Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 270: Mưu đồ đế vương (thượng)



- Ví trẫm như vua Tần hung bạo, là Cao Quýnh nói sao? Dương Quảng kéo dài khuôn mặt.

- Hồi bẩm bệ hạ. Hôm nay thần đi cung Thịnh Nhạc thành cổ Bắc Ngụy du ngoạn. Nơi đó thật sự đổ nát, Tô tướng quốc lấy xưa khen nay, khen ngợi Trường Thành lồng lộng, ngự ngoại thủ nội. Nhưng Cao Quýnh lại châm chọc Trường Thành mà bệ hạ xây dựng năm ngoái là xây dựng bởi xương trắng. Thần nghe thấy liền bác bỏ ông ta. Thánh Thượng xây dựng Trường Thành là vì Đại Tùy thiên thu muôn đời. Ông ta lại nói, Tần xây Trường Thành, cũng không phải đời thứ hai thì diệt vong sao? Cái gì mà thiên thu muôn đời?

“Xoảng!” một tiếng vang lên, Dương Quảng hung hăng ném chén rượu xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi. Dương Quảng giận tím mặt:

- Thụ Nho, ngươi thật cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?

Dương Quảng hận Cao Quýnh đã lâu, Cao Quýnh là người thân của thái tử đời trước Dương Dũng, là người ủng hộ vững chắc nhất của Dương Dũng. Mặc dù đêm trước chính biến cung Nhân Thọ, Cao Quýnh chạy về nhà cũ ở quận Bột Hải, nhưng không có làm Dương Quảng mất đi nghi kỵ với Cao Quýnh. Thực tại Cao Quýnh uy vọng rất cao, thậm chí vượt hơn cả Dương Tố, đến nỗi tân quan nhập sĩ, đều tin thề lấy hiệu Cao Quýnh.

Năm ngoái lúc Dương Quảng xây dựng Trường Thành, Cao Quýnh khuyên can, Dương Quảng muốn giết ông ta, tiếc rằng các quan lại cầu xin, làm Dương Quảng không tìm được nhược điểm giết ông ta, đành buông tha ông ta. Nhưng bây giờ ông ta lại châm chọc tự mình chuốc lấy cái chết. Điều này càng khiến cho Dương Quảng không nhịn được.

- Truyền ý chỉ của trẫm, Cao Quýnh nói năng xằng bậy, bắt nạt quân thượng, tội không thể tha, cách chức tất cả quan tước, giải tới Hoàng Hà xử trảm!

Đáng tiếc Cao Quýnh bị Trương Hành vu khống, họa từ trên trời giáng xuống. Cao Quýnh đang ở trại cùng Tô Uy, hơn trăm thị vệ như sói như hổ xông vào trong trại, đánh một quyền vào ngực ông ta, mấy chục tên vệ sĩ nhất tề xông lên, lột sạch áo quan của ông ta, lấy mũ quan, trói ông ta lại.

Cao Quýnh giãy giụa, la to:

- Ta có tội gì!

Một quan thái giám cao giọng nói:

- Cao Quýnh khẩu xuất vọng ngôn, bắt nạt quân thượng, tội không thể tha. Thánh Thượng có chỉ, cách chức tất cả quan tước, giải tời Hoàng Hà xửa trảm!

- Khoan đã!

Tô Uy bên cạnh nóng nảy:

- Cao sứ quân sao bắt nạt quân thượng, là nghe ai nói?

Tô Uy dù sao cũng là tướng quốc, quyền cao chức trọng, quan thái giám cũng không dám đắc tội quá mức, lại cười khổ giải thích:

- Là Trương Ngự sử buộc tội Cao công, nói Cao công ví Thánh Thượng như vua Tần hung bạo, châm chọc Thánh Thượng đời thứ hai diệt vong, Thánh Thượng tức giận.

- Nói năng xằng bậy!

Tô Uy cũng phẫn nộ, Trương Hành dám vô duyên vô cớ hãm hại trọng thần, ông liền nói:

- Các ngươi chờ một chút, ta đi giải thích cho Thánh Thượng, tuyệt đối không có chuyện này.

Ông quay người lại muốn đi, Cao Quýnh lại hô:

- Tô Uy huynh nghe ta nói một lời. Lòng Thánh Thượng muốn giết ta từ lâu, hôm nay chỉ là lấy cớ, nếu huynh đi, phải chịu liên lụy. Tô Uy huynh, thiên mệnh như vậy, hà tất nhiều lời?

- Không được, nếu ông vô tội mà bị giết, chẳng phải khiến tất cả quan lại thất vọng đau khổ. Năm đó ta cũng là được công đề cử, mới được trọng dụng. Hôm nay công có khó, sao ta có thể không cứu?

Tô Uy không để ý tới ông, bước đi nhanh ra ngoài lều. Thị vệ trong lều cùng nhìn về phía quan thái giám. Quan thái giám đảo mắt, liền nói:

- Áp giải đi bờ Hoàng Hà, có thể đi chậm chậm!

- Bệ hạ, Cao tướng oan uổng!

Tô Uy đang quỳ dưới thành Lục Hợp cao giọng nói, cửa thành Lục Hợp đã đóng, Dương Quảng một mực không gặp. Lúc này, càng ngày càng nhiều quan lại đều nghe tin vội chạy tới cầu xin cho Cao Quýnh. Bùi Củ, Bùi Uẩn,Trương Cẩn, Vô Thọ, Ngưu Hoàng, Dương Huyền Cảm, Trình Thiện Quả, Chu Pháp Thượng, Dương Nghĩa Thần, Dương Hùng... vv. Gần hơn trăm đại thần đang quỳ dưới thành Lục Hợp cầu xin cho Cao Quýnh. Hơn trăm đại thần đều quỳ, cao giọng cầu xin, làm động lòng người.

Trong ngự thư phòng, từ cửa sổ nhỏ trên tường Dương Quảng có thể nhìn thấy cảnh tượng các quan lại cầu xin bên ngoài. Càng như vậy, ông càng quyết tâm giết Cao Quýnh, ông đã dần dần bình tĩnh, ông cũng cảm giác được chỗ không thật trong lời nói của Trương Hành.

Với lão thần Cao Quýnh mấy chục năm, ông làm sao có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy nói vua Tần xây thành làm chết nhiều người? Nếu nói linh tinh, lời nói này Cao Quýnh nhiều nhất nói với người thân cận của mình. Ít nhất Trương Hành không nghe thấy. Nhưng nếu Trương Hành bằng lòng thay mình gánh tội chuyện này, Dương Quảng cớ gì mà không làm, giết Cao Quýnh, lại lấy tội vu cáo giết Trương Hành, như vậy có thể bình ổn cơn tức giận của nhiều người.

Cơ hội giết Cao Quýnh này, Dương Quảng tuyệt đối không dễ bỏ qua. Nhìn thấy càng nhiều đại thần tới, Dương Quảng cười lạnh một tiếng, ông liền hạ chỉ:

- Truyền ý chỉ trẫm, Tô Uy mượn xưa nói nay, thân là tướng quốc, ngôn ngữ không thích đáng, cách chức Tả Phó Xạ, trục xuất làm dân!

Vì để tỏ ý ông không phải là vì muốn giết Cao Quýnh, ông dứt khoát bãi bỏ chức quan của Tô Uy. Lý do chính là ông nói một câu “các đời qua nhiều thế hệ, chỉ biết võ công mà không rành văn sự, chắc chắn diệt vong”.

Ý chỉ của Thánh Thượng truyền xuống, các đại thần đều thổn thức. Cả Tô Uy cũng không thể may mắn thoát tội, bị trục xuất làm dân. Tô Uy bị gỡ mũ quan, cướp đi ngư điệp, trong lòng ông ảm đạm, xem ra lúc này Cao Quýnh thật không thoát khỏi tội chết.

Lúc này, Bùi Củ đứng lên, vô cùng căm phẫn nói:

- Các vị đại thần, Trương Hành vu cáo hãm hại Cao tướng, tội ác tày trời, ta tìm gã nói cho ra lẽ.

Ông vung tay lên, mấy chục người đứng dậy, cùng ông đùng đùng nổi giận xông vào lều trại của ngự sử đài, nhưng Lại bộ Thượng thư Ngưu Hoằng và một số quan lại vẫn quỳ trên đất, đau khổ hô to:

- Bệ hạ, Cao tướng bị oan, không thể giết được.

Đúc lúc này, một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Dương Nguyên Khánh và hơn trăm thị vệ cùng Dương Đàm và ba vị Vương tử cưỡi ngựa trở về. Dương Nguyên Khánh thấy đại thần đang quỳ trên đất, trong lòng sửng sốt, liền xoay người xuống ngựa, khom lưng thi lễ với Ngưu Hoằng hỏi:

- Ngưu Thượng thư, sao vậy?

Ngưu Hoằng tóc trắng xóa thở dài nói:

- Cao tướng quốc bị Trương Hành vu cáo hãm hại, Thánh Thượng muốn giết Cao tướng, chúng ta đang cầu xin cho Cao tướng, bây giờ ngay cả Tô tướng quốc cũng bị cách chức rồi.

Dương Nguyên Khánh giật mình cả kinh, không ngờ Dương Quảng muốn giết Cao Quýnh. Lúc này, lại có một gã thái giám đi ra, cao giọng nói:

- Truyền khẩu dụ (chỉ thị miệng) của Thánh Thượng, Cao Quýnh bắt nạt quân thượng, tội không thể tha, người cầu xin bị cách chức, các ngươi nhanh chóng trở về!

Ngưu Hoằng không kìm được nước mắt ngang dọc, hai tay giơ lên trời hô:

- Trời xanh, đệ nhất công thần của vương triều Đại Tùy, bị tiểu nhân hãm hại như vậy sao?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh lo lắng dị thường, hắn kéo tay áo của thái giám truyền chỉ nói:

- Vị công công này, xin chuyển cáo bệ hạ, Dương Nguyên Khánh có việc cầu kiến bệ hạ!

Quan thái giám tuyên chỉ chính là thái giám họ Chu đi Liêu Đông tuyên chỉ, quen Dương Nguyên Khánh, y thở dài một tiếng nói:

- Dương tướng quân, vô ích, Thánh Thượng sẽ không chịu bất cứ ai cầu xin.

- Chu công công, ta không phải vì chuyện của Cao tướng mà là vì chuyện của quận Ngũ Nguyên mà cầu kiến bệ hạ.

- Vậy được rồi! Ta thay ngươi đi bẩm báo.

Chu thái giám xoay người bỏ đi, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng cũng căng thẳng dị thường. Cao Quýnh và hắn có tình bạn vong niên, hắn phải cứu ông.

Một lát, quan thái giám xuất hiện ở cửa, cao giọng nói:

- Bệ hạ có chỉ, tuyên Dương Nguyên Khánh tổng quản Phong Châu yết kiến.

Trong lòng Ngưu Hoằng dấy lên một tia hy vọng, ông giữ chặt tay của Dương Nguyên Khánh nói:

- Tính mạng của Cao tướng, chính là trên người ngươi.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ tay của Ngưu Hoằng, trầm giọng nói:

- Bất luận thế nào, ta nhất định phải cứu mạng Cao tướng, cùng lắm ta cũng cách chức.

Dương Nguyên Khánh xoay người bước nhanh vào trong thành Lục Hợp. Ngưu Hoằng nhìn sau lưng hắn, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu ngay cả Dương Nguyên Khánh cũng không cứu được, vậy Cao Quýnh thật sự xong rồi.

- Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?

Trong ngự thư phòng, Dương Quảng lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cũng quỳ xuống, nói:

- Bệ hạ, thấy Cao tướng nửa đời trước vất vả vì Đại Tùy, khẩn cầu bệ hạ tha cho Cao tướng một lần.

Dương Quảng giận dữ, vỗ một cái lên bàn:

- Trẫm nói rồi, ai dám cầu xin cho Cao Quýnh, trẫm bãi miễn chức quan của họ. Dương Nguyên Khánh! Ngươi dám chống đối mặt rồng sao?

- Bệ hạ còn nhớ đã hứa với thần một chuyện không?

Dương Quảng biến sắc, lạnh như băng nói:

- Trẫm không nhớ, khi nào?

Dương Nguyên Khánh nhìn mấy quan thái giám, Dương Quảng vung tay lên:

- Các ngươi đều lui xuống đi!

Mấy tên thái giám đều lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai người Dương Quảng và Dương Nguyên Khánh. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới thấp giọng nói:

- Ở cung Nhân Thọ, trên tháp Bạch Ngọc. Thần không cần phong thưởng của bệ hạ, chỉ yêu cầu bệ hạ sau này hứa với thần một chuyện. Lúc đó bệ hạ đã nhận lời.

- Ngươi dám lợi dụng uy hiếp trẫm?

Dương Quảng hừ mạnh một tiếng.

Dương Nguyên Khánh biết đã nói tới thời khắc mấu chốt. Giọng điệu của Dương Quảng đã thừa nhận có chuyện này. Nếu hắn không nắm bắt cơ hội này, Cao Quýnh nhất định phải chết.

- Thần không dám lợi dụng uy hiếp bệ hạ, nhưng bệ hạ quả thật hứa với thần, thần chỉ xin bệ hạ tha mạng cho Cao Quýnh.

Trong ngự thư phòng im lặng dị thường. Dương Quảng nhìn lên trần nhà, trong lòng hình như đang nghĩ ngợi chuyện gì. Dương Nguyên Khánh đang quỳ dưới đất, không nói gì. Hắn đã đá quả cầu cho Dương Quảng, để xem Dương Quảng thực hiện lời hứa của ông như thế nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Dương Quảng cũng chậm rãi nói:

- Dương Nguyên Khánh, trẫm là vua của một nước, sẽ không nuốt lời. Trẫm có thể thực hiện lời hứa, nhưng ngươi lại chọc giận trẫm, trẫm sẽ không tha cho ngươi, bãi miễn chức vụ của ngươi, ngươi hiểu không?

- Thần hiểu!

Ánh mắt của Dương Quảng híp thành một khe hở, lóe ra ánh sáng khiếp người, nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh, nói:

- Dương Nguyên Khánh, trẫm lại cho ngươi một cơ hội, trẫm đã quyết định di dân ba trăm ngàn hộ tới Hà Sáo. Tổng quản Phong Châu thăng làm tổng quản cấp hai, cùng cấp với U Châu nắm giữ năm mươi ngàn quân binh. Nếu ngươi bỏ yêu cầu này, trẫm sẽ phong ngươi là huyện công, cho phép ngươi ở lâu lại Phong Châu. Thế nào? Ngươi cần suy xét rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh có chút tim đập thình thịch, điều kiện của Dương Quảng đưa ra quả thật rất hấp dẫn. Phong Châu là nơi hắn sống gần hai mươi năm. Đương nhiên hắn không nghĩ dễ dàng vứt bỏ chức tổng quản, càng huống hồ Phong Châu sắp mở rộng. Lúc này, bên ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến giọng cầu xin của Ngưu Hoằng già nua:

- Bệ hạ, xin tha cho Cao tướng!

Dương Nguyên Khánh trong lòng ngổn ngang, hắn lắc đầu nói:

- Bệ hạ, lúc thần năm tuổi, nhờ ánh mắt Cao tướng tinh tường, thần mới được ông nội khen ngợi, mới được bồi dưỡng, nếu không thần với thân phận con vợ kế, dựa vào gì mà xuất đầu với thiên hạ? Cao tướng hôm nay gặp khó khăn, nếu thần không cứu ông, chính là bất nghĩa, thần thà không làm tổng quản Phong Châu, cũng khẩn cầu bệ hạ tha mạng cho ông ấy.

Dương Quảng nhìn thẳng vào hắn sau một lúc lâu, sự sắc bén trong ánh mắt biến mất, dần dần trở nên dịu dàng một chút, nhưng giọng điệu của ông lại vẫn lạnh băng như trước.

- Dương Nguyên Khánh, ngươi thân là quan viên triều đình lại tự mình mua súc vật với Đột Quyết, trái với pháp lệnh triều đình, ngươi nhận tội không?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh buông lỏng, hắn biết Cao Quýnh được cứu rồi, hắn cũng thản nhiên nói:

- Thần biết tội!

- Được rồi, ngươi lui ra đi.

Dương Nguyên Khánh lui xuống, Dương Quảng đi tới trước cửa sổ nhìn Ngưu Hoằng và mười mấy quan viên khác vẫn đang quỳ trên đất không chịu buông tha. Trong lòng ông cũng thở dài bất đắc dĩ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv