Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,
- Thật ra quyết định này cũng không phải lựa chọn của cháu, mà là ông ấy đưa ra lựa chọn trước. Dương Tuấn, Dương Vanh, tất cả mọi người trong Dương gia đều trốn chạy trước, ông ấy lại không thông báo cho một mình cháu, điều này chứng tỏ ông ấy đã vứt bỏ cháu rồi. Thế thúc, cảm giác bị vứt bỏ này thật không dễ chịu gì.
Lý Tĩnh cúi đầu, y có thể hiểu được sự bất đắc dĩ trong lòng Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh lại cười cười, nói:
- Thật ra đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy, đây cũng là lựa chọn tất yếu của cháu. Chỉ có như vậy, cháu mới có được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông. Cháu nghĩ, không có một người nào trong sĩ tộc Sơn Đông đồng ý theo cháu cùng ông ấy tạo phản. Chỉ có đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia, như vậy, cháu mới có thể trở thành hy vọng của bọn họ, trở thành đại diện lợi ích của họ. Chỉ có như vậy, cháu mới có thể có được thế cục lớn sau cùng.
Lời nói này của Dương Nguyên Khánh khiến Lý Tĩnh rất vui mừng, bản thân y đã không nhìn nhầm người. Tầm nhìn của Dương Nguyên Khánh rất sâu xa, lại có chiến lược. Quả thật như vậy, người có thể chống lại quý tộc Quan Lũng, chỉ có sĩ tộc Sơn Đông, hoặc là sĩ tộc ở phía nam. Hiển nhiên, sĩ tộc ở phía nam không thể ủng hộ Dương Nguyên Khánh. Mà quan hệ thông gia giữa Dương Nguyên Khánh và Bùi gia, cũng quyết định hắn sẽ đi theo con đường của sĩ tộc Sơn Đông. Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy rõ ràng điểm này, cũng quyết định hắn tất yếu phải cắt đứt với Dương gia. Mặc dù về mặt tình cha con thì rất tàn nhẫn, nhưng đây lại là sách lược thông minh.
- Vậy bây giờ cháu định làm thế nào? Cháu đã suy xét kỹ chưa?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Cháu chỉ có hai con đường, hoặc là tiếp tục làm Tổng quản U Châu, hoặc quay về Phong Châu. Bây giờ cháu vẫn đang đợi xem thái độ của Dương Quảng.
Lý Tĩnh suy nghĩ một lát, rồi chau mày nói:
- Ta nghĩ khả năng Thánh thượng để cháu tiếp tục làm Tổng quản U Châu không lớn. Vị trí ở U Châu quá quan trọng, với sự nghi kỵ của ông ta, cho dù cháu có cắt đứt với Dương Huyền Cảm, ông ta cũng khó có thể để cháu nắm giữ quân quyền thêm nữa. Thực tế, ta cảm thấy Tổng quản Phong Châu cũng không thể được, Thánh thượng nhiều nhất cũng chỉ để cháu làm chức quan nhàn rỗi nào đó mà thôi.
- Cháu biết, nhưng dù sao ông ấy cũng là vua, cháu là bầy tôi, cũng phải để ông ấy vô nghĩa trước, thì cháu mới vô tình. Chỉ có như vậy, sau này mới có thể dễ dàng hơn được, ít nhất cháu cũng đã nể mặt ông ấy rồi.
- Vậy cháu dự định thế nào?
Lý Tĩnh vẫn chưa hiểu được.
Lúc này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn vượt qua bả vai Lý Tĩnh, nhìn ra bên ngoài trướng, chỉ thấy binh lính giữ cửa dẫn vào một người đàn ông mặc y phục thị vệ vội vàng đi vào trong quân trướng.
- Cháu nghĩ, đáp án của cháu tới rồi.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh ra bên ngoài trướng, người đến quỳ một gối nói:
- Bẩm báo Tổng quản, Thẩm tướng quân có tin gấp.
Gã trình lên một tờ giấy, Dương Nguyên Khánh nhận lấy rồi xem một chút, quay đầu cười nói với Lý Tĩnh:
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cháu, ông ấy điều Ngư Câu La về triều đình, điều em trai Vũ Văn Thuật làm Tổng quản Phong Châu.
Cuối cùng Lý Tĩnh cũng hơi hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh,
- Nguyên Khánh quyết định về Phong Châu sao?
- Đương nhiên rồi, cơ sở của cháu, sao có thể hai tay dâng cho người khác.
Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời, đã sắp hoàng hôn rồi, hắn lập tức hạ lệnh,
- Toàn quân chuẩn bị xuất phát!
Quân lệnh vừa được ban ra, toàn bộ quân binh nhanh chóng thu dọn lều trại. Dương Nguyên Khánh lại lệnh cho một quan quân quan văn đưa hai tấu chương của hắn đến quận Trác, giao cho Hoàng đế Dương Quảng, xem như đó là thái độ của hắn đối với việc Dương Huyền Cảm tạo phản.
Quân doanh bận rộn hẳn, Dương Gia Thần bước nhanh đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, lo lắng hỏi:
- Đại tướng quân, nếu quân đội Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung đều tấn công chúng ta thì phải làm sao?
Quân đội Dương Nghĩa Thần đang ở cách mười dặm về hướng Đông bắc, còn Vương Nhân Cung ở cách mười dặm về hướng Đông nam, ba quân có bố cục hình tam giác. Nếu một khi Dương Nguyên Khánh có động tĩnh, hai đội quân đối phương rất có khả năng phát hiện mà tiến công.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười,
- Điều này ngươi không cần lo, cứ yên tâm rút quân. Ngoài ra, ngươi có thể dẫn quân đến kho lương Liêu Viễn lấy một ít lương thực mang đi, không cần nhiều quá, chỉ cần đủ lương thực trên đường đi cho ba quân là được.
Hai mươi ngày trước, Dương Nguyên Khánh lấy bảy mươi ngàn con ngựa ở trại ngựa Liêu Đông, khiến cho binh lính của hắn mỗi người có thể chọn được hai thậm chí ba con ngựa, chạy rất nhanh. Còn Dương Nghĩa Thần chỉ có mười lăm ngàn binh lính, Vương Nhân Cung chỉ có mười ngàn, bọn họ đều biết Dương Nguyên Khánh đã lấy bảy mươi ngàn con chiến mã, nhưng bọn họ lại thờ ơ, cũng không đến trại ngựa lấy ngựa. Điều này là một kiểu mặc nhận, có rất nhiều sự việc không cần phải nói ra, trong lòng ba người đều hiểu. Trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rất rõ ràng, Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung đã quyết định bỏ qua cho hắn.
Đêm hôm đó, Dương Nguyên Khánh phái người lấy mười lăm ngàn thạch lương thực, bốn mươi ngàn bộ áo giáp từ kho Liêu Viễn. Ba mươi ngàn quân dẫn theo bảy mươi ngàn con chiến mã rút lui khỏi lãnh địa Hề tộc, bọn họ đi qua núi Yên, đi thẳng theo hướng tây, đi qua nơi tiếp nối giữa Hề và Đột Quyết, đi nhanh về phía Xa Châu.
Cho đến khi trời sáng, Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung mới mỗi bên phái năm ngàn người truy đuổi, nhưng đại quân của Dương Nguyên Khánh đã đi xa rồi.
Hạ tuần tháng sáu, năm Đại Nghiệp thứ chín, hai mươi ngày sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản, Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng công bố rộng rãi cho thiên hạ biết 'Thảo luận về phản tặc Dương Huyền Cảm' của Tổng quản U Châu Dương Nguyên Khánh. Công bố Dương Huyền Cảm tạo phản nên bị cô lập hoàn toàn, kêu gọi mọi người cùng chống lại nghịch tặc.
Chiến dịch của Nguyên gia ở Quan Trung không thuận lợi, Nguyên Hoằng Tự vây đánh Trường An không thành công, sĩ khí của binh lính chịu ảnh hưởng. Khuất Đột Thông dẫn bốn mươi ngàn quân đến cứu trợ Trường An, hai bên ác chiến một trận kịch liệt. Nguyên Hoằng Tự không địch lại nổi, bị ép rút quân khỏi huyện Thủy Bình cùng quân Tùy giằng co.
Lúc này sáu ngàn quân do Lưu thủ Thái Nguyên Lý Uyên dẫn đầu vượt Hà Tây đi đánh tan đội quân của con cả Nguyên Thọ - Nguyên Thượng Võ, chém chết Nguyên Thượng Võ. Lý Uyên phái người mang Nguyên Thượng Võ về quận Trác báo công. Dương Quảng rất vui mừng, lập tức phong Lý Uyên làm Tử kim Quang lộc đại phu.
Tin tức này cũng đả kích trầm trọng đối với Nguyên gia, Nguyên Hoằng Tự lại bị bức từ phía tây rút về quận Phù Phong, thế bao vây của Trường An được hóa giải.
Ngay lúc thế cục Quan Trung xuất hiện biến chuyển, việc tiến công của Dương Huyền Cảm lại vô cùng thuận lợi. Dương Huyền Cảm thế như chẻ tre, năm trận thắng cả năm, công phá Hổ Lao quan. Một trăm ngàn đại quân lập tức đuổi giết đến Lạc Dương, lần lượt đánh bại Đạt Hề của phủ Hà Nam và quân đội Bùi Hoằng Sách ở Tương tác giám. Sĩ khí đại chấn, một trăm ngàn đại quân đóng quân ở cửa cửa đông, binh lính ngày đêm công thành.
Lúc này quân đội của Dương Huyền Cảm đã đạt đến hai trăm ngàn quân, uy thế cực lớn. Không chỉ có người dân bình thường đến gia nhập, cũng bắt đầu có những con cháu của công khanh đại thần đến gia nhập. Dương Huyền Cảm đã bị hàng loạt trận thắng làm cho đầu óc mê muội, ông ta đã quên mất kế hoạch ban đầu của mình - Tiến quân Quan Trung, rồi tiến công vào Kinh thành, công phá trung tâm triều Tùy.
Trong quân doanh, Lý Mật vô cùng lo lắng, y phát hiện Dương Huyền Cảm đã phạm phải sai lầm mang tính chiến lược. Hai trăm ngàn quân tinh nhuệ quân Tùy ngày đêm chạy tới Kinh thành rồi, còn Dương Huyền Cảm lại không tìm được nơi làm căn cứ, cứ một lòng tiến công Kinh thành, tấn công Kinh thành rồi thì sao? Lẽ nào Dương Quảng sẽ đầu hàng sao? Điều này chỉ khiến sự chú ý của Dương Quảng vốn dĩ nằm ở Nguyên gia nay lại chuyển về trên người Dương Huyền Cảm, điển hình của việc dẫn sói vào nhà.
Mặc dù Lý Mật có ý đồ riêng, nhưng y cũng không hy vọng Dương Huyền Cảm nhanh chóng thất bại như vậy. Nhưng Lý Mật cũng không có cách nào khác, bây giờ Dương Huyền Cảm căn bản không gặp y. Từ lúc Dương Huyền Cảm bắt được Nội sử xá nhân Vi Phúc Tự ở Hổ Lao quan, ông ta liền dùng Vi Phúc Tự làm quân sư, hoàn toàn vứt bỏ Lý Mật.
Lý Mật do dự một lúc lâu, y quyết định gắng sức thêm một lần nữa. Y đi đến trước cửa quân trướng, mấy binh lính ngăn y lại,
- Tiên sinh không thể vào được nữa!
Lý Mật chắp tay,
- Mời bẩm báo với Sở công, Lý Mật có việc gấp cần cầu kiến.
- Tiên sinh chờ một lát, chúng tôi đi bẩm báo.
Binh lính xoay người đi vào bên trong bẩm báo. Trong trướng, Dương Huyền Cảm người mặc giáp sắt, khí thế bừng bừng, một gã báo tin báo cho ông ta về tình hình mới nhất của quận Trác. Dương Quảng công bố hịch văn của Dương Nguyên Khánh, đồng thời trình bản hịch văn lên cho Dương Huyền Cảm. Trong hịch văn, Dương Nguyên Khánh tuyên bố với toàn thiên hạ hắn đã đoạn tuyệt tình cha con với ông ta...
Dương Huyền Cảm xem xong bản hịch văn, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận,
- Nghịch tử đáng chết!
Ông ta dùng sức xé nát hịch văn, đột nhiên, Dương Huyền Cảm lại ngửa mặt lên trời cười, nói với các tướng lãnh xung quanh:
- Sẽ có một ngày, đứa con này sẽ quỳ xuống nhận tội và xin ta tha thứ!