Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 184: Thu hoạch ở mật thất



Ai cũng không ngờ trong thư phòng của Ngu Tắc Khánh còn có mật thất. Năm đó Ngu Tắc Khánh là bị em trai vợ ông tố giác, cho nên bị Dương Kiên xử trảm. Căn phòng mật thất này, em trai vợ của ông cũng rõ như lòng bàn tay. Binh khí quý giá cất dấu bên trong, cũng bị tịch thu, trở thành chứng cứ mưu phản của Ngu Tắc Khánh.

Trước đây Dương Nguyên Khánh nghe ông nội Dương Tố nói qua, sở thích lớn nhất của Ngu Tắc Khánh chính là sưu tầm binh khí quý báu, Mã Sóc ông thu thập có hơn mười thanh. Vì sở thích mà bị giết, cũng là vận số của ông.

Sau khi Ngu Tắc Khánh chết, tòa nhà này ban thưởng cho Tấn Vương Dương Quảng, Dương Quảng lại cho đứa con cả Dương Chiêu. Cuối cùng Dương Chiêu đem nó tặng cho Dương Nguyên Khánh, đã đóng cửa để không tám năm rồi.

Dương Nguyên Khánh cùng Nữu Nữu theo lão quản gia đi vào ngoại thư phòng. Trong ngoại thư phòng rất sáng, bao trùm bởi một lớp tro bụi, đằng trước là một cái tủ sách cao hơn một trượng.

- Tôi cũng ba năm chưa tới, lần trước thợ thủ công sửa lại tòa nhà, tôi khóa cửa sổ, không để bọn họ vào, sợ bọn họ phát hiện ra mật thất này.

- Căn phòng bí mật ở ngay sau tủ sách sao?

Dương Nguyên Khánh chỉ vào cái tủ sách hỏi.

Lão quản gia gật đầu:

- Tủ sách này kỳ thật chính là cửa mật thất. Tôi tuy làm quản gia mấy chục năm, lúc tịch thu tài sản, tôi mới biết phía sau còn có một mật thất.

Thư phòng nhà người bình thường sẽ có một gian nội thất, cất giữ một số vật phẩm quý báu. Có người tu sửa bí mật một chút, thì dùng gia cụ như tủ sách ngăn lại, nhà giàu người ta đều có kết cấu như vậy. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại phát hiện đặc điểm của gian mật thất này, phía sau tủ sách hẳn là núi giả tựa sát vào ở phía sau, cái gọi là mật thất kỳ thật là xây dựng trong núi giả. Đây cũng không phải là đào rỗng núi giả, mà là xây dựng trước một gian nhà đá, sau đó dùng núi giả che lại. Kỳ thật đây cũng là cách thông thường.

- Để ta!

Nữu Nữu trong lòng có chút tò mò, tiến lên phía trước ra sức đẩy cái tủ sách. Không ngờ cái tủ sách lại không nhúc nhích, cô quá mất mặt, không khỏi tức giận dậm chân nói:

- Đây là cái tủ sách quái quỷ gì, sức đẩy vừa rồi của ta ít nhất cũng đẩy được một hai trăm cân nặng, nó lại không nhúc nhích, ăn hiếp ta sao?

Lão quản gia cười ha hả nói:

- Cái tủ sách này là làm từ gỗ lim, nặng ngàn cân. Trước đây lão chủ nhân cũng không đẩy nổi.

Nữu Nữu gãi đầu, nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh ca ca, hay là huynh thử xem!

Nhưng Dương Nguyên Khánh đã hiểu ra, hắn khẽ mỉm cười, tiến lên giật cửa tủ quầy, tìm kiếm trên tường một lúc. “Xoẹt” một tiếng, vách tường trong trượt về phía bên trái, lộ ra một cái cửa tò vò.

Lão quản gia vuốt râu mỉm cười:

- Vẫn là công tử thông minh, không ngờ lại nghĩ ra.

Nữu Nữu bỗng dưng đỏ mặt, cô giận đến nghiến răng, giơ tay véo cánh tay của Nguyên Khánh một cái. Tên tiểu tử này phải ngốc hơn mình mới đúng, làm sao hắn có thể nghĩ được?

Để không khí lưu thông một chút, ánh sáng sáng sủa chiếu vào mật thất. Dương Nguyên Khánh thấy trong phòng cũng xem như sạch sẽ, kéo tay của Nữu Nữu đi vào trong mật thất.

Mật thất không lớn, phạm vi ước chừng một trượng, vách tường quét trắng tuyết, không có cửa sổ, không khí vô cùng khô ráo. Bên trong là khoảng không trống rỗng, chỉ có một cái thùng gỗ lớn đặt dựa vào tường, trên mặt có dán niêm phong của Đại Lý Tự, trên giấy niêm phong có quan ấn màu hồng. Thấy độ dài của cái thùng, Dương Nguyên Khánh liền biết, bên trong hẳn là binh khí dài gì.

- Tôi đoán chừng là người tịch thu tài sản cố ý để lại. Muốn âm thầm chiếm riêng cho mình, nhưng không biết vì duyên cớ gì, người tịch thu tài sản cuối cùng lại không có đến, vẫn nằm ở đây.

Lão quản gia vỗ vỗ cái thùng:

- Nếu công tử thích, có thể mở nó ra, đã qua tám năm rồi, chắc là không có chuyện gì.

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn ông một cái, cười nói:

- Trong này là gì, lão quản gia xem qua chưa?

Lão quản gia lắc đầu:

- Đồ của chủ nhân, tôi trước giờ không có chạm vào.

- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta mở ra xem thử đi!

Nữu Nữu có chút khẩn trương, ánh mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vẻ đợi chờ. Nếu là binh khí tốt nhất, cô có một phần không?

Dương Nguyên Khánh gật đầu, từ ống giày rút ra con dao găm, nhẹ nhàng cắt giấy niêm phong. Thời gian trôi qua tám năm, giấy niêm phong cũng đã khô, nhẹ nhàng đụng vào thì đã rớt.

Trong tiếng ken két, Dương Nguyên Khánh mở cái thùng ra. Đầu tiên hắn nhìn thấy mười mấy cây hoành đao, đều dùng giấy tốt nhất bao bọc, giấy đã ngã vàng. Hắn rút một cây hoành đao ra. Tổng cộng là mười hai cây, Dương Nguyên Khánh tùy tiện rút một cây đao ra khỏi võ, chỉ cảm thấy hàn khí dày đặc, lưỡi đao sắc bén dị thường. Không giống với đao bình thường mà hắn thấy, đao màu đen sẫm màu, trên mặt đao không ngờ có những đường nét hoa văn sáng ngời tinh tế, vô cùng đẹp. Dương Nguyên Khánh liền phản ứng lại, hắn đã từng nghe Khang Ba Tư nói qua. Đây chính là hoành đao được dùng thép Ô Tư của Thiên Trúc tạo ra, chất liệu giống với đao Damascus.

Dương Nguyên Khánh cũng rút đao của mình ra. Đao của hắn cùng là dùng thép ròng chế tạo, cũng rất sắc bén. Hắn so sánh một chút, cảm thấy đao của mình còn kém hẳn một bậc.

Dương Nguyên Khánh sơ lược có chút hiểu, đao mình hẳn là phôi thép phổ thông. Mà số đao này mới là thép Damascus thực sự tạo thành, so với thép Ô Tư của Thiên Trúc làm ra hơi có chút không giống.

- Nguyên Khánh ca ca, trong này còn có một thanh kiếm.

Nữu Nữu từ trong hộp gỗ lấy ra một thanh kiếm. Cô rút kiếm ra, thân kiếm nhỏ dài, cũng làmột từ thép Damascus, vô cùng sắc bén. Nữu Nữu vui mừng vô hạn, chém ra hai nhát, khắp phòng kiếm quang lóng lánh. Cô nhất thời vui mừng ra mặt, tra vào vỏ kiếm, ôm vào ngực:

- Thanh kiếm này thuộc về muội rồi.

- Thích thì cầm lấy đi!

Dương Nguyên Khánh cười. Lúc này hắn phát hiện bên trong không ngờ còn có một cây cung lớn. Hắn từ từ lấy ra một cây cung lớn ước chừng dài sáu tấc, theo trực giác của hắn, đây chính là cây cung tam thạch. Thân cung nặng, tạo hình cổ xưa, trên thân cung còn có khảm một đường kim loại màu vàng nhạt, phần tay cầm có phần hơi mòn. Rõ ràng cây cung này từng đã được người dùng qua.

Lão quản gia đứng bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra cây cung này:

- Công tử, đây chính là cung của lão chủ nhân dùng. Tôi nhớ tên gọi là Phong Lôi, lão chủ nhân từng nói, khi bắn có tiếng của sấm nổ.

Dương Nguyên Khánh kéo căng dây cung trong không trung, “phằng” một tiếng vang lên. Trong phòng lập tức vang lên âm thanh ong ong chói tai, quả nhiên có tiếng sấm nổ. Kình lực vô cùng hùng mạnh, so với cây cung trước kia của hắn uy lực càng lớn hơn, hơn nữa vô cùng thuận tay. Dương Nguyên Khánh liền thích cây cung này.

Hắn thấy trong thân cung có khắc một chữ “Ngu” hắn bật cười:

- Ngày mai, ta muốn khắc thêm một chữ “Dương”.

- Nguyên Khánh ca ca, mười hai cây đao này đem tặng cho mấy người Tần đại ca đi.

Nữu Nữu chỉ dùng kiếm, không cần đao. Mười hai cây đao này cô dùng không nổi, liền muốn đem đi đền đáp.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Mười hai cây đao này, ta sẽ khắc tên của ta, sau này thưởng cho người có công.

......

Ba ngày thi khảo Võ Cử đã kết thúc. Dựa theo quy trình, Binh Bộ sẽ tổng hợp thành tích, bước đầu xác định danh sách trúng tuyển. Sau đó trình cho Hoàng đế Dương Quảng phê chuẩn, ngày kế chính thức yết bảng, ngườitrúng tuyển có thể trực tiếp tới Binh Bộ.

Đây là quy trình công khai, còn quy trình lén lút, lại là các quan giám khảo chủ yếu lén sao chép một phần, đưa trước cho ân tình khắp nơi để chào hỏi. Sau đó tiến hành một chút phối hợp và điều chỉnh. Cuối cùng mới đưa cho Hoàng đế phê chuẩn, mặt sau còn ghi chú thành tích của người trúng tuyển.

Làm Hoàng đế, ông chỉ có thể thấy điểm thành tích của từng người, mà cuối cùng việc học hành thực tế thế nào, ông lại không biết, cũng chưa từng đều tra. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất với thi văn, thi văn có giấy, có thể đọc xét duyệt, rất khó giấu được. Nhưng loại thi võ này, hoàn toàn là do quyết định của giám khảo, Hoàng đế cũng không thể lần lượt kiểm tra lại. Cho nên trong này có rất nhiều chỗ hổng, những quan giám khảo này và người phía sau mới có thể thao túng như vậy mà không kiêng nể gì.

Trong thư phòng của Vũ Văn Thuật, Hạ Cận đem tờ danh sách trúng tuyển cung kính đưa cho Vũ Văn Thuật.

- Đại tướng quân, đây là danh sách trúng tuyển cuối cùng!

Vũ Văn Thuật mở quyển sổ ra, đặt nó lên bàn. Phía trên chi chít năm trăm cái tên người trúng tuyển. Phía trước là số báo danh, tiếp theo là tên họ. Gã không quan tâm bảng Giáp, bảng Giáp gã không có tham dự, mỗi nhà hai chỉ tiêu, vốn đều được trúng tuyển. Gã quan tâm nhất chính là bảng Ất, tổng cộng tuyển chọn hai trăm người, gã nhìn thẳng xuống, không khỏi gật đầu, người mà gã sắp xếp hoàn toàn đều được trúng tuyển.

- Làm rất tốt!

Gã cười khen ngợi Hạ Cận.

- Đại tướng quân, lần này ân tình quá nhiều, cuối cùng chỉ còn lại có chín chỉ tiêu cho thí sinh bên ngoài, liệucó gì không ổn không?

Hạ Cận cũng có chút lo lắng hỏi. Y cũng không có dự đoán được lần này ân tình lại nhiều như vậy. Không chỉ là Vũ Văn Thuật, Nguyên Gia, Độc Cô Gia, Trương Cẩn đều có ân tình, còn có quan chủ khảo cũng có quan hệ thân bằng riêng. Cuối cùng chỉ còn lại chín chỉ tiêu để một ngàn sáu trăm người đi tranh, chính y cũng cảm thấy quá đáng.

Vũ Văn Thuật trầm mặt xuống, có chút không hài lòng nói:

- Hạ lang trung, ngươi phải làm rõ một chuyện, đây không phải khoa cử tuyển chọn quan gì. Đây chỉ là tuyển chọn thị vệ cấm quân, ngươi đi các triều phòng hỏi thử, năm ngoái tuyển chọn thế nào, không đều là các nhà tiến cử sao? Có gì khác biệt.

- Nhưng năm này là công khai chiêu khảo với các châu huyện trong nước.

- Đó chỉ là một thái độ của Thánh Thượng bày ra mà thôi, ngươi còn muốn là thật sao? Từ khi nào để bọn con cháu nghèo hèn vào cấm cung làm thị vệ. Tuyển chọn nhiều người lai lịch không rõ ràng như vậy, an toàn của Thánh Thượng làm sao bảo đảm. Chuyện này ta sẽ khuyên Thánh Thượng, tuyển chọn thêm một số người võ nghệ tài giỏi, Võ Cử dù sao cũng kết thúc rồi.

Vũ Văn Thuật có chút không kiên nhẫn, khoát tay:

- Cứ như vậy đi, trình thẳng cho Thánh Thượng.

Lúc này Vũ Văn Trí Cập đang đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Phụ thân, Tần Quỳnh đó được chọn không?

Vũ Văn Thuật lập tức được nhắc nhở, Tần Quỳnh đó không ngờ không chịu làm con nuôi của gã, làm gã mất mặt, tuyệt không thể tạo thuận lợi cho người này. Trên danh sách trúng tuyển gã tìm được tên Tần Quỳnh, lại xếp ở vị trí đầu tiên, gã lập tức đề bút gạch Tần Quỳnh, đưa cho Hạ Cận,

- Người này không được chọn!

Hạ Cận có chút khó xử:

- Nhưng người này võ công quả thật cao cường, Dương Thái Phó rất tán thưởng y.

- Quan võ công không những cao, còn phải có đức. Người này đức hạnh quá kém, tương lai đối với an toàn của Thánh Thượng bất lợi. Ngươi bổ sung một câu sau số báo danh của y, say rượu đùa giỡn dân nữ.

Hạ Cận bất đắc dĩ, đành nhận lời:

- Vậy được rồi, ty chức đổi người khác, vậy ty chức xin cáo từ.

Vũ Văn Thuật bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

- Người đó... gọi là gì, đúng rồi, tên Tùy Quang Dương, người này trúng tuyển không???

Hạ Cận gật gật đầu:

- Trúng tuyển rồi, theo dặn dò của đại tướng quân, xếp hạng thứ tám, người xếp hạng trong 10 vị trí đầu tiên có thể nhận quan chức trong quân đội.

Vũ Văn Thuật sửng sốt, ông giận dữ liếc nhìn đứa con:

- Ta dặn dò ngươi làm thế nào?

Vũ Văn Trí Cập chột dạ cuối đầu, một tiếng cũng không dám nói. Hạ Cận rất nhức đầu với người này, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua người này, không ngờ trúng tuyển làm quan. Tốt nhấtt cũng gạch tên y, y liền vội vàng hỏi Vũ Văn Thuật:

- Đại tướng quân, người này có phải không cần trúng tuyển không?

Vũ Văn Thuật hung hăng trừng mắt rồi liếc nhiền đứa con một cái. Tuy đứa con tự tiện làm chủ, nhưng nếu đã trúng tuyển làm quan, thấy thân có hai trăm lượng vàng, lần này cho qua.

- Không có gì, ta chính là lo lắng ngươi không trúng tuyển, thế này nhé! Xóa Tần Quỳnh đi, đổi thành một người khác thì có thể báo cho Thánh Thượng rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv