Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 242: Thu hoạch ban đầu



Trưởng Tôn Thịnh là người tổ chức cuộc đi săn lần này, doanh trại của y đóng quân ở phía bắc, được tạo thành từ hơn hai mươi lều trại. Lúc này ở bãi đất trống bên ngoài trại, Lý Thế Dân và con trai của Trưởng Tôn Thịnh là Trưởng Tôn Vô Kỵ đang so kiếm.

Ánh sáng lóe ra từ thanh kiếm của hai người và những tiếng hô không dứt. Trưởng Tôn Vô Kỵ năm nay 10 tuổi hớn hơn Lý Thế Dân một tuổi nhưng vóc dáng lại chỉ cao bằng Lý Thế Dân, kiếm pháp cũng thua Lý Thế Dân một bậc.

Ba người Dương Nguyên Khánh, Bùi Hành Nghiễm và Lý Hiếu Cung đứng một bên xem Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ so kiếm. Ba người bọn họ đều là những người võ nghệ cao cường đều không khỏi lắc đầu với kiếm pháp của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ. Mặc dù võ công của hai người bọn họ đều do Trưởng Tôn Thịnh dạy nhưng rõ ràng hai người họ đều không phải người luyện võ. Lý Thế Dân thì khá hơn một chút còn Trưởng Tôn Vô Kỵ thì chẳng khác gì thư sinh múa kiếm, không cần tới 10 chiêu thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã không thể chịu nổi.

- Võ nghệ của Trưởng Tôn tướng quân cũng là một trong những cao thủ trên thiên hạ, hai đồ đệ của ông ta sao lại kém như vậy chứ?

Bùi Hành Nghiễm nhướn mày nói, y là người nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng có việc gì thì sẽ không kìm nổi mà nói ra.

Lý Hiếu Cung cười cười nói:

- Thế Dân cưỡi ngựa bắn cung không tồi, tiễn pháp (phương pháp bắn cung) cao minh, Trưởng Tôn tướng quân khen nó là văn võ song toàn. Còn về Vô Kỵ thì luyện võ chỉ là để rèn luyện sức khỏe thôi, nó là người có khiếu học văn.

Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh cũng thản nhiên nói:

- Sở trường của hai người này không phải là võ nghệ, một người là soái tài, một người là tướng tài. Những người luyện võ chân chính đều bị họ chỉ đạo.

- Ánh mắt của Nguyên Khánh thật độc đáo!

Đằng sau truyền tới một tiếng cười, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại thì thấy Lý Mật đang cầm một quyển sách trong tay bưới tới. Hắn chắp tay hướng vào Dương Nguyên Khánh còn Dương Nguyên Khánh cũng hơi cúi người xuống. Bọn họ giao du với nhau cũng không nhiều, lần này chỉ là lần thứ 2 họ gặp nhau nhưng Lý Mật lại có quan hệ rất thân với cha Dương Nguyên Khánh là Dương Huyền Cảm.

- Không biết Nguyên Khánh nói bọn họ một người là soái tài, một người là tướng tài là dựa vào đâu?

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười,

- Phần đông con cháu danh môn, người nào mà chịu nỗ lực học tập thì sau này chắc chắn sẽ là tướng là soái, Pháp Chủ huynh nghĩ bọn họ tương lai sẽ là người tầm thường sao?

Lời nói này củ Dương Nguyên Khánh vô cùng mơ hồ, vô căn vô cứ, Lý Mật cũng cười lên, trong ánh mắt rất không tin tưởng, y lại hỏi:

- Vậy Dương tướng quân cho rằng tương lai ta sẽ như thế nào? Có thể làm tướng không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói,

- Pháp Chủ huynh lỗi lạc phi phàm, có chí lớn, ở vào thời thịnh có thể trở thành danh thần trị thế, ở vào thời loạn lạc có thể là một đại kiêu hùng.

Mặt Lý Mật biến sắc, câu nói này của Dương Nguyên Khánh nói trúng nỗi lòng của hắn. Hắn cũng cho rằng tất cả những việc Dương Quảng làm thiên hạ sớm muộn cũng đại loạn, hắn liền đóng cửa đọc sách chờ đợi thiên thời. Đây là bí mật trong lòng hắn, trước giờ không nói với bất cứ ai, kể cả Dương Huyền Cảm cũng không nói. Không ngờ lại bị con trai của Dương Huyền Cảm nói một câu đã trúng, làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn cười ngượng một tiếng nói,

- Nguyên Khánh nói bừa thật không đáng tin, không đáng tin!

Y liền xoay người đi mất, từ xa vẫn còn vọng lại tiếng cười coi thường của y. Dương Nguyên Khánh thầm lắc đầu, hắn vốn cho rằng chỉ có mình biết được tiên cơ nhưng hôm qua Dương Chiêu có nói cho hắn biết là đang lo lắng thiên hạ sẽ đại loạn. Lúc này hắn mới ý thức được việc mà Dương Chiêu nghĩ tới thì rất nhiều những người có tài đều có thể nghĩ tới. Lý Mật này chắc chắn cũng ý thức được điều đó.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng có cảm giác tay mình bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm tay. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện có một tiểu cô nương không biết chạy tới bên cạnh hắn từ lúc nào. Tiểu cô nương cũng khoảng sáu, bảy tuổi, buộc hai bím tóc trông nhất mũm mĩm rất đáng yêu. Tiểu nương này đang chăm chú nhìn Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ so kiếm.

- Tiểu nương này là ai vậy?

Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt hỏi.

Tiểu nương bỗng nhiên nhướn mày nói,

- Hai người này đấu võ khó coi chết đi được!

Cô bé kéo Dương Nguyên Khánh chỉ ngón tay nhỏ bé về phía trước, ở đó Lý Tú Ninh đang cùng đồ đệ của Lý Mật là Vương Bá Đương so chiêu.

- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta đi xem Tú Ninh tỷ tỷ so kiếm đi!

Dương Nguyên Khánh ngồi xổm xuống nhìn cô bé nói:

- Muội tên là gì? Sao lại biết ta?

Tiểu nương rụt rè lùi lại một bước nói,

- Là cha muội bảo muội gọi huynh là Nguyên Khánh ca ca.

Lúc này Trưởng Tôn Thịnh cười bước tới,

- Nguyên Khánh, đây là tiểu nữ Vô Cấu của ta, ngươi vẫn chưa gặp đúng không?

Trưởng Tôn Thịnh bước lên phía trước ôm tiểu nương vào lòng cười nói với Nguyên Khánh:

- Còn nhớ năm mà ngươi mới tòng quân không? Ta đã từng nói với ngươi là ta muốn có thêm một đứa con gái nữa, kết quả là hai năm sau thì có tiểu nương, ngươi có thể gọi nó với biệt danh là Quan Âm Tỳ.

Dương Nguyên Khánh không nhịn được phì cười, hóa ra tiểu nương này chính là Hoàng Hậu Trưởng Tôn trong lịch sử. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Cấu sau này được gả cho Lý Thế Dân.

Trưởng Tôn Thịnh đối với con gái đặc biệt thương yêu, ông hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi nói với Nguyên Khánh:

- Đi chuẩn bị đi, lập tức khởi hành đi săn.

- Cha, con cũng muốn đi.

Trưởng Tôn Vô Cấu giật giật râu của cha mình nói.

Trưởng Tôn Thịnh đối với đứa con gái yêu này không biết làm thế nào, chỉ có thể đồng ý,

- Thực hết cách với con, biết thế này thì đã không đưa con ra ngoài.

Trưởng Tôn Vô Cấu cười hì hì lại quay sang Dương Nguyên Khánh giả làm mặt quỷ, Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười rồi xoay người đi.

Trưởng Tôn Thịnh hô lên một tiếng với mọi người,

- Thôi đừng đấu võ nữa, đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi săn!

Mọi người reo hò lên vui sướng chạy về doanh trại của mình.

……………

Dương Nguyên Khánh và Bùi Hành Nghiễm thúc ngựa của mình quay về doanh trại thì gặp Hạ Hầu Nghiễm đang lén lén lút lút ngó nghiêng ở cạnh doanh trại của mình liền cười nói:

- Hạ Hầu huynh, cuộc đi săn bắt đầu khởi hành rồi, huynh ở đó làm gì vậy?

Hạ Hầu Nghiễm đang nhìn trộm sang doanh trại của Bùi Mẫn Thu, đột nhiên đằng sau có tiếng của Dương Nguyên Khánh làm y giật mình, y cuống quýt xua tay,

- Không có gì, ta chỉ nhìn lung tung thôi!

Y quay ngựa chạy đi, Dương Nguyên Khánh nhìn vào doanh trại của mình chỉ thấy Bùi Mẫn Thu đang phơi thảm bên ngoài mà Bùi Hỉ Nhi và Lục Trà đều ở trong trướng. Tên Hạ Hầu Nghiễm này hiển nhiên là đang nhìn lén Bùi Mẫn Thu, hắn không khỏi quay lại nhìn bóng dáng người này đang xa dần, ánh mắt dần dần nheo lại.

Hắn lấy roi ngựa chỉ vào bóng dáng của Hạ Hầu Nghiễm hỏi Bùi Hành Nghiễm:

- Ngươi có biết về phẩm hạnh của con người này không?

Bùi Hành Nghiễm hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:

- Một tên công tử ăn chơi trác táng mới nổi, ở Kinh thành ai mà không biết chứ? Con người này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Nguyên Khánh phải lưu ý y nhé.

Lần này Bùi Hành Nghiễm đi săn, trên thực tế là do Bùi Củ sắp xếp, nhiệm vụ là bảo vệ hai muội muội. Quy định gia tộc Bùi gia rất tôn nghiêm sao có thể để thiếu nữ chưa kết hôn tùy ý đi săn với người đàn ông khác chứ. Việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ làm nhục gia phong nên Bùi Củ sắp xếp Bùi Hành Nghiễm đi theo, như thế có nghĩa là Bùi Hành Nghiễm dẫn hai muội muội của mình đi săn khiến người khác không thể nói gì được.

Tuy rằng gia chủ không nói cho y về chuyện của Nguyên Khánh và tộc muội Mẫn Thu. Nhưng Bùi Hành Nghiễm là người thông minh, y đã sớm nhìn ra Mẫn Thu thích Dương Nguyên Khánh, lại còn đặc biệt làm bánh nướng cho hắn nữa. Tuy rằng ngoài miệng thì nói là làm bữa trưa cho mình nhưng trên đường lại đưa hết cho Nguyên Khánh ăn sáng. Sự vui mừng hiện trên khuôn mặt của Mẫn Thu, Bùi Hành Nghiễm đều nhìn thấy.

Y đương nhiên hy vọng tộc muội của mình có thể gả cho một người anh hùng như Nguyên Khánh. Mà y cũng hiểu rõ trọng trách của gia chủ đã giao cho, y quyết không bỏ qua cho Hạ Hầu Nghiễm có ý gì với tộc muội của mình, bất kể là Mẫn Thu hay là Hỉ Nhi.

Bùi Mẫn Thu đang phơi những tấm thảm hơi mốc, nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Nguyên Khánh và tộc huynh Bùi Hành Nghiễm trở về, nàng vội vàng cười hỏi:

- Có phải là chuẩn bị đi săn không?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu cười nói:

- Có muốn đi cùng chúng tôi không?

- Muội có thể đi sao?

Bùi Mẫn Thu ngây người ra, nàng biết đi săn không phải là đi du lịch. Phải phi ngựa đuổi theo con mồi, nàng cưỡi ngựa chỉ có thể chạy chậm, sao có thể đuổi kịp được đoàn người chứ, nàng sẽ trở thành sự trở ngại đối với mọi người.

- Thôi muội ở lại doanh trại vậy!

Bùi Mẫn Thu nhỏ giọng nói.

- Muội đi cùng đi, để cho biết cảm giác đi săn như thế nào. Có ta ở đây sẽ không có việc gì đâu.

- Mẫn Thu, đi đi!

Bùi Hành Nghiễm cũng ở bên cạnh khuyến khích.

Trong ánh mắt của Bùi Mẫn Thu lộ ra vẻ chờ đợi, khi ở nhà, các trưởng bối cũng có lúc ra ngoài đi săn nhưng trước giờ không cho nàng tham gia. Các nàng chỉ có thể ở nhà đoán ra đước sự phấn khích vui mừng thế nào khi săn được con mồi. Thực ra nàng rất muốn tự mình có thể tham gia để cảm nhận, hơn nữa Dương Nguyên Khánh đồng ý mang nàng theo, trong lòng nàng lại tràn đầy sự mong đợi.

- Muội đi gọi Hỉ Nhi!

Nàng vui vẻ đi nhanh vào trong doanh trướng, Dương Nguyên Khánh và Bùi Hành Nghiễm cũng đi vào trong trướng của mình lấy cung tên và vũ khí. Hắn đoán Bùi Hỉ Nhi và Lục Trà đều sẽ không đi, liền hạ lệnh cho ba tên thuộc hạ ở lại bảo vệ họ.

Hắn đi ra ngoài trướng, đúng lúc Bùi Mẫn Thu cũng từ trong trướng đi ra, vẻ mặt ảm đạm.

- Hỉ Nhi không đi sao?

Bùi Mẫn Thu lắc lắc đầu, vừa rồi thái độ của Hỉ Nhi đối với nàng rất lạnh nhạt, khiến lòng nàng hơi buồn, nàng cúi xuống thở dài một tiếng.

- Mẫn Thu, nàng có đi theo ta không?

Dương Nguyên Khánh lại hỏi.

Bùi Mẫn Thu ngẩng đầu lên thì gặp phải ánh mắt đang chờ đợi của Nguyên Khánh nhìn nàng. Nàng cắn môi một cái rồi trong ánh mắt lóe lên một tia sáng:

- Muội đi theo huynh!

Dương Nguyên Khánh vui mừng lập tức đi dắt ngựa tới. Cả đường cưỡi ngựa Bùi Mẫn Thu cũng quen dần, lần này nàng không cần sự giúp đỡ của Dương Nguyên Khánh, trực tiếp xoay người lên ngựa.

Xa xa truyền tới tiếng kèn đi săn, tất cả các con cháu của các gia tộc ở từng doanh trướng đều lên ngựa, phụ nữ thì ở lại doanh trướng và một số người thân ở lại bảo vệ họ.

Tiếng kèn vang lên khắp nơi, tiếng chó săn gầm gừ, đội thợ săn hướng phía rừng rậm lao đi.

……………..

- Dương tướng quân, hay là muội quay lại nhé!

Bùi Mẫn Thu cưỡi ngựa không nhanh nên rớt xuống cuối cùng, cách đoàn người một đoạn xa, nàng cảm thấy mình đang là ghánh nặng cho Dương Nguyên Khánh.

Bùi Hành Nghiễm đã phóng theo cả đoàn ngựa cuốn bụi mà đi, chỉ có Dương Nguyên Khánh dẫn theo mấy thuộc hạ của hắn đi từ từ cùng nàng. Đây đâu phải là đi săn chứ, rõ ràng là rong chơi mà khiến cho nàng không ngừng xấu hổ, lúc này nàng mới hiểu bản thân mình không thể tham gia đi săn.

Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười nói:

- Những người này đều là những người đi săn không chuyên, đi săn mà phi ngựa rầm rầm hò hét như vậy thì con mồi đã sớm bị họ dọa chạy mất rồi. Ta mới là người đi săn chuyên nghiệp, không tin cứ chờ xem cuối cùng ta sẽ săn được nhiều thú nhất.

Vừa nói dứt lời, thần sắc Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên lặng lại, hắn ra hiệu cho mọi người dừng lại, chậm rãi rút tên sắt ra, tra vào dây cung.

Bùi Mẫn Thu cũng trở nên căng thẳng, nàng biết là Dương Nguyên Khánh đã phát hiện ra con mồi. Nàng mở to hai mắt bịt miệng lại nhìn sang xung quanh, bọn họ đã tiến sâu vào trong rừng rậm, bốn phía u ám, mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt.

Dương Nguyên Khánh giương cung một mũi tên được bắn tên, thế tên mạnh mẽ, bắn tới chỗ u ám nhất cách tám mươi bước. Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên thảm thiết, một con lợn rừng cực lớn giận giữ xông tới chỗ bọn họ, trên người bị cắm một mũi tên của Dương Nguyên Khánh. Những tên thuộc hạ đều kinh ngạc đồng loạt giơ cung lên bắn, nhưng những mũi tên bằng trúc không thể nào xuyên qua da con lợn rừng được.

Trừng mắt nhìn con lợn rừng đang nổi điên lên phi tới, con ngựa mà Bùi Mẫn Thu đang cưỡi cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, chồm hai chân trước lên làm cho Bùi Mẫn Thu cũng sợ hãi kêu lên. Dương Nguyên Khánh lại không chút hoang mang, lại rút ngay một tên sắt nữa, bắn ra khi con lợn rừng đó còn cách bọn họ khoảng hai mươi bước. Mũi tên này được bắn ngay vào đầu con lợn rừng, một tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi ngã lăn xuống đất khi cách bọn họ chỉ còn mười bước.

Đám thuộc hạ đều hò reo vui mừng, rồi tất cả cùng vây quanh Dương Đại Lang cười reo nói:

- Tướng quân, con lợn rừng này ít nhất cũng hơn hai năm mươi cân, thật hiếm thấy.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Bùi Mẫn Thu cười nói:

- Con lợn rừng này tặng cho nàng đấy.

Bùi Mẫn Thu lườm hắn một cái gắt lên:

- Muội cần con lợn này của huynh làm gì chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv