- Tướng quân! Bên này.
Qua sông Hoàng Hà không lâu, một gã binh sĩ liền phát hiện tình hình. Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, xa xa trong bụi cỏ hoang liền thấy có một xác ngựa ngã lăn trên mặt đất, trên mình ngựa cắm bảy tám mũi tên. Những mũi tên này được làm rất sơ sài, dài ngắn không đồng nhất. Dựa vào kinh nghiệm, Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là mũi tên của người Thiết Lặc. Mũi tên của người Đột Quyết được làm tuy rằng cũng không đẹp, nhưng hai năm gần đây đã bắt đầu được sản xuất hàng loạt, ít nhất các mũi tên đều đều đặn.
Cách chiến mã hai trượng là một xác người nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, trên người cũng có mấy mũi tên như vậy. Áo giáp đã bị lột đi, chỉ mặc áo lót mỏng manh, chân đi giày lính, chứng tỏ đây là một binh sĩ quân Tùy.
Một gã Hỏa trưởng ngồi xổm bên cạnh y từ từ đặt đầu y xuống, đau đớn xót xa nói:
- Tên anh ta là Quách Bệnh, là huynh đệ của chúng tôi, chủ tướng phòng thủ lệnh cho anh ta tới huyện Vĩnh Phong truyền tin.
Lòng Dương Nguyên Khánh trầm xuống. Nói như vậy, quân phòng thử ở huyện Vĩnh Phong sẽ không thể tới tiếp ứng cho hắn, vẫn còn hơn ba trăm dặm.
- Anh ta đã chết được bao lâu rồi?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
- Xem ra nhiều nhất là hơn một canh giờ rồi.
Dương Nguyên Khánh quất mạnh một roi vào chiến mã, phóng đi lên một gò đất cách đó không xa. Đứng ở trên đồi, hắn nhìn ra phía xa, trời chiều sắp tắt lặn xuống sau dãy núi phía xa, chiếu tia sáng chiều tà màu đỏ cuối cùng, nhuộm đỏ bầu trời phía tây. Bốn phía là cánh đồng mênh mông bát ngát, một màu xám lạnh lẽo bao trùm toàn bộ mặt đất.
Bỗng nhiên, Dương Nguyên Khánh thấy cách vài dặm về phía tây có hai chấm đen nhỏ, cũng đang nhìn về hướng này. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, phía sau hắn là mấy trăm con lạc đà, rất dễ thấy trên cánh đồng bát ngát. Hắn lại quay lại nhìn về phía tây, hai chấm đen nhỏ đã không thấy tung tích. Dương Nguyên Khánh nheo mắt, hắn biết, bọn họ đã bị người Tiết Diên Đà nhắm vào.
...
- Ta muốn nói cho mọi người một chuyện!
Giọng nói của Dương Nguyên Khánh vang vọng trong gió lạnh, mấy chục người yên lặng đứng ở giữa trời chiều, nghe Dương Nguyên Khánh nói cho bọn họ một tin tức xấu.
- Chúng ta đã bị một bọn mã phỉ thảo nguyên nhắm vào, sẽ có bao nhiêu người đến thì ta không biết, nhưng sẽ không ít hơn một trăm người. Đêm nay bọn chúng sẽ tập kích chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.
Con gái út của Khang Ba Tư sợ hãi đến nhào vào trong lòng cha, mẹ nó hoảng sợ cúi đầu lén gạt nước mắt. Ba mươi tên phu lạc đà ở bên cạnh người nào mặt cũng như màu đất, bọn họ đều là người Hồ ở Tây Vực, nhiều năm đi tới đi lui trên con đường tơ lụa, biết rõ nỗi bi thảm khi gặp phải mã phỉ.
Dương Nguyên Khánh thấy dáng vẻ khiếp đảm của bọn họ, trong lòng không kìm nổi dâng lên một nỗi thất vọng. Hắn còn định trông cậy vào ba mươi tên phu lạc đà này cùng hắn chiến đấu anh dũng.
Nữu Nữu lại bình tĩnh khác thường. Nàng đã đứng ở phía sau Nguyên Khánh, tay nắm lấy chuôi kiếm, cắn chặt môi, trong lòng nàng chỉ có một niềm tin, cùng với người thương giết địch, cùng sống cùng chết.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh nhanh chóng tự cân nhắc cách đối phó, một mình hắn thì căn bản là không sao, mấu chốt là hắn mang theo rất nhiều hàng hóa, hắn phải đảm bảo an toàn của hàng hóa.
Vừa nghĩ ngợi một lúc hắn đã nghĩ được ba cách, bỏ lại hàng hóa và lạc đà, dẫn người trở về pháo đài, nhưng ý tưởng này hắn lập tức gạt bỏ. Nếu như hắn làm vậy, thanh danh của hắn ở biên thùy sẽ mất hết, lâm trận bỏ chạy là điều khiến cho người ta xem thường nhất.
Cách thứ hai là dẫn người và lạc đà quay trở về pháo đài, nhưng hắn vẫn bỏ ý tưởng này. Mấy chục dặm về hướng nam đều là sa mạc, bọn họ càng dễ dàng bị tập kích, thương vong tất nhiên sẽ thê thảm và nghiêm trọng.
Hoặc là tiếp tục đi về phía trước, tìm một địa hình có lợi, dù sao kẻ thù cũng không nhiều lắm, cuối cùng có thể phá vòng vây mà chạy thoát.
- Dương tướng quân, tôi có một đề nghị!
Binh sĩ Hỏa trưởng đi theo Dương Nguyên Khánh giơ tay nói.
Hỏa trưởng tên là Triệu Vân Quý, người Lũng Hữu, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đã gác ở biên thùy nhiều năm, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc với địa hình khu vực này.
- Ngươi nói đi!
- Tướng quân, đi tiếp mười dặm nữa về hướng bắc chính là đài đốt lửa Hoành Hà, nơi đó có thành Dương Mã xây khá chắc chắn.
Một câu nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, đài đốt lửa Hoành Hà được xây dựng trên một vách đá chót vót dựng đứng, phía dưới xây dựng một tòa thành Dương Mã khá chắc chắn. Tuy rằng không chứa được hơn sáu trăm con lạc đà, nhưng lại có thể bố trí để hàng hóa, chỉ cần người Tiết Diên Đà không lấy được hàng hóa, bọn họ sẽ không thể rời khỏi, hơn nữa có thể giấu phụ nữ và trẻ em an toàn trong đài đốt lửa.
Dương Nguyên Khánh võ nghệ cực cao, cho dù ba trăm đến năm trăm người tiến về phía hắn, một mình hắn cũng có thể giết hết. Mấu chốt là hắn muốn sắp xếp thật an toàn cho phụ nữ và trẻ em, hắn mới không bận lòng. Thành Dương Mã hắn không để ý đến, hắn nghĩ đến chính là đài đốt lửa Hoành Hà, được xây trên một vách đá dựng đứng, là nơi có thể sắp xếp an toàn cho phụ nữ và trẻ em.
Thời gian cấp bách, Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh nói:
- Chúng ta đi!
Đoàn lạc đà lại khởi hành, lần này tốc độ nhanh hơn, chậm rãi đi về hướng bắc. Đỗ Như Hối giục ngựa tiến lên, nhỏ giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, Phong Châu vẫn có mã phỉ sao?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Không phải mã phỉ, là người của Tiết Diên Đà.
Đỗ Như Hối hoảng hốt:
- Tiết Diên Đà không phải ở vùng Kim Sơn sao? Sao lại chạy đến Phong Châu?
- Nghe nói bọn chúng gặp phải bão tuyết, Tiết Diên Đà có hơn một trăm bộ lạc, ta đoán không ít bộ lạc đi về phía nam tránh giá lạnh, đúng lúc sông Hoàng Hà đóng băng, một số bộ lạc sẽ tổ chức một đội kỵ binh nhỏ đến Phong Châu đánh cướp, bọn chúng đi lại như gió, quân Tùy rất khó phòng bị.
Đỗ Như Hối im lặng một lát, lại nói:
- Tướng quân, cho tôi một cây đao đi! Tôi ở Quốc Tử Giám cũng từng luyện võ, tôi không muốn trở thành gánh nặng.
Dương Nguyên Khánh cười, lấy từ túi ngựa ra một thanh đao đưa cho anh ta, lại vỗ vai anh:
- Đợi lát nữa ngươi lên đài đốt lửa. Kỵ binh thảo nguyên không dễ dàng đối phó như ngươi nghĩ vậy đâu, bọn chúng vô cùng hung dữ, sức mạnh vô cùng lớn, ta không muốn ngươi nửa đường đã bị giết.
Đỗ Như Hối chậm rãi rút đao ra, múa may trong không trung hai đường kiếm, ánh sáng sắc lạnh, tuy nhiên anh ta lập tức nhụt chí, đao này quá nặng, chừng hơn năm cân. Anh ta huơ đao hơn mười lần, cánh tay đã hơi run. Anh ta thở dài một hơi trong lòng, mình quả nhiên là vô dụng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh sĩ hô to:
- Người của Tiết Diên Đà!
Lập tức tiếng vó ngựa vang lên, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy cách đó hơn hai trăm bước có ba mươi mấy gã kỵ binh Tiết Diên Đà lao ra từ trong rừng cây, quơ đao chiến và sợi dây chụp trong màn đêm mờ mịt, bổ nhào về phía này.
Đây là một nhóm lính đi tiên phong, mấy trăm con lạc đà chở đầy hàng hóa đã làm bùng cháy đầu óc bọn chúng, lòng tham khiến cho bọn chúng đánh mất lý trí, mà liều lĩnh lao tới đánh cướp hàng hóa.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, lập tức thét ra lệnh nói:
- Triệu Vân Quý đưa các quan viên và phụ nữ, trẻ em vào giữa đàn lạc đà, những binh sĩ khác chuẩn bị bắn tên!
Bọn lính đều đã được huấn luyện, Hỏa trưởng Triệu Vân Quý đưa mấy vị quan viên và vợ con Khang Ba Tư vào trong đàn lạc đà, mười hai binh sĩ còn lại đứng thành hàng, giương cung cài tên, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Dương Nguy và Nữu Nữu tay cầm binh khí, đứng ở mỗi đầu của nhóm binh sĩ. Dương Nguy không cưỡi ngựa, tay cầm một cây chuỳ lớn đứng trên mặt đất, vẻ mặt hưng phấn. Anh ta chưa bao giờ đánh giặc, có thể chiến một trận quyết tử cùng kẻ thù, đây là hành động vĩ đại chỉ có trong mơ anh ta mới thấy. Lúc này lại thấy ở ngay trước mắt, anh ta kích động đến hai mắt đỏ lên.
Nữu Nữu lại có chút lo lắng, nàng học võ Tiểu Xảo, đánh nhau một chọi một nàng không sợ, nhưng khí thế tấn công hình thành từ mấy chục gã kỵ binh người Hồ chạy song song với nhau cũng là thứ nàng chưa bao giờ cảm nhận được, hoàn toàn không giống với nàng tưởng tượng.
Nàng trộm nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh cách nàng chỉ có một trượng. Sự vững vàng như núi Thái Sơn của hắn lại khiến trong lòng nàng thoáng bình tĩnh. Nàng rút thanh kiếm dài ra, cắn chặt môi, cùng đợi quân địch sắp đến.
Dương Nguyên Khánh rút ra hai mũi tên, căng lên dây cung, cung Phong Lôi này hắn đã luyện không dưới trăm lần, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên dùng cho thực tế chiến đấu.
Khi đội quân địch vọt vào trong vòng một trăm năm mươi bước, hắn bắn mũi tên ra thật mạnh. Hai mũi tên bắn ra, tên bay như sét đánh, hai mũi tên nhanh như tia chớp, bắn xuyên thủng ngực hai gã đầu tiền. Hai gã kỵ binh Tiết Diên Đà kêu thảm thiết ngã xuống ngựa.
Trong vòng một trăm năm mươi bước mà bắn tên chính xác, khiến cho khí thế của kỵ binh Tiết Diên Đà khựng lại. Còn tinh thần của hơn mười binh sĩ thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh lại được khuyến khích mạnh. Lâu nay đã nghe danh Dương tướng quân thần tiễn vô song, hôm nay cuối cùng bọn họ đã chính mắt thấy.
Dương Nguyên Khánh cũng không bắn tiếp lần thứ hai, mà đợi quân địch tới gần. Tiến vào trong vòng sáu mươi bước, lại tiến lên thêm mười bước nữa, kỵ binh Tiết Diên Đà đã tiến vào phạm vi tầm bắn, Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng:
- Bắn!
Hơn mười mũi tên đồng thời bắn ra, năm sáu gã kỵ binh quân địch lập tức ngã sấp xuống. Dương Nguyên Khánh lại bắn tên hàng loạt, chỉ một thoáng liền bắn ra bốn lần tám mũi tên, tám gã kỵ binh Tiết Diên Đà kêu thảm thiết ngã xuống ngựa. Hơn ba mươi gã kỵ binh Tiết Diên Đà còn chưa vào trong vòng năm mươi bước, đã chết gần nửa số người, bọn chúng sợ, đều quay đầu ngựa bỏ chạy.
- Đuổi theo, giết hết!
Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, dẫn đầu hơn mười binh sĩ, giục ngựa đuổi theo. Binh sĩ bắn tên truy kích, quân địch không ngừng bị bắn trúng ngã lăn khỏi ngựa. Đuổi theo hơn bốn trăm bước, thấy kỵ binh Tiết Diên Đà đã dần dần trốn xa, quân Tùy không đuổi theo nữa.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt một gã Tiết Diên Đà bị thương, dùng tiếng Đột Quyết nhỏ giọng hỏi gã.
Động tác của Dương Nguy hơi chậm, chờ anh ta chạy lên đến nơi, trận chiến đấu đã chấm dứt. Anh ta tiếc hận hung hăng ném chùy xuống mặt đất, mắng:
- Ta lại bỏ qua cơ hội!
“A!” một tiếng hét thảm thiết vang lên, một đao của Dương Nguyên Khánh giết chết gã Tiết Diên Đà bị thương, đứng lên lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn còn có cơ hội!
...
Đài đốt lửa Hoành Hà cách sông Hoàng Hà ước chừng hơn mười dặm, mỗi con sông lại có một đài đốt lửa ở hạ lưu. Trên bình nguyên Hà Sáo có hơn một trăm con sông lớn nhỏ, đa phần những sông này đều chảy hướng nam bắc, nhưng con sông này lại chảy hướng đông tây, cho nên có tên là Hoành Hà.
Gần đài đốt lửa Hoành Hà có vài ngọn núi đá thấp bé, mấy chục nghìn năm bị bão cát ăn mòn, khiến hình thù mấy núi đá này trở nên kỳ quái. Có ngọn giống như một cây cột chống trời, có ngọn giống như con ngựa đang nằm. Đài đốt lửa được xây dựng trên một cột núi đá cao hơn hai mươi trượng, bốn phía là vách đá dựng đứng, chỉ có thể trèo lên bằng thang dây.
Bình thường đài đốt lửa đều được chọn xây dựng ở nơi kẻ thù khó có thể phá hủy, hoặc là vách đá dựng đứng hoặc là núi cao. Đồng thời sẽ xây dựng một tòa thành Dương Mã ở dưới đài đốt lửa để sắp xếp an toàn cho súc vật và ngựa, để tránh bầy sói hoặc mãnh thú.
Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào đài đốt lửa Hoành Hà, thấy nó chưa hề có khói lửa bốc lên, trong lòng cũng hơi hơi dịu xuống. Chứng tỏ đường đi của người Tiết Diên Đà còn khá xa, không tới nhanh như vậy.
Thành Dương Mã của đài đốt lửa Hoành Hà có diện tích một mẫu rưỡi, cao chừng hai trượng, dùng vật liệu địa phương, lấy đá để xây thành, vô cùng vững chãi. Ngoại trừ ngựa và súc vật của binh sĩ đốt lửa, cũng dùng cho khách thương nhân lui tới tránh bầy sói, xây dựng khá rộng rãi.
Mọi người vừa đến thành Dương Mã, lập tức trở nên bận rộn. Mọi người cùng nhau bắt tay vào dỡ hàng, chất đống những gánh lá trà tiến vào trong thành Dương Mã.
Lạc đà chỉ có mấy chục con có thể vào thành Dương Mã, phần lớn đều không thể đưa vào được. Dương Nguyên Khánh thấy cách đó hơn trăm bước có một cánh rừng rậm, hắn lập tức lệnh cho phu lạc đà đưa lạc đà vào buộc trong rừng rậm.
Dương Nguy gãi đầu kỳ quái hỏi:
- Nguyên Khánh, lạc đà buộc ở trong rừng rậm bị bọn chúng cướp đi thì làm sao?
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Huynh suy nghĩ kỹ một chút, thả lạc đà đi, bọn chúng lấy cái gì mà vận chuyển hàng hóa? Bọn chúng cũng không ngu xuẩn.
Dương Nguy vỗ trán,
- Ta thật sự là ngu!
Anh ta bỗng nhiên chuyển ý nghĩ, lại hỏi:
- Nhưng nếu bọn chúng chỉ cần lạc đà, không cần hàng hóa thì sao?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Người Đột Quyết và Thiết Lặc đều thờ phụng sói thảo nguyên, sói thảo nguyên tuyệt đối sẽ không chỉ giết một nửa con mồi, không lấy được hàng hóa, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua!!!
Lúc này, năm tên lính đốt lửa cũng từ vách đá dựng đứng trèo xuống dưới, tiến lên tham kiến Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh hỏi:
- Trong đài đốt lửa có bao nhiêu vũ khí dư thừa?
Một gã thủ lĩnh tiến lên bẩm báo nói:
- Hồi bẩm tướng quân, ngoại trừ vũ khí tùy thân của chính chúng tôi, còn có năm cây cung, năm cây đao và ba mươi hộp tên.
Chuẩn mực phân phối của quân Tùy là một cây trường mâu, một cây đao, một cây cung, một hộp tên và một cái khiên tròn. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng tính toán, như vậy hắn có mười tám binh sĩ thuộc hạ. Hơn nữa hắn và Dương Nguy cộng lại là hai mươi người, có thể chia cho mỗi người hai hộp tên, nếu quân địch có hơn một trăm kỵ binh, có thể dễ dàng xử lý.
Lúc này, một gã kỵ binh đi trinh sát chạy từ phía xa tới, hô to:
- Tướng quân, cách đây năm dặm phát hiện quân địch, có hơn bốn trăm người.