Xe ngựa càng lúc càng tới gần, tim Dương Nguyên Khánh cũng đập loạn xạ lên, hắn đã nhận ra chiếc xe ngựa này. Dương Nguyên Khánh thúc ngựa chạy tới cỗ xe ngựa, lúc tới gần, chiếc rèm được kéo ra lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt còn có chút ngượng ngùng nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự vui mừng.
Dương Nguyên Khánh cũng nhanh chóng giữ dây cương lại, họ đã cách biệt một năm rưỡi, tuy rằng có hồng nhạn truyền thư nhưng mà không gặp mặt. Trong lòng hắn vẫn có cảm giác không nói được bằng lời, cảm giác trống trải, xa lạ xen kẽ với căng thẳng, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp thanh tú giống như ánh tuyết lúc bình minh này sẽ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều si mê. Hắn cũng rất si mê nàng nhưng hắn cứ có cảm giác là thiếu một cái gì đó khắc cốt ghi tâm, chính hắn cũng không biết là cái gì.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi thúc ngựa tiến lên khẽ cười nói:
-Sao nàng lại tới đây?
Nỗi nhớ trong lòng Bùi Mẫn Thu tựa như trăng tròn, hằng đêm mang đầy nỗi nhớ. Trong trái tim nàng nỗi nhớ này không biết có bao nhiêu lần tựa trăng tròn lại có bao nhiêu lần tựa trăng khuyết. Cuối cùng tình lang của nàng cũng về bên cạnh nàng, lúc này nàng không để ý tới sự ngượng ngùng trong lòng nữa, xa cách từ lâu mới gặp lại khiến mắt của nàng hơi đỏ, nàng không biết phải nói cái gì.
-Nguyên Khánh, huynh quay về khi nào vậy?
Âm thanh của nàng nhẹ như nước nhưng lại có chút nghẹn ngào, quay đầu sang hướng khác không để cho Dương Nguyên Khánh nhìn thấy nước mắt đang trào ra.
Dương Nguyên Khánh đã nhận ra trong đáy lòng Bùi Mẫn Thu đang xúc động, hắn đột nhiên cảm nhận được nỗi nhớ của một thiếu nữ đối với hắn. Cô nương tương lai trở thành vợ của hắn này, hắn không nên đối với nàng ấy lạnh nhạt như vậy, lúc này trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng cảm thấy hơi áy náy.
-Ta về từ trưa hôm qua, định đi thăm nàng nhưng bận quá, thực sự không có thời gian.
Nụ cười của Dương Nguyên Khánh cũng dịu dàng hẳn lên, một đêm không ngủ mệt nhọc khi nhìn thấy nàng tất cả mọi nhọc nhằn đều tan biến.
-Ta cũng nghe nói về việc chợ Bắc, ta nghĩ huynhchắc cũng cả đêm không được ngủ.
Mẫn Thu lấy từ trong xe ngựa ra một hộp đựng cơm, nàng sờ sờ liền cười nói:
-Đây là bánh sáng sớm ta nướng cho huynh, vẫn còn nóng, huynh mau ăn đi!
Sự quan tâm chu đáo của Mẫn Thu giống như một dòng nước chảy vào lòng Dương Nguyên Khánh, hắn nhận lấy hộp bánh và mở ra, bên trong xếp ba tấmbánh, màu vàng óng ánh, mùi cháy xém của thịt thơm phức tỏa ra khiến người ta mê mẩn.
Trong bụng thì đói khiến Dương Nguyên Khánh khó có thể chống lại sự hấp dẫn này, hắn cúi đầu xuống đánh một lèo ba tấmbánh trong hộp sạch trơn, rồi ngại ngùng lấy tay lau khóe miệng đầy mỡ.
Bùi Mẫn Thu thấy Dương Nguyên Khánh ăn một cách ngon lành, trong lòng vô cùng vui mừng, lại nhìn lấy hắn lau miệng chẳng ra làm sao, không khỏi che miệng cười rồi đưa khăn tay của mình cho hắn,
-Dùng cái này đi!
Chiếc khăn tay bằng lụa trắng nõn, Dương Nguyên Khánh không nỡ lau miệng liền tiện tay đút vào trong ngực áo, nhanh chóng lấy tay áo mau hết vết dầu mỡ trên miệng, tự mình cũng không nhịn nổi cười phì ra.
Mẫn Thu thấy hắn lấy khăn tay của mình cất vào trong ngực áo, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, trong lòng lại trào dâng sự ngọt ngào. Nàng lại lấy ra một bầu rượu rồi đưa cho hắn, hé miệng cười nói:
-Đây là rượu nho Đại Lợi rất khó mua, muội đã phải đi mấy quán rượu mới mua được.
-Đa tạ!
Dương Nguyên Khánh cười nhận lấy bầu rượu rồi ngửa đầu uống một ngụm to, cái cảm giác cơm no rượu say làm hắn thấy trong lòng vui sướng khó tả. Lúc này hai tiểu nha hoàn từ xe ngựa xuống, trong tay mỗi người còn mang theo năm sáu bầu rượu nữa.Dương Nguyên Khánh sửng sốt, hắn hiểu ra rằng, vẫn là Bùi Mẫn Thu suy nghĩ thấu đáo.
Hắn quay lại vẫy tay với Dương Đại Lang, Dương Đại Lang thúc ngựa tới, Dương Nguyên Khánh giao cho y mười mấy bầu rượu để cho các huynh đề truyền nhau uống cho ấm bụng.
Dương Đại Lang nhận lấy rượu rồi quay sang Bùi Mẫn Thu thi lễ:
-Đa tạ chủ mẫu!
Bùi Mẫn Thu nghe y gọi là chủ mẫu mặt lại càng đỏ hơn, ngượng ngùng nói:
-Đây chỉ là chút thành ý của ta.
Dương Đại Lang vô cùng mừng rỡ, nhận lấy rượu rồi chạy tới phía mọi người, y nói nhỏ với mọi người vài câu, hơn trăm binh sĩ đều hướng tới chiếc xe ngựa hô lớn:
-Đa tạ chủ mẫu!
Bùi Mẫn Thu lại càng ngại kéo ngay tấm rèm lại, Dương Nguyên Khánh thì cười ha hả nói:
-Bọn nhóc này đúng thật là!
Tâm trạng hắn rất tốt lại nhìn cả đoàn xe bò chở đầy lương thực rồi lại ngẩn người ra, hắn phát hiện quản gia của Bùi phủ đã sớm xuất hiện trong đội ngũ. Hắn tưởng rằng đây là lương thực do Bùi phủ đưa tới. Nhưng thấy không đúng, mỗi chiếc xe bò đều cắm một chiếc cờ hình tam giác màu vàng, trên cờ còn viết chữ “Dương”, đây rốt cục là chuyện gì vậy?
Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang Bùi Mẫn Thu.Bùi Mẫn Thu lúc này mới thoát ra khỏi sự ngượng ngùng, rồi lại kéo tấm rèm ra, nàng phát hiện Dương Nguyên Khánh đã chú ý tới những chiếc cờ liền thản nhiên cười nói:
-Nguyên Khánh, đây thực ra là lương thực của huynh không có liên quan gì tới nhà muội cả.
-Lương thực của ta sao?
Dương Nguyên Khánh càng hồ đồ.
-Huynh quên trang viên của huynh rồi sao?
Dương Nguyên Khánh lúc này mới vỗ tay lên trán, hắn nghĩ ra rồi, mùa thu năm trước hắn có viết cho Bùi Mẫn Thu một bức thư, nhờ nàng ấy khi nào có thời gian thì tới trang viên thăm qua một chút, như thế này xem ra nàng có tới.
-Đây là lương thực ở trang viên của ta sao?
-Dạ!
Bùi Mẫn Thu gật gật đầu cười nói:
-Muội thấy tồn lương rất nhiều, chừng mấy vạn thạch, vừa lúc gặp thiên tai nên ội đã quyết giúp huynh, nhờ người nhà vận chuyển giúp một ít lương thực về rồi lấy danh nghĩa của huynh cứu trợ thiên tai.
Nói tới đây Bùi Mẫn Thu lại chần chừ hỏi lại:
-Nguyên Khánh, huynh … huynh không trách muội nhiều chuyện chứ?
Dương Nguyên Khánh trong lòng cảm động thở dài một tiếng:
-Sao ta có thể trách nàng nhiều chuyện chứ! những chuyện ta không nghĩ được nàng đã nghĩ giúp ta rồi, cứu tế nạn dân, đây là chuyện tốt mà!
Hắn vỗ vỗ vào bao lương lại hỏi:
-Tổng cộng có bao nhiêu lương thực vậy?
Bùi Mẫn Thu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-Tổng cộng có ba ngàn thạch lương thực, ở huyện Yển Sư đã phát hai ngàn thạch cho lưu dân phụ nữ và trẻ em, rồi chuyển về một ngàn thạch. Từ năm ngày trước lại bắt đầu phát cháo hỗ trợ thiên tai đã tiêu hao đi mất năm trăm thạch, ở đây còn ba trăm thạch, trong kho của Bùi gia còn khoảng hai trăm thạch.
“Mấy vạn thạch tồn lương” Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh bắt đầu có chút dự liệu, trong lòng hắn thầm nghĩ, bây giờ giá lương thực đang tăng cao, quả là một cơ hội. Một phần dùng để cứu tế, một phần có thể bán để bình ổn lại giá lương thực, có thể nói danh lợi song thu, cớ sao lại không làm?
Nghĩ vậy Dương Nguyên Khánh gọi Dương Tứ Lang và Dương Ngũ Lang tới rồi nói với hai người bọn họ:
-Có một việc hơi rắc rối một chút, phải vất vả tới hai vị rồi.
-Công tử cứ nói!
-Ta có một trang viên lớn ở gần huyện Yển Sư, hai người các ngươi dẫn theo mấy huynh đệ đi thuê một đội tàu, mau chóng chuyển số lương thực ở trang viên tới Kinh thành, có thể chuyển được bao nhiêu thì chuyển.
-Công tử cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm tốt việc này.
Dương Nguyên Khánh lại đưa cho chúng một số vật chứng, hai người thi lễ rồi thúc ngựa vội đi.
Bùi Mẫn Thu đội lên một chiếc mũ rồi xuống xe ngựa, cưỡi lên một con ngựa rồi chậm rãi đi cùng Dương Nguyên Khánh. Mặc dù theo phong tục lúc đó, nam nữ sau khi đính hôn thông thường không được gặp mặt, phải sau khi động phòng mới có thể gặp nhau nhưng cũng không hẳn là tuyệt đối. Đặc biệt là những hộ nghèo, con rể phải thường xuyên tới nhà cha vợ tương lai để giúp đỡ, lúc này sẽ phải gặp gỡ với vợ sắp cưới, thông thường người dân cũng không chú ý nhiều tới tục lệ này.
Bùi gia mặc dù gia quy nghiêm khắc nhưng cũng có thể nói tình, Dương Nguyên Khánh bao lâu mới về Kinh thành một lần, nên cho họ gặp mặt nhau. Cũng chính vì như vậy nên Bùi gia mới khoan dung với Bùi Mẫn Thu không ngăn cản nàng gặp mặt Dương Nguyên Khánh.
Hai người đi cùng nhau lâu nên cảm giác căng thẳng lúc đầu cũng dần biến mất, tuy rằng vẫn chưa nói tới việc kết hôn nhưng hai người cũng tự nói về cuộc sống của mình hơn một năm qua.
-Nguyên Khánh, muội nghe bà nội nói huynh đã không ở quận Ngũ Nguyên nữa, lần này về Đông cung nhậm chức, sau này sẽ ở lại Kinh thành chứ?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu thở dài:
-Lòng Hoàng đế khó lường, lần này chỉ là nhận nhiệm vụ tạm thời thôi, sau này sẽ cho ta đi đâu, ta thật sự cũng không biết.
Dừng một lát Dương Nguyên Khánh lại nói:
-Nghe nói lực chú ý của triều đình đã chuyển tới Tây Vực, nói không chừng sẽ cho ta tham gia vào chiến tranh Tây Vực.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn sang Bùi Mẫn Thu, nàng đội chiếc mũ có vành lưới che khuất đi khuôn mặt và mặc một chiếc quần trắng rộng. Trong làn gió nhẹ phong độ tư thái cùa nàng thật nổi bật, năm nay Bùi Mẫn Thu đã mười sáu tuổi, không hề yếu ớt như lúc trước, trông nàng thon thả mà không mất đi chất nữ tính.
Bùi Mẫn Thu phát hiện Dương Nguyên Khánh đang nhìn trộm nàng, nàngơi xấu hổ cúi đầu xuống nói nhỏ:
-Nguyên Khánh, lần này huynh sẽ ở lại Kinh bao lâu?
Đây là sự kín đáo của phụ nữ, thực ra nàng đang muốn hỏi tình lang là khi nào sẽ cưới nàng làm vợ?
-Chắc sẽ ở lại một thời gian, hai ngày hôm nay ta có chút rảnh rỗi, ta muốn qua thăm hỏi lệnh tôn, lệnh đường, họ thích cái gì vậy? Ta muốn nói là mua chút quà gì đó.
Bùi Mẫn Thu nghĩ ngẫm một lát rồi cười nói:
-Thật ra thì không sao đâu, chỉ cần là đồ huynh tặng họ đều thích. Cũng không cần quá đắt, Bùi gia không cần đồ vật này nọ mà chỉ cần tấm lòng là được.
-Tốt nhất là tặng những gì họ thích, ta thấy sẽ càng có ý nghĩa hơn, nàng thử nói xem!
-Vậy được rồi!
Bùi Mẫn Thu chỉ còn bất đắc dĩ cười nói:
-Cha muội thích đọc sách viết chữ, huynh có thể tặng một bộ văn phòng tứ bảo cho ông, còn mẹ muội huynh có thể tặng bà một tấm vải lụa, bà thích màu tím. Nguyên Khánh còn bà nội muội cũng tặng một tấm vải lụa kèm hoa văn phú quý, những thứ đó là đủ rồi.
-Vậy còn nàng? Nàng thích cái gì?
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói.
Bùi Mẫn Thu cúi đầu xuống nói nhỏ:
-Nguyên Khánh, ngày mai là sinh nhật muội.
Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, hóa ra ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của Mẫn Thu, nếu Mẫn Thu không nói hắn căn bản không thể biết được, hắn gãi đầu cười nói:
-Vậy tối mai ta mời nàng ăn cơm, chúng mừng sinh nhật nàng.
Bùi Mẫn Thu lườm hắn một cái rồi cắn môi nói:
-Huynh thực sự không hiểu ý của người ta à?
Dương Nguyên Khánh thực sự không đoán được ý của nàng, chỉ có thể cười khổ nói:
-Cả đêm hôm qua ta không được ngủ, trong đầu bây giờ chỉ là một đống hỗn độn, ngu xuẩn hơn cả đầu lợn nữa, nàng nói cho ta biết đi!
Bùi Mẫn Thu không nhịn được phì cười chr miệng nói nhỏ:
-Ý của muội là ngày mai huynh tới thăm cha mẹ muội rồi buổi tối tiện thể mừng sinh nhật muội luôn.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy mình thực sự ngu ngốc, ngày mai là sinh nhật của Mẫn Thu, cha mẹ nàng đương nhiên sẽ mừng sinh nhật cho nàng vậy mà ta còn mời nàng ra ngoài ăn nữa.
Hắn vỗ vỗ vào trán mình cười nói:
-Đầu óc ta càng ngày càng không hiểu tình người rồi, vậy được, chiều mau ta sẽ tới thăm cha mẹ nàng rồi chúc mừng sinh nhật nàng luôn.
Bùi Mẫn Thu chỉ sợ hắn có việc không tới được, thấy hắn nói vậy trong lòng rất vui mừng liền cười nói:
-Vậy quyết định như thế nhé, không được nuốt lời đâu.
-Nhất định!
Dương Nguyên Khánh lấy trong người ra một miếng hàn ngọc Bắc Cực, nhẹ nhàng cầm tay nàng đặt giữa lòng bàn tay và nói:
-Cái này tặng cho nàng, coi như là quà sinh nhật.
Tay của Bùi Mẫn Thu bị hắn nắm chặt làm nàng vô cùng xấu hổ rồi quay mặt đi không dám nhìn hắn nhưng quà mà Dương Nguyên Khánh tặng thì nàng lại nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lúc này, từ xa truyền tới tiếng la của Dương Đại Lang,
-Tướng quân, có người tìm ngài, có việc gấp.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh bên đường vẻ mặt rất lo lắng, nhìn ra thì chính là Vân Định Hưng, thì ra là y đã quay về.
Dương Nguyên Khánh quay sang nói với Bùi Mẫn Thu:
-Ta có việc, nàng về phủ trước đi, ngày mai ta sẽ tới gặp nàng.
-Dạ!
Bùi Mẫn Thu rất vui mừng lại dặn dò hắn một lần nữa:
-Huynh nhất định phải tới đấy, đây là sinh nhật mười sáu tuổi của muội.
-Ta nhất định sẽ tới!
Dương Nguyên Khánh hơi gật gật đầu.