Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 262: Đầu mối buôn lậu



Ngoài thành Đại Lợi, mấy vạn con bò dê chật ních vùng quê ngoài thành, mấy trăm kỵ binh quân Tùy và mục dân không ngừng xua đuổi nhưng càng khiến cho bò dê chạy tán loạn xung quanh.

- Tướng quân, đây chỉ có một phần thôi. Lần này tổng cộng chúng ta đổi lấy được mười hai vạn con bò dê, đây là nhóm đầu tiên ba vạn con, số dê bò còn lại mấy ngày nữa sẽ liên tục được đưa đến.

Việc về bò dê Dương Nguyên Khánh tạm thời không có hứng thú, cái hắn quan tâm chính là đám người Dương Nguy đã mang người đến thảo nguyên.

Một lát, Bàn Ngư mang theo một người đàn ông Đột Quyết đến. Người đàn ông Đột Quyết thi lễ với Dương Nguyên Khánh, nói:

- Tiểu nhân Đạt Hàn, phụng lệnh của Kim Tiễn Phò mã bẩm báo một chuyện quan trọng với Dương tướng quân.

Nói xong, y lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh. Kim Tiễn Phò mã chính là phò mã Ô Đồ Đột Quyết, có quan hệ cá nhân khá tốt với Dương Nguyên Khánh. Hiện tại Ô Đồ là thế lực lớn thứ ba của Đột Quyết. Năm xưa sau trận chiến Khiết Đan, y nhận được sự khen ngợi của Khải Dân Khả Hãn, không chỉ đem mười ngàn quân cận vệ tinh nhuệ cho y, hơn nữa còn đem gần một nửa phụ nữ, trẻ em và bò dê Khiết Đan thưởng cho bộ lạc của y. Lập tức có một số lượng lớn bộ lạc nhỏ Đột Quyết đầu nhập vào y, khiến cho thế lực của Ô Đô khuếch trương, gần bằng với quân đội Thủy Tất của Khải Dân bộ và Diệp Hộ.

Dương Nguyên Khánh mở thư ra, trong thư Ô Đồ nói một thông tin quan trọng với Dương Nguyên Khánh: mấy năm nay Diệp Hộ Đốt Cát mua sắt khắp nơi, đã tích lũy được hơn bốn trăm ngàn cân sắt, mà người bán sắt cho Đột Cát chính là hai người con trai của Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập. Mặt sau của phong thư còn có thời gian địa điểm mỗi lần vận chuyển sắt vào Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh rất nhanh chóng thì phát hiện ra quy luật, mỗi năm hai lần, xuân thu một lần, trong đó mùa xuân thì chính là đầu tháng ba xuất ra biên ải, hơn nữa dường như quy mô rất lớn, không chỉ có hàng sắt, còn có các loại vật phẩm quý giá như tơ lụa, đồ sứ.

Người báo tin Đạt Hàn còn nói:

- Kim Tiễn phò mã muốn ta báo cho tướng quân biết, năm nay đội thương này rất có khả năng sẽ mua một lượng lá trà lớn tại quận Ngũ Nguyên, bọn họ sẽ từ quận Ngũ Nguyên xuất ra biên ải, nếu tướng quân có thể chặn được bọn họ, có thể truy tìm được số sắt mà họ mang theo.

Dù rằng Dương Nguyên Khánh biết, Ô Đồ và Đốt Cát có mâu thuẫn, y muốn mượn lực lượng của mình cắt đứt nơi mua sắt của Đốt Cát, nhưng tóm được nhược điểm Vũ Văn gia buôn lậu sắt vẫn là mục tiêu của Dương Nguyên Khánh. Lần trước Dương Quảng vì nể mặt mũi của Vũ Văn Thuật mà bỏ qua cho hai con trai ông ta, lúc này đây đang hoạt động mà bị mình bắt được, vậy thì bọn họ không thể thoát được.

Dương Nguyên Khánh lập tức hỏi:

- Đội thương này có tên gọi là gì?

- Được gọi là Đội thương Hãn Hải đã có nhiều năm buôn bán với Trung Nguyên, thủ lĩnh họ Vương, là một người trung niên mập mạp

Bàn Ngư đứng bên cạnh đột nhiên ngắt lời:

- Tướng quân, đội thương Hãn Hải này năm ngoái có đến quận Ngũ Nguyên xuất qua biên giới của chúng ta một lần, buôn muối đến thảo nguyên, còn nộp thuế cho chúng ta. Năm nay hình như chưa đến.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát. Đội thương Hãn Hải này muốn mua lá trà thì tất nhiên sẽ phải tiếp xúc với bọn họ, cũng sẽ nộp thuế và xin xuất cảnh, rất dễ điều tra ra được hướng đi của bọn họ. Hắn liền nói với Bàn Ngư:

- Ngươi đi Giao Thị Giám điều tra tình hình đội thương này một chút, có bao nhiêu người, bao nhiêu la ngựa, bình thường mua hàng hóa gì, điều tra rõ rồi lập tức báo cáo với ta.

Hắn chắp tay với người báo tin:

- Xin hãy chuyển lời đến Ô Đồ, ta vô cùng cảm ơn tin tức của hắn, sẽ không để hắn thất vọng đâu.

Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa đi về hướng quán rượu. Lúc đi đến cửa quán rượu đúng lúc gặp đám người Đỗ Như Hối và Bùi Tấn từ trong quán rượu đi ra. Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên ha hả cười nói:

- Sao vậy? Nhanh như thế mà đã kết thúc rồi sao? Không muốn để ta trả tiền à?

Đỗ Như Hối quay sang nhìn chưởng quầy đang cười áy náy, nhưng ánh mắt lại có chút không yên, liền cười tủm tỉm nói:

- Tiền rượu tất nhiên vẫn treo ở trên đầu ngươi, ngươi có thể không trả, dù sao bọn họ cũng không dám lấy.

Dương Nguyên Khánh chỉ vào gã, giả vờ giận giữ nói với mọi người:

- Các ngươi nhìn người này kìa, không kích động ta không trả tiền, trăm phương ngàn kế muốn phá hủy thanh danh của ta!

Mọi người cùng nhau cười ha hả. Bùi Tấn chắp tay với Dương Nguyên Khánh, cười nói:

- Chủ yếu là ta vội vã trở về phục mệnh, cho nên tùy tiện vào đó uống hai chén, đã phụ lòng nhiệt tình của Nguyên Khánh rồi.

- Chờ một chút, ta sắp xếp công việc tốt đã rồi đi cùng với ngươi.

Dương Nguyên Khánh gọi Đỗ Như Hối và Dương Tư Ân sang một bên, sự vui đùa trên mặt biến mất, nói với hai người bọn họ:

- Lần này Thánh Thượng tuần tra phía Bắc Ngũ Nguyên, ta đoán chừng trọng điểm của ông ta là tuần tra thành Đại Lợi. Tuy rằng Thánh Thượng thích xem phồn hoa gì đó nhưng chúng ta cũng không cần phải cố ý dối trá, chỉ chú ý hai điểm là được. Thứ nhất là trên đường phố phải thoáng đãng, bản thân chúng ta nhìn cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái, đem vi tên ăn mày kia nuôi dưỡng vài ngày, đừng cho bọn chúng lộ diện. Cái khác chính là nhà trọ gỗ thượng hạng, cần phải kiểm tra tốt vào, đảm bảo an toàn.

Đỗ Như Hối yên lặng gật gật đầu, đây là việc của gã. Dương Nguyên Khánh lại căn dặn Dương Tư Ân:

- Đoán chừng Thánh Thượng đến vừa lúc gặp phải phiên chợ, người Đột Quyết sẽ đến rất nhiều, ngươi nhất định phải gia tăng quân đội tuần tra biên giới Hoàng Hà, phái nhiều thám tử xâm nhập vào các góc thành Đại Lợi, không cho phép để xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Hai người đều đã đồng ý rồi, Đỗ Như Hối vẫn có chút lo lắng:

- Tướng quân, bọn họ đến mấy chục vạn người, ngươi nói xem rượu nho của chúng ta sao mà đủ?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ cổ quái này trong đầu gã:

- Chúng ta ủ rượu nhỏ không dễ dàng, nên không đơn giản lấy ra dùng, dùng rượu sữa ngựa của thảo nguyên là được. Ngoài ra tổng cộng mười hai vạn con bò dê, lương thực hay dùng lương thực trong quan thương, hoặc là còn có cái khác để chiêu đãi, dù thế nào cũng phải ghi chép rõ ràng, không được lung tung. Đỗ huyện lệnh, lần này việc chiêu đãi ta giao cho ngươi.

Đầu Như Hối là người chính trực, gã không muốn bóc lột dân chúng, nhưng lương thực trong kho nhà quan đều là lương thực tích trữ, lấy đi dâng hiến chắc chắn sẽ kêu khổ thấu trời. Vẻ mặt gã bất đắc dĩ:

- Đoán chừng kết quả cuối cùng, chính là ta sẽ giống như Dương Khuếch, bị lệnh cưỡng chế đi học tập Khâu Hòa.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói:

- Nếu muốn nói là phải đi, thì không tới phiên ngươi. Ngươi cứ hết lòng mà làm, tất cả mọi hậu quả sẽ do ta gánh vác.

Nói xong, Dương Nguyên Khánh quay người đi. Đỗ Như Hối nhìn theo lưng hắn, khẽ thở dài, nói:

- Miệng hắn nói không quan tâm, kỳ thật hắn trân trọng quận Ngũ Nguyên hơn bất kỳ quân dân nào.

Dương Tư Ân cũng thở dài, nói:

- Hắn đã sinh sống trên đất này mười năm, mười năm, từ mười tuổi đến hai mươi tuổi, năm tháng quý giá nhất của hắn đều rắc trên mảnh đất này, sao hắn không thể trân trọng nó chứ?

Hoàng đế thánh giá tới, Dương Nguyên Khánh và Bùi Tấn liền cùng nhau đi đến huyện Cửu Nguyên. Tuy rằng công sự của Bùi Tấn là để thông tri cho Dương Nguyên Khánh thánh giá tới, nhưng y còn đảm nhận một trọng trách của gia tộc, là về hôn sự giữa Dương Nguyên Khánh và muội muội. Dựa theo ước định, đã hai năm qua rồi, tháng sau muội muội Mẫn Thu đã tròn mười sáu tuổi, đã đến lúc Dương Nguyên Khánh đón dâu rồi.

Thấy cửa thành phía trước, tốc độ của đoàn người bọn họ liền đi chậm lại. Bùi Tấn liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, y muốn Dương Nguyên Khánh đề xuất hôn sự này trước, nhưng thấy đến cửa thành bọn họ sắp phải chia tay mà Dương nguyên Khánh vẫn không hề đề cập tới hôn sự với Mẫn Thu, Bùi Tấn là người lạnh lùng điềm tĩnh mà cũng không thể kiên nhẫn được.

- Nguyên Khánh, đầu tháng bảy tháng sau là sinh nhật của Mẫn Thu tròn mười sáu tuổi. Ngươi có nên bày tỏ gì với muội ấy hay không?

Bùi Tấn kín đáo nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn tự có suy xét. Nếu Bùi Tấn mang tin của Bùi Mẫn Thu đến cho hắn thì còn được, nhưng đề cập đến hôn sự, dù sao Bùi Tấn cũng là cùng vai vế, đề cập với y vấn đề nghiêm túc đó thì dường như là không ổn.

- Mẫn Thu hiện giờ thế nào rồi? Hai tháng trước nàng có viết cho ta một phong thư... Ta cũng đã hồi âm về cho nàng, không biết nàng có nhận được không?

Bùi Tấn cực kỳ thông minh, y hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh. Về hôn sự, bọn họ đã bàn bạc trong thư, không cần mình quan tâm, xem ra chỉ có để ông nội tới hỏi hắn thôi.

- Vậy được rồi! Dương tướng quân, ta xin từ biệt, sau này còn cần quan tâm nhiều hơn.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

- Đa tạ Bùi huynh, hy vọng trung thu năm nay... chúng ta có thể cùng ngồi ngắm trăng.

Hai mắt Bùi Tấn sáng ngời, trịnh trọng thi lễ với hắn:

- Ta cũng chờ mong!

Hắn quay đầu ngựa lại mang theo vài tên tùy tùng đi về phía Tật Bản hướng Nam.

Dương Nguyên Khánh tiến vào cửa thành, trực tiếp đi vào công sở trà. Trà công sở vừa mới được thành lập đầu năm ngoái, ở Trác quận, Mã Ấp quận, quận Ngũ Nguyên cùng với quận Võ Uy đều có một tòa, trên cơ bản giống với Giao Thị Giám, lệ thuộc vào Thái Phủ Tự, phụ trách toàn bộ việc buôn bán lá trà chính phủ từ phía vương triều Tùy và Đột Quyết.

Mà lúc này, phương pháp bí mật về ủ trà của Dương Nguyên Khánh đã bị hóa giải, bắt đầu có một lượng lớn thương nhân đi về phía Nam chọn mua lá trà, gia công sau đó bán đi Thảo nguyên, từ đó số lượng tiêu thụ gia tăng rất nhiều, lợi nhuận lá trà cũng giảm đi, cũng từ lợi nhuận kếch sù gấp mười trở thành gấp ba. Rất nhanh lại giảm xuống còn gấp hai, triều đình lập tức hạ chỉ không cho phép tư nhân tự ý tiến hành buôn bán lá trà với Thảo nguyên. Muốn buôn bán là trá với thảo nguyên, chỉ có thể nhập hàng từ công sở trà, như vậy đã khống chế được sự sụt giá của lá trà, khiến cho lợi nhuận của lá trà ổn định lại tăng lên gấp ba.

Thú vị chính là, lá trà thịnh hành ở thảo nguyên cũng đã bắt đầu có ảnh hưởng lớn đến phương Bắc đại Tùy, càng ngày càng có nhiều gia đình bình thường bắt đầu uống trà. Trong ngoài Đại Tùy nhu cầu đối với lá trà gia tăng mãnh liệt, đồng thời cũng lan đến phía Nam. Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, lá trà và diện tích thực mở rộng gấp ba.

Hồng Tú Trà Trang của Dương Nguyên Khánh đã đổi thành Hồng Tú Tửu Trang, giữ độc quyền về rượu nho, hắn đã không kinh doanh lá trà nữa.

Trà Thự Lệnh chỉ là chức quan nhỏ bát phẩm, do một gã quan viên trẻ tuổi đảm nhiệm, tên là Thôi Chí, xuất thân họ Thôi tại Thanh Hà. Cũng giống với Dương Nguyên Khánh, năm nay cũng chỉ có hai mươi tuổi, đối nhân xử thế thanh liêm chính trực, khá hăng hái.

Dương Nguyên Khánh đi vào trà công sở, Thôi Chí vừa mới phân ra một số lượng trà, đang ghi chép sổ sách, y thoáng thấy Dương Nguyên Khánh tiến vào, vội vàng đứng dậy c cười nói:

- Không phải Dương tổng quản đi thành Đại Lợi sao?

- Thánh Thượng sắp đến quận Ngũ Nguyên, ta phải trở về chuẩn bị tiếp giá.

Dương Nguyên Khánh cười cười, liền chuyển đề tài chính:

- Ta muốn điều tra một đội thương, Thôi Thự lệnh phụ trách đúng không?

- Dương tổng quản cứ nói!

- Đó là đội thương Hãn Hải. Thôi Thự lệnh tra tìm giúp ta một chút, đến thời điểm này, đội thương này có tới đây lấy trà hay không?

- Xin Dương tổng quản chờ chút.

Thôi Chí mở sổ sách ra, tra tỉ mỉ trên từng trang, ước chừng tra xét ba lần, y lắc đầu:

- Thật ngại quá, ở đây không có ghi chép về đội thương này.

Bàn Ngư cũng tra tìm rồi, phía bên thành Đại Lợi cũng không có ghi chép về nộp thuế, xem ra đội thương này còn chưa tới quận Ngũ Nguyên. Dương Nguyên Khánh liền chắp tay với y, nói:

- Ta nghi ngờ đội thương này tư thông với Đột Quyết, nếu bọn họ đến, hãy lập tức báo ta biết.

- Dương tổng quản yên tâm, ta nhất định sẽ thông báo kịp thời.

Bảy ngày sau, đội tuần tra khổng lồ của Tùy đế Dương Quảng xuất hiện tại quận Ngũ Nguyên rộng lớn. Đội ngũ tuần tra khoảng chừng năm trăm ngàn người, kéo dài trăm dặm, tinh kỳ che cả bầu trời, thanh thế rất lớn.

Ở trung tâm đội ngũ tuần tra, là hành cung Lục Hợp Thành của Hoàng đế. Lục Hợp Thành là một tòa cung thành được chế tạo bằng gỗ có thể di chuyển, do Thiếu Phủ Tự Khanh Hà Kiết chế tác. Cái tên như ý nghĩa, có sáu góc, chu vi chiều dài tám dặm, tường chắn mái cách mặt đất cao tới sáu trượng. Hoàng đế Dương Quảng cùng với Hoàng hậu và các cung nữ, hoạn quan đều ở bên trong, cũng có ba giáp sĩ nội cung phòng ngự ở đầu thành.

Mặt dưới của Lục Hợp Thành có gần trăm bánh xe gỗ lớn, tự thân nó không thể đi lại, cần hơn một ngàn con trâu kéo, thong thả vững vàng đẩy mạnh về phía trước.

Dương Quảng vô cùng thích thú, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta đến quận Ngũ Nguyên. Năm Khai Hoàng thứ hai mươi, ông ta làm chủ soái thống lĩnh mười lăm vạn đại quân từ quận Ngũ Nguyên biên cương xa xôi đánh bại Tây Đột Quyết Đạt Đầu Khả Hãn. Lần này quay về đất cũ, khiến ông ta lại nhớ đến sự dũng mãnh của mình năm đó.

Dương Quảng đứng ở đầu thành nói với các vợ con:

- Nhớ năm xưa ta cũng từng mạnh mẽ trấn thủ biên cương, tiến đánh Đột Quyết phía Bắc, loáng cái đã qua gần chín năm rồi, nhưng lại cảm thấy chuyện như vừa xảy ra ngày hôm qua.

Dương Quảng và Tiêu Hậu tình cảm sâu sắc, dù làm Hoàng đế, nhưng ông ta vẫn không muốn nạp phi rộng rãi, tình cảm sâu sắc của ông ta cũng rất được mẫu thân Độc Cô thị khen ngợi. Một trong những chuyện khiến ông ta lật đổ được địa vị của Dương Dũng lên làm Thái Tử cũng là vì giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của mẫu thân Độc Cô thị.

Đồng thời cũng bởi vì việc nước nặng nề, tuy rằng Dương Quảng thích xây dựng cung thất, coi trọng việc phô trương, nhưng ông ta cũng không có tần phi nào. Ông ta chỉ có hai người vợ, một là Tiêu Hoàng hậu, người kia cũng là em họ của Tiêu Hoàng hậu, tên là Tiêu Tần. Người con cả Dương Chiêu đã qua đời nửa năm trước, người vợ thứ hai Tiêu Tần cũng vào năm trước sinh được cho ông ta một người con trai, tên là Cao, con út được sinh ra mang đến một niềm an ủi lớn lao cho Dương Quảng, ông ta vô cùng yêu thương, đi đâu cũng mang nó đi cùng.

Ngoại trừ con út Dương Cao ra, con trưởng còn sinh cho ông ta ba đứa cháu nội, ông ta cũng mang theo bên cạnh mình, để bất cứ lúc nào cũng giáo dục, mà con thứ Tề vương Dương Giản thì đóng giữ kinh thành Lạc Dương.

Trưởng tỷ khác của ông ta, công chúa Nhạc Bình Dương Lệ Hoa lần này cũng đi thông hành theo ông ta. Dương Lệ Hoa thích an tĩnh, bình thường không hay ra ngoài, nhưng không may đứa cháu ngoại duy nhất Lý Tĩnh Huấn của nàng hai tháng trước bệnh chết, khiến Dương Lệ Hoa đắm chìm trong đau thương. Vì để trưởng tỷ thoát khỏi sự đau khổ, Dương Quảng liền hết sức thuyết phục nàng cùng đi tuần.

Dương Quảng liếc nhìn trưởng tỷ một cái, thấy nàng vẫn trầm lặng không nói như cũ, liền cười nói:

- Hoàng tỷ, lần này đến quận Ngũ Nguyên, hẳn là có thể gặp Dương Nguyên Khánh. Nếu ta nhớ không lầm, hắn năm nay cũng đã nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), Hoàng tỷ có muốn đặt tự thay cho hắn không?

Dương Lệ Hoa khẽ thở dài, gượng cười nói:

- Hẳn là năm nay hắn cưới vợ rồi.

- Bệ hạ mau nhìn! Kia có phải là Dương tổng quan đến không?

Một gã hoạn quan ánh mắt sắc bén thấy xa xa xuất hiện một đội kỵ binh, giống như là một vệt màu đen đang chạy gấp tới bên này. Dương Quảng cũng thấy được, ông ta vuốt râu mỉm cười, tâm trạng rất vui. Mình vừa đến quận Ngũ Nguyên thì hắn đã xuất hiện, xem ra hắn đã sớm chờ ở đó rồi.

Lập tức một gã thị vệ bẩm báo:

- Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh và Trưởng sử Vi Tự Vân dẫn ba nghìn kỵ binh tiến đến nghênh đón thánh giá!

Dương Nguyên Khánh và Trưởng sử Vi Tự Vân sớm đã chờ ở vùng biên giới, ngay khi thánh giá Tùy đế xuất hiện, bọn họ liền lập tức tiến đến gặp vua.

Giống như Đỗ Như Hối, Vi Tự Vân đã kỳ vọng và lại lo lắng với lần thánh giá tuần tra tại quận Ngũ Nguyên lần này. Kỳ vọng, là Thánh Thượng có thể tăng cường việc di dân đối với quận Ngũ Nguyên, triều đình có thể cung cấp trợ giúp về tài lực và nhân lực để khôi phục việc tưới tiêu sông ngòi đã bị bỏ hoang của triều Hán.

Mà hơn mười vạn quân đội thánh giá, quận Ngũ Nguyên khó có thể cung cấp lương thực theo yêu cầu được. Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã từ Đột Quyết mua hơn mười vạn con bò dê, nhưng Vi Tự Vân tính toán, hơn mười vạn con bò dê chỉ có thể chống chọi được bốn ngày, mà Thánh Thượng muốn đi thị sát thành Đại Lợi, tất nhiên sẽ vượt quá bốn ngày, số lương thực bọn họ chuẩn bị rõ ràng là không đủ.

Dương Nguyên Khánh nhìn ra được sự lo lắng của Vi Tự Vân, vừa đi, hắn vừa thấp giọng an ủi y:

- Trưởng Sử không cần quá lo lắng. Tình hình quận Ngũ Nguyên Thánh Thượng cũng biết rồi, ông ta sẽ không quá mức gây khó xử cho chúng ta. Ta nghĩ bọn họ hẳn là cũng có lương thực, chúng ta chỉ cần đảm bảo cung ứng lương thực cho Thánh Thượng và các quan viên, còn về phần quân đội, làm hết sức là được.

- Haizz, cũng chỉ có thể làm hết sức thôi.

Vi Tự Vân thở dài một tiếng, cùng Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào Lục Hợp thành. Thị vệ đưa bọn họ lên đầu thành, Dương Nguyên Khánh và Vi Tự Vân liền bước lên trước vài bước, bái kiến Hoàng đế.

- Thần Dương Nguyên Khánh, Vi Tự Vân tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, chúc Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Tâm trạng Dương Quảng rất tốt, ông ta khoát tay, cười nói:

- Hai vị ái khanh miễn lễ bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

Hai người đứng lên, Dương Quảng lại mỉm cười hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Dương tổng quản, cảm thấy Lục Hợp thành của trẫm thế nào?

- Có thể nói là chế tác điêu luyện sắc sảo. Thần cho rằng, tòa Lục Hợp thành này càng thích hợp ở trên thảo nguyên bằng phẳng, nếu người Đột quyết mà chứng kiến được, chắc chắn tưởng là thần tiên hạ phàm.

Dương Quảng cười ha hả rất to:

- Năm ngoái trẫm tuần tra thảo nguyên, cũng tạo ra một tòa Quan phong hành điện, so với Lục Hợp thành thì nhỏ hơn chút, đúng như lời ngươi nói, người Đột Quyết chứng kiến đều quỳ lễ rạp xuống. Công khí Đại Tùy, đám man tộc thảo nguyên đó sao có thể tưởng tượng được chứ.

Dương Nguyên Khánh thấy tâm trạng Dương Quảng rất tốt, liền lén đánh mắt về phía Vi Tự Vân một cái. Vi Tự Vân hiểu ý tiến lên một bước quỳ xuống, đem một bản tấu chương giơ cao lên quá đầu:

- Bệ hạ, đây là chút ý tưởng của vi thần và Dương tổng quản đối với việc mưu tính chiếm đóng Hà Sáo. Phương bắc thiếu nước, khó có thể mở rộng quy mô lớn được. Duy nhất đất đai Hà Sao phì nhiêu, nguồn nước dư thừa, chỉ cần khôi phục kênh dẫn nước tưới tiêu là có thể khai khẩn được hơn mười vạn khoảnh ruộng tốt, có thể nuôi sống mấy trăm vạn người. Thần và Dương tổng quản đều cho rằng, chỉ cần Hà Sáo hưng thịnh, rất có ý nghĩa trọng đại đối với việc khống chế Đột Quyết, xin bệ hạ suy xét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv