiên của chúng ta, triều đình không thể tiếp viện cho trú binh, triều đình không thể đoạt được. Kế tiếp là quận Diêm Xuyên, ý nghĩa chiến lược quặng sắt trọng đại, tuyệt đối không thể để mất. Cuối cùng là quận Linh Võ, đất đai nơi đây không những trù phú, nhân khẩu đông đúc. Quan trọng hơn, nơi đây chính là yết hầu của Phong Châu, bị người khác chặn họng, chúng ta sẽ khó sống qua ngày. Nếu triều đình đóng năm mươi ngàn quân ở quận Linh Võ, vậy trên cơ bản chúng ta không thể động đậy, Thánh thượng cũng biết điểm này nên mới thay thế Vi Tự Vân. Chuyện liên quan đến sinh tồn của Phong Châu, ta thà đánh nhau với Khuất Đột Thông, cũng tuyệt đối không lui nhường một bước.

Lúc này Lý Tĩnh hỏi:

- Ý của tổng quản là chuẩn bị trực tiếp phái binh đến trú ở quận Linh Võ sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Trên thực tế, ta vừa mới lệnh cho Tô Liệt dẫn theo mười ngàn kỵ binh đến đoạt trước và đóng giữ quận Linh Võ.

Lý Tĩnh khẽ mỉm cười nói:

- Tổng quản thật quyết đoán, tôi nói đến Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức vậy! Tôi biết người này rất rõ, quan hệ giữa lão và phụ thân của tôi cực tốt. Trước đó lão là Hữu võ Vệ tướng quân, bởi vì loạn Dương Lượng mà bị phái đến giữ Bồ Châu, đảm nhiệm chức Thứ sử Bồ Châu, song lại bị quân đội của Dương Lượng đóng giả đàn bà đoạt lấy Bồ Châu. Khi ấy lão lật tường thành chạy trốn, sau đó lại đảm nhiệm chức Tả giám môn Vệ tướng quân, không lâu sau bị Ngự Sử buộc tội, chuyển sang làm Thứ sử Đại Châu. Năm Đại Nghiệp thứ ba, Thánh thượng tuần tra Nhạn Môn, vì có công hiến lương thực nên lão được điều làm Thái thú quận Bắc Lăng. Người này khôn khéo nhanh nhẹn, giỏi việc thấy gió đổi hướng thuyền, hơn nữa trong lòng rất tham của hối lộ. Con trai Khâu Hành Cung của lão lại không tồi, là một viên mãnh tướng. Tôi cũng không biết vì sao Thánh thượng lại phái lão làm Thái thú quận Linh Võ, có lẽ nghĩ rằng lão xuất thân là Hữu võ Vệ tướng quân.

Nói đến đây, Lý Tĩnh đứng dậy cười nói:

- Tôi nguyện ý xin lệnh một phen, đến nói chuyện với vị Khâu Thái thú này.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Lý sứ quân đừng ngại nói với lão. Hoặc là tiếp nhận năm trăm lượng vàng của ta, hoặc là lão rời đi, chức Thái thú quận Linh Võ để Dương Nguyên Khánh ta đảm đương!

Quận Linh Võ ngoại trừ là một vùng màu mỡ của bình nguyên Hà Sáo ở phía bắc Quan Nội, cũng chính là bình nguyên Ninh Hạ của hậu thế. Nơi đây sông ngòi chằng chịt, lượng nước dồi dào. Từ thời Tây Hán, triều đình đã khai phá vùng này với quy mô lớn. Mặt nước Hoàng Hà ở quận Linh Võ thoáng đãng, khai khẩn tưới tiêu. Sự lao động cần mẫn của người dân đi trước đã khiến quận Linh Võ trở thành một Tắc thượng Giang Nam (thành ngữ - ý chỉ nơi trù phú đông đúc) dày đặc kênh rạch, lúa thơm cá béo, hương trái cây thoảng nhẹ, phong cảnh tú lệ.

Quận Linh Võ vốn có tám ngàn trú quân, nhưng năm ngàn sĩ binh đã bị điều đi vào lúc tấn công Triều Tiên lần thứ hai, khiến quận binh chỉ còn lại ba ngàn người. Mà sau khi Thái thú Vi Tự Vân ký kết hiệp nghị cùng phòng ngự Quan Bắc, quyền chỉ huy ba ngàn quận binh này đã bị Phong Châu đoạt mất. Trên danh nghĩa huấn luyện, ba ngàn quận binh đã được điều đến quận Diêm Xuyên điều chỉnh một tháng. Khi trở về đã hoàn toàn thay đổi, hết thảy lữ soái cho đến quan quân, toàn bộ do quân Phong Châu đảm nhiệm.

Vi Tự Vân đã bị điều về triều đình, mà tân Thái thú Khâu Hòa đang trên đường đến nhậm chức. Ngay lúc này, một nhánh mười ngàn kỵ binh đang ào ạt tiến nhanh về quận Linh Võ ở phía bắc. Trên thực tế, đây chính là mười ngàn kỵ binh Phong Châu mà Dương Nguyên Khánh phái đến chiếm lĩnh quận Linh Võ.

Nếu Dương Quảng đã ngầm thừa nhận sự khống chế sáu quận Quan Bắc của Dương Nguyên Khánh, vậy hắn sẽ giữ lại vài phần thể diện cho triều đình, chỉ dùng phương thức khống chế quận binh gián tiếp khống chế quận Linh Võ, mọi người ngoài mặt đều không có trở ngại.

Nhưng chiêu phản kích của Dương Quảng ép Dương Nguyên Khánh không thể không xé rách da mặt, vị trí địa lý cùng địa thế chiến lược của quận Linh Võ thật sự quá quan trọng đối với Phong Châu. Như Dương Nguyên Khánh từng nói, quận Linh Võ là yết hầu của Phong Châu, một khi quận Linh Võ bị triều đình nắm giữ, Phong Châu sẽ không thể động đậy.

Sự tình can hệ đến lợi ích lớn nhất của bản thân, không thể nói đến đạo lý nào. Hoặc là cứ ác chiến tranh đoạt, hoặc là quân đội triều đình xa rời quận Linh Võ, không có con đường thứ ba để đi.

Đốc quân của mười ngàn kỵ binh chính là Tô Liệt. Y đã dẫn quân tiến vào quận Linh Võ, không hề ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía nam. Hai ngày sau, đại quân đã đến quận trị của huyện Hồi Lạc ở quận Linh Võ, mười ngàn kỵ binh đóng hạ đại doanh ở thành đông huyện Hồi Lạc. Mà trong thị trấn có ba ngàn quận binh đóng giữ, Đô úy của ba ngàn quận binh tên là Lưu Chí, xuất thân từ đội thân binh của Dương Nguyên Khánh.

Ba ngày sau khi kỵ binh của Dương Nguyên Khánh chiếm giữ quận Linh Võ, một đội kỵ binh hơn trăm người hộ vệ Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức chậm rãi tiến đến từ phía đông. Khâu Hòa nheo mắt nhìn gió cát bay đầy trời, bụi vàng dày đặc, ánh mắt của lão chứa đầy bực tức cùng lo âu.

Năm nay Khâu Hòa đã sáu mươi tuổi, kinh qua đủ thế sự. Lão không muốn đến quận Linh Võ, lão biết rõ sự nguy hiểm khi làm Thái thú quận Linh Võ, nhưng Vũ Văn Thuật lại khăng khăng đề cử. Trong lòng lão rất rõ, chính vì Vũ Văn Thuật đã đòi năm mươi ngàn xâu tiền tính phí chuyển dời chức vụ với lão vào năm Đại Nghiệp thứ ba, mà lão lại không đưa nên đã để lại mối họa hôm nay. Điều này khiến lão cực kỳ bực tức nhưng lại đành chịu, lão không thể làm chủ bản thân.

Lúc này, lão đã trông thấy thị trấn Hồi Lạc từ xa. Cuối cùng sắp đến rồi, Khâu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một tên tùy tùng hét lớn

- Sứ quân, ngài xem bên kia!

Khâu Hòa nhìn theo hướng tay của y, nhất thời ngây người. Chỉ thấy cách đó vài dặm lại có một tòa quân doanh, lều vải chi chít, có chừng mấy trăm lều, hàng rào gỗ giăng cao tứ phía. Một lá cờ lớn màu đỏ thẫm tung bay trên khoảng không của đại doanh, trên lá cờ thấp thoáng in hình hùng ưng màu đen.

Sắc mặt Khâu Hòa trở nên trắng bệch. Lão biết rồi, kia chính là cờ chiến xích ưng của quân Phong Châu.

Khâu Hòa ngơ ngác hồi lâu. Lão xuất thân từ quân lữ, nhìn ra trú quân của đại doanh chí ít cũng trên mười ngàn người, lẽ nào quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh rồi sao? Nếu thế, lão đến làm Thái thú còn có ý nghĩa gì nữa?

Con trai thứ ba Khâu Hành Cung hộ tống phụ thân đến nhậm chức giậm tím mặt. Y vung cây giáo dài, nghiêm giọng hô:

- Rõ ràng là thiên hạ của Đại Tùy, lại ngang nhiên mưu phản, con đi hỏi bọn chúng!

Khâu Hành Cung thúc ngựa đi được mấy bước, Khâu Hòa lớn tiếng hét:

- Đứng lại cho ta!

Khâu Hòa biết đứa con này của mình tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tính khí nóng nảy, hành sự kích động. Nếu không nghiêm khắc bó buộc, y sẽ gây ra đại họa. Lão xông đến tát một bạt tai, mắng to:

- Khốn kiếp! Mày muốn hại chết ta sao?

Khâu Hòa hung hăng trừng mắt nhìn y, giận dữ nói:

- Đến Thánh thượng còn không dám động binh tiến đánh thì mày là cái thá gì. Nếu mày lỗ mãng gây ra đại họa, ta không làm thịt mày không được.

Khâu Hành Cung cúi đầu, ôm hận trong lòng nhưng lại không dám hé răng. Lúc này, một đội kỵ binh chạy gấp đến từ đằng xa, hét lên:

- Là Khâu Thái thú phải không?

Khâu Hòa ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hơn hai mươi người tiến đến, dẫn đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, vận bào phục quan văn. Trong phút chốc lão nhận ra, đây chẳng phải là Lý Tĩnh – con trai Lý Thuyên hay sao?

Giao tình giữa Khâu Hòa và Lý Thuyên – phụ thân của Lý Tĩnh rất thân thiết. Khi Lý Tĩnh còn trẻ, lão còn chỉ dạy võ công cho Lý Tĩnh. Có điều sau khi Lý Thuyên qua đời, bọn họ qua lại cũng ít hơn. Đã bảy, tám năm rồi Khâu Hòa chưa gặp lại Lý Tĩnh.

Lão biết Lý Tĩnh được Dương Nguyên Khánh tiến cử làm Tư Mã U Châu. Sau đó Dương Nguyên Khánh trốn đến Phong Châu, Lý Tĩnh cũng đi theo. Như thế mà nói, phen này Lý Tĩnh đến không phải là để lại ôn chuyện xưa.

Khâu Hòa lại căn dặn con trai vài câu, lão thúc ngựa tiến đến cười nói:

- Lý hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu), đã nhiều năm không gặp rồi.

Lý Tĩnh khom người thi lễ trên lưng ngựa:

- Thế thúc thân thể khỏe mạnh, khiến cháu cũng yên tâm.

Khâu Hòa khẽ mỉm cười:

- Tuổi cao nhưng chí chưa già, ta hiển nhiên phải cống hiến vì triều đình, giúp Thánh thượng phân ưu. Sao hiền chất lại ở đây?

- Cháu đến từ Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đến gặp thế thúc.

Lý Tĩnh vừa nói vậy liền biến chuyện tư thành việc công. Khâu Hòa gật đầu:

- Vậy cùng theo ta vào thành đi!

Lý Tĩnh chào hỏi Khâu Hành Cung, Khâu Hành Cung lại trầm mặc không nói. Lý Tĩnh cười, không để ý đến, cưỡi ngựa đi song song bên cạnh Khâu Hòa. Khâu Hòa chỉ roi ngựa về phía đại doanh quân đội ở đằng xa:

- Lý Tư Mã, kia là chuyện như thế nào?

- Cách đây không lâu, loạn phỉ Bạch Du Sa quấy nhiễu quận Linh Võ, số lượng quận binh lại ít, không thể ứng phó liền cầu cứu Phong Châu. Dương tổng quản đặc biệt phái mười ngàn kỵ binh đến bảo vệ quận Linh Võ, tạm thời đóng quân ở đây, không tiến vào thành, Thái thú hãy yên tâm.

Đây không phải là vấn đề vào hay không vào thành. Khâu Hòa trầm mặc không nói, lão không biết tạm thời đóng quân của Dương Nguyên Khánh rốt cuộc sẽ kéo dài đến khi nào?

Trong thị trấn có chút náo nhiệt, dòng người như thêu, rộn ràng nhốn nháo, buôn bán phồn hoa, không hề bị ảnh hưởng bởi trú quân ở ngoài thành. Thỉnh thoảng có thể thấy một đội quận binh xếp hàng bước qua, tác phong chỉnh tề khiến Khâu Hòa có chút hài lòng, nỗi bất an trong lòng lão cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đoàn người tiến vào quận nha. Dưới sự chủ trì của Quận thừa Hứa Hàm, cử hành nghi thức bái ấn đơn giản, Khâu Hòa liền trở thành Thái thú quận Linh Võ. Lão chưa kịp nói chuyện với Quận thừa, liền mời Lý Tĩnh vào phòng khách nói chuyện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv