Quang Phúc Phường, trước cửa phủ của Dương Nguyên Khánh, một tôi tớ Dương phủ khom người hành lễ với Dương Nguyên Khánh:
- Công tử, ta đến truyền đạt lại ý tứ của Dương phủ, công tử có thể quay về Dphủ rồi.
- Ý tứ của ai vậy?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi.
- Cụ thể là ý của ai tiểu nhân cũng không biết. Là Triệu quản gia bảo ta tới nhắn với công tử, công tử có thể quay về phủ.
- Thật sao? Ngươi là người trong Dương phủ phải không? Sao ta chưa từng thấy ngươi?
Tôi tớ cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu nhân phụ trách sửa chữa đường đá, là Triệu quản gia bảo ta tới. Kỳ thật ta cũng hiểu là để ta đi báo tin cũng có chút không thích hợp.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Cám ơn ngươi đã tới báo tin, ngươi quay về và nói với những người đó: những lời ta nói là Dương phủ có thể kiên trì nội quy gia tộc từ bỏ tộc tịch của ta, ít nhất còn có thể khiến ta tôn trọng Dương phủ. Xin bọn họ đừng xé tấm vải che đậy cuối cùng ra nữa.
- Vâng! Tiểu nhân nhớ kỹ điều này để quay về bẩm báo.
Tôi tớ thi lễ quay người đi rồi, Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng của y thật lâu không nói. Nữu Nữu đến phía sau Dương Nguyên Khánh oán giận nói:
- Không ngờ lại phái một tôi tớ đến gọi huynh trở về. Dương gia thật quá sỉ nhục huynh rồi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Không phải bọn họ sỉ nhục ta mà là ép không muốn ta quay về. Bày ra hành động này chỉ để sau này ông nội ta có hỏi ta Dương gia có gọi ngươi về hay không, ta không thể nói là không có. Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến bọn họ nữa.
Hắn quay đầu lại cười nói với Nữu Nữu:
- Đi cùng ta tới hậu hoa viên một chút đi!
Nữu Nữu yên lặng gật đầu theo Dương Nguyên Khánh đi về hướng hậu viện.
***
Dưới ánh trăng, Dương Nguyên Khánh và Nữu Nữu chậm rãi tản bộ ở hậu hoa viên, tòa nhà mới này có một vườn hoa nhỏ ước chừng hai mẫu đất, có trồng mấy chục gốc hoa mai và hoa mận. Bên ngoài sau hậu viện còn có một con sông nhỏ, người xây dựng nhà ở liền dẫn nước vào con sông nhỏ này hình thành một con sông nhỏ khúc khuỷu chảy quanh tòa nhà, dọc hai bên sông của tòa nhà là đủ loại liễu rủ.
Ở chính giữa hoa viên là một gò đất cao ba trượng được cây cỏ xanh tươi và cây quế thấp bao trùm lấy, trên đỉnh gò đất xây dựng một Đình các hình bát giác. Hai người sóng vai chậm rãi đi tới hướng Đình các bát giác.
Bọn họ từ nhỏ đã thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, giữa họ đã có một sự hiểu nhau. Họ cứ lặng lẽ cầm tay nhau không ai nói gì, ngẫu nhiên quay lại cười với nhau rất tâm đầu ý hợp.
- Nguyên Khánh ca ca, huynh còn sầu lo vì chuyện gia tộc sao?
Nữu Nữu tỉ mỉ phát hiện ra, nàng cảm thấy trong lòng Dương Nguyên Khánh vẫn còn có chút ưu tư.
Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu. Tuy rằng việc Nam Hoa Hội tựa như một mũi kim châm gây tê khiến hắn tạm thời quên được nỗi đau gia tộc, nhưng sau khi việc Nam Hoa Hội qua đi, giống như thuốc hết hiệu lực, phiền não của gia tộc một lần nữa trở lại trong lòng hắn. Không ngờ gia tộc muốn hắn trở về nhưng lại cử một tôi tớ đến gọi hắn về.
Hắn có tôn nghiêm đương nhiên sẽ không trở về, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được gì đó sau lưng chuyện này, gia tộc sẽ không vô duyên vô cớ phái người đi tìm hắn trở về.
- Nguyên Khánh ca ca, không phải huynh vẫn rất bất mãn với gia tộc hay sao? Rời khỏi thì rời khỏi, cần gì phải vướng bận nó?
- Ta đâu có vướng bận chuyện gia tộc.
Dương Nguyên KHánh lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ta lo lắng cho ông nội, ông tuổi đã lớn, sức khỏe lại yếu. Ta lo lắng ông vì chuyện này tức giận đến bị bệnh.
Hai người đi vào đình các bát giác, các cửa sổ đình các đều mở rộng, lúc này đang là đầu mùa đông trong làn gió mang theo hơi lạnh. Ánh trăng bạc chiếu vào ngọn cây trên gò đất dường như làm cho hoa viên phủ thêm một lớp tuyết trắng mịn nhỏ. Dương Nguyên Khánh đứng ở trước đình yên lặng chăm chú nhìn cảnh sắc đầu mùa đông điêu linh ở trong hoa viên. Trong lòng hắn có một trực giác, ông nội đã trở về rồi.
Nữu Nữu cảm nhận được sự không vui trong lòng hắn, liền nhẹ nhàng cầm tay Nguyên Khánh, dịu dàng an ủi hắn:
- Huynh vẫn còn có ông nội mà, đúng không? Ông là một người già nhưng lại có tình cảm ông cháu rất sâu đậm với huynh. Tuy rằng huynh đã rời khỏi gia tộc, không dốc sức vì gia tộc nữa, nhưng tình cảm ông cháu của hai người vẫn như cũ. Huynh vẫn thừa nhận ông là ông nội huynh. Muội nghĩ, tuy rằng ông sẽ thất vọng vì huynh đã rời khỏi Dương gia, nhưng sẽ vì việc huynh vẫn nhận ông là ông nội mà cảm thấy vui mừng. Nguyên Khánh ca ca, đó gọi là có mất tất có được, huynh đã không còn bị cảnh con vợ kế trong gia tộc gông cùm xiềng xích nữa. Muội cảm thấy huynh sẽ bay thật cao. Hiện tại huynh không nên nghĩ đến việc của gia tộc, mà nên suy xét mình nên làm thế nào để bay cao hơn xa hơn.
Dương Nguyên Khánh vươn tay ra nhẹ ôm lấy bờ vai của Nữu Nữu kéo nàng vào lòng mình, cười nói với nàng:
- Nữu Nữu, muội có biết vì sao ta muốn kết giao với đám người Đơn Tín Hùng, Tần Quỳnh không?
Nữu Nữu lắc đầu:
- Muội không biết, muội cảm thấy huynh và bọn họ rất thân nhau.
- Thân với nhiều người, sao ta không đi chơi thân với Bùi Hành Nghiễm, không chơi thân với Vũ Văn Thành Đô mà lại cố tình đi kết giao với những hào kiệt tầng lớp thấp nhất này?
Nữu Nữu áp sát vào ngực Dương Nguyên Khánh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn ái lang, trong mắt toát lên sự quyến luyến sâu đậm.
Dương Nguyên Khánh vẫn còn đắm chìm ở trong khát vọng của hắn:
- Năm đó ông nội ở biên giới Hoàng Hà có nói cho ta biết, lực lượng quân sự của đại vương Triều Tùy kỳ thật là được cấu thành từ hai loại thế lực, một loại là thế lực Quan Lũng, một loại là thế lực Sơn Đông. Vũ Văn Thái được thế lực Quan Lũng mà xây dựng Bắc Chu, Cao Hoan được thế lực Sơn Đông mà xây dựng Bắc Tề. Thế lực Quan Lũng hôm nay trở thành quý tộc Quan Lũng, con cháu bọn họ nắm giữ quân đội Đại Tùy, trong tay bọn họ nắm giữ một nửa của cải Đại Tùy. Mà Thế lực Sơn Đông đã tỏa ra phân bổ trong dân gian, trở thành cường hào nhiều địa phương. Đơn Hùng Tín, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim chính là những người đại diện cho thế lực Sơn Đông. Ta kết giao với bọn họ chính là kết giao với thế lực Sơn Đông.
- Vì sao Nguyên Khánh ca ca lại muốn kết giao với thế lực đó? Vậy thì sẽ bị hoàng đế nghi kỵ.
Trong đôi mắt đẹp của Nữu Nữu ánh lên tia khó hiểu và lo lắng.
Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự lo lắng của Nữu Nữu dành cho hắn, hắn cúi đầu khẽ cười với nàng:
- Muội không cần lo lắng, ta sẽ không để Hoàng đế nghi kỵ. Có một số việc ông ta cũng không ngờ được, nếu có một ngày thiên hạ nảy sinh đại loạn, ta nhất định phải lựa chọn nhưng chờ đến lúc đó mới lựa chọn thì đã muộn rồi. Nữu Nữu, người không nhìn xa tất có lo gần.
- Nhưng, Nguyên Khánh ca ca, vì sao huynh không lựa chọn thế lực Quan Lũng? Không phải huynh nói thực lực của bọn họ rất hùng mạnh sao?
Dương Nguyên Khánh cười lắc đầu:
- Ta chỉ là con trai của một người vợ kế trong Dương gia, trong mắt đại lão Quan Lũng ở đây, ta chỉ là một con kiến nhỏ bé, trong tay bọn họ nhân tài đông đúc, sao để ý tới ta chứ?
Dương Nguyên Khánh không lựa chọn thế lực Quan Lũng kỳ thật cũng có nguyên nhân sâu xa. Từ thời đại Dương Kiên, Dương Kiên đã bắt đầu chèn ép quý tộc Quan Lũng, mà ông nội hắn Dương Tố chính là người tích cực dẫn đầu. Các quý tộc Quan Lũng đã hận thấu xương đối với Dương gia. Lúc trước sở dĩ Dương Tố ủng hộ Tấn Vương Dương Quảng, nguyên nhân lớn là vì lo lắng sau khi Dương Dũng đăng cơ, quý tộc Quan Lũng đứng phía sau Dương Dũng sẽ xử lý Dương gia.
Mặt khác, hiện tại Dương Nguyên Khánh vẫn phải làm việc cho Dương Quảng nên tất nhiên phải đối nghịch với quý tộc Quan Lũng. Vụ án ám sát Tấn Vương, Hạ Nhược Bật bị giết, Nguyên thị và Độc Cô thị bị thanh toán, hắn đã không đội trời chung với quý tộc Quan Lũng rồi, sao có thể trông cậy vào quý tộc Quan Lũng ủng hộ hắn?
Trong mắt Nữu Nữu lóe lên tia sáng kỳ lạ, nàng hiểu chút ý tứ của Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh ca ca, cho nên huynh mới muốn thoát khỏi thân phận Dương gia, chính là vì muốn kết giao với thế lực Sơn Đông đúng không?
Dương Nguyên Khánh hướng về phía nàng gật đầu khen ngợi:
- Nữu Nữu, muội thật thông minh, có thể suy một ra ba.
Nữu Nữu được ái lang khen ngợi liền có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, vân vê góc áo nói nhỏ:
- Người ta vốn thông minh hơn so với huynh mà! Lúc còn nhỏ bài tập của huynh không phải đều do người ta giúp huynh làm sao?
- Cho nên, sau này muội phải tiếp tục giúp ta.
Dương Nguyên Khánh cười khẽ hôn lên tóc Nữu Nữu một cái.
Lúc này, hắn lại nghĩ tới đám người Đơn Tín Hùng, Tần Quỳnh không chịu tới phủ của mình, không kìm nổi khẽ thở dài:
- Đám người Đơn Tín Hùng sở dĩ không chịu cho ta đến quý phủ chính là bởi vì trên người ta còn có dấu vết Dương gia, khiến cho bọn họ băn khoăn. Bọn họ tuy rằng đối với ta có lòng cảm kích nhưng lại chưa thần phục hoàn toàn. Muốn thật sự thu phục bọn họ, con đường còn rất dài!
***
Ngày hôm sau trời chưa sáng một đám võ sĩ cầm binh khí từ bốn phương tám hướng bên ngoài thành mà đi. Những người trong thiên hạ đến tham gia Võ Cử lần nàyba nghìn người, nhưng cuối cùng chỉ có hơn một ngàn sáu trăm người được xác nhận thân phận nhận được giấy tờ khảo sát, có thể tham gia cuộc thi Võ Cử, những người còn lại chỉ có thể làm quần chúng.
Mà hơn một ngàn sáu trăm người cuối cùng chỉ trúng tuyển hai trăm người. Tỷ lệ trúng tuyển là tám so với một, tuy rằng trong cuộc thi độ khó khăn rất cao nhưng vẫn mang đến cho mọi người sự hy vọng.
Tiền đồ của quân nhân Triều Tùy cũng không nhiều, hoặc là đi làm gia đinh hộ viện cho các nhà cường hào quyền quý, hoặc là một số sẽ được các đại thương gia mời đi hộ tống hàng hóa, còn phần đa là nhập ngũ, ở trong quân đội vật lộn không có tiền đồ. Mà nhập ngũ giỏi nhất cũng chỉ có thể làm cấm quân, đây là con đường để được thăng tiến nhanh nhất.
Lần này lấy danh nghĩa Tả Hữu vệ và Tả Hữu võ vệ công khai trước thiên hạ tuyển nhận năm trăm cấm quân trấn thủ. Đặt tên là Võ Cử, trong đó người ưu tú sẽ được trực tiếp trao tặng quân chức. Điều này không thể nghi ngờ là đã khơi dậy sự nhiệt huyết của vô số người luyện võ từ khắp nơi trên cả nước đến kinh thành.
Hôm nay là ngày thứ hai của Võ Cử, cuộc thi binh khí. Cuộc thi trận này không giống như thi cưỡi ngựa bắn cung ngày hôm qua, vài ba người có thể đồng thời cùng tham gia thi, phải mất thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày này các thí sinh trực tiếp ở lại trong quân doanh không được ra ngoài. Các thí sinh liền đi thu dọn những đồ vật quan trọng đi ra ngoài thành.
Nơi thi giống như hôm qua là một tòa quân doanh kiêu vệ ở phía Nam ngoài thành, chiếm đất rộng lớn có thể đóng quân ba nghìn binh lính. Ở đây là nơi cuộc thi bảng ất, còn bảng giáp được tiến hành trong quân doanh tả võ vệ bên trong hoàng thành.
Những người luyện võ từ khắp nơi trong cả nước đến có hơn một ngàn năm trăm người, nhưng có sáu bảy trăm người là thí sinh kinh thành. Trong bọn họ hầu hết đều là con cháu sĩ gia. Chỉ tiêu tại bảng giáp có hạn, bọn họ liền cuồn cuộn tiến vào nơi thi bảng ất.
Cuộc thi chính thức bắt đầu vào buổi chiều. Buổi sáng là an bài nơi nghỉ ngơi. Bên trong quân doanh lộn xộn, người luyện võ dắt ngựa đi khắp nơi tìm người quen. Dù rằng Bộ Binh an bài nơi nghỉ bốn người một gian nhưng không ai bằng lòng ở cùng với người không quen biết. Bọn họ tự ý đổi phòng, liên tiếp ầm ĩ những tiếng mắng chửi, tiếng gào thét nổi lên.
Tần Quỳnh dắt ngựa cùng Trình Giảo Kim đi tìm đám người Đơn Tín Hùng. Tần Quỳnh có vẻ hơi lo lắng. Sự uy hiếp của Vũ Văn Trí Cập ngày hôm qua đối với gã giống như một tảng đá đè nặng trong lòng gã. Tuy rằng lúc đầu là hắn bị mệnh lệnh của mẫu thân ép mới tới tham gia Võ Cử, nhưng đợi khi gã bắt đầu thật sự tham gia cuộc thi thì tâm trạng gã liền thay đổi. Gã cũng khát vọng có thể đạt cao trong Võ Cử, trở nên nổi bật.
- Tần đại ca, ở đây!
Trình Giảo Kim mắt sắc bén liếc một cái đã thấy đám người Đơn Tín Hùng. Tần Quỳnh mừng rỡ vội vàng dắt ngựa nghênh đón, gọi to:
- Hùng Tín!
Đơn Tín Hùng cũng đang tìm hai người bọn họ, y cười tiến lên vỗ vỗ bả vai Tần Quỳnh, lại hướng sang gật đầu với Trình Giảo Kim. Ngoài mặt, hai người bọn họ vẫn còn chút trở ngại.
- Ta vừa mới nhận được tin tức, kỳ thi này là sử dụng ba loại binh khí, một là đao, một là trường mâu, còn lại là binh khí tự do. Chỉ cho phép luyện một bộ chiêu thức.
Tần Quỳnh nhướn mày, không phải nói chỉ có đao pháp và binh khí tự do sao? Sao lại tăng thêm trường mâu nữa.
- Tin tức này của ngươi có tin được không?
Đơn Hùng Tín quay sang nhìn đám người bên cạnh nói nhỏ:
- Nghe bọn họ nói, nhóm người này đều là con cháu quý tộc.
Y chợt hạ giọng nói với Tần Quỳnh:
- Ta còn nghe nói hầu hết các chỉ tiêu đều đã được quyết định sẵn trong đó rồi.