Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 171: Cáo biệt ở tửu lầu



Cùng với màn đêm buông xuống, các tửu quán lớn ở kinh thành bất đầu nhộn nhịp hẳn lên. Khắp nơi đều có thể thấy các thí sinh mang binh khí. Võ Cử hôm nay đã thi xong môn cưỡi ngựa bắn tên đầu tiên, khiến rất nhiều thí sinh đều thấythoải mái, bọn họ tụm năm tụm ba, uống rượu vui mừng.

Trong tửu quán “Rượu Thơm Say Mèm” ở chợ Lợi Nhân, náo nhiệt dị thường. Lầu hai gần như đã bị các thí sinh ngồi kín. Trước một cái bàn có thể ngồi được bảy tám người ở bên cạnh cửa sổ, đám người Đơn Hùng Tín đang tụm lại cười nói vang trời.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo Nữu Nữu ngồi trước bàn, hắn giới thiệu từng người với Nữu Nữu,

- Vị mặt đỏ này là Đơn nhị ca, bên cạnh là huynh trưởng của huynh ấy.

Nữu Nữu nâng chén lên, có chút ngượng ngùng cười nói:

- Đơn đại ca, Đơn nhị ca, kính các huynh một ly.

Đám người Đơn Hùng Tín tuy bình thường nói cười đùa giỡn không kiêng nể. Nhưng bọn họ đều nhận ra Nữu Nữu là người thế nào của Dương Nguyên Khánh, tất cả mọi người đều rất khách khí.

Đơn Hùng Tín hào phóng cười nói:

- Nữu Nữu cô nương chịu nể mặt uống với bọn ta một ly rượu, đây là vinh hạnh của bọn ta. Chúng ta rất nhiều người, cô cứ tùy ý uống, chúng ta cạn ly!

Y nói xong cầm chén rượu uống một ngụm cạn sạch. Nữu Nữu cũng không ngại ngùng, cầm ly rượu một hơi uống hết, làm mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

Đơn Hùng Trung lại chững chạc, y biết, Nữu Nữu kính mỗi người một ly, cô ấy không muốn say cũng không được, liền cười nói:

- Những người khác chúng ta cùng kính Nữu Nữu một ly.

Y cũng giới thiệu Nữu Nữu với nhiều người:

- Vị này là Đơn Nhân Kiệt, là tộc đệ của ta. Vị này là Từ Trọng Sơn, đây là Mã Đinh Nguyên, ba người bọn họ xưng là Thượng Đảng Tam Hổ. Còn đây là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo đại ca, vị kia là Trình Giảo Kim.

Miệng Nữu Nữu rất ngọt, đều gọi mọi người là đại ca. Bưng ly rượu một hơi uống cạn, làm mọi người đều vô cùng thích thú với cô, lần lượt kính cô một ly rượu. Nữu Nữu một hơi uống hết hai ly rượu, hai má ửng hồng, như ráng bình minh chiếu rọi. Nhưng tâm tình của cô lại thích thú dị thường, tựa vào Nguyên Khánh ca ca mà ngồi xuống, cùng uống rượu với các quần hùng đại hán, càng làm trong lòng cô có một cảm giác vui vẻ tự do tự tại.

- Nguyên Khánh ca ca, muội kính ca ca một ly rượu!

Nữu Nữu bưng ly rượu lên, cười xoay người về hướng Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thấy gương mặt cô hơi ửng hồng, liền cười nói:

- Ta phát hiện muội uống rất giỏi.

Nữu Nữu nhỏ giọng cười, nói:

- Kỳ thực muội có thể uống năm ly, hơn năm ly muội sẽ say.

Cô chu miệng nói:

- Đầu tiên nói thì hay lắm, là ca ca lôi kéo muội uống. Hôm nay nếu muội say, ca ca phải cõng muội về.

Dương Nguyên Khánh thấy dáng điệu thơ ngây của cô, trong lòng rất thích, liền nháy mắt mấy cái cười nói:

- Muội có còn nhở lúc còn nhỏ đi uống trộm rượu nếp ở nhà Lưu nhị thẩm không, muội chỉ uống một ngụm, kết quả là say rồi, ta còn cõng muội về.

Nữu Nữu nhẹ véo lấy hắn một cái, thấp giọng hờn dỗi:

- Còn nói! Đều trách ca ca, đó là lần đầu tiên bị mẹ đánh, muội còn chưa tính sổ với ca ca.

- Này! Này! Hai vị, muốn uống rượu thì uống nhanh lên, chuyện riêng tư thì về nhà hãy nói, đừng để chúng tôi nhìn đến đỏ cả mắt rồi.

Đơn Hùng Tín đùa một chút, mọi người cùng cười lớn. Dương Nguyên Khánh bưng chén rượu lên, đụng nhẹ vào ly rượu của Nữu Nữu một cái, uống cạn chén rượu. Nữu Nữu bị mọi người cười đến ái ngại, nhưng trong lòng lại rất vui, cũng uống rượu trong ly.

- Hôm nay mọi người cưỡi ngựa bắn tên thế nào?

Dương Nguyên Khánh thấy trong đám người đang ngồi có người vui người buồn, liền bưng chén rượu lên cười nói.

- Hôm nay đại ca ta không thi tốt.

Đơn Hùng Tín vỗ vào vai huynh trưởng Đơn Hùng Trung, cười nói.

Đơn Hùng Trung thở dài:

- Đừng nói nữa, nói ra thêm mất mặt.

- Đừng ngại, Đơn đại ca nói ra nghe thử, đệ xem còn đường cứu chữa không.

Đơn Hùng Trung bưng ly rượu lên một mạch uống cạn, lúc này cười khổ nói:

- Cưỡi ngựa bắn tên kỳ thực rất đơn giản, được tối đa 10 điểm. Cưỡi ngựa chạy một ngàn bước, hoàn thành ba động tác khống chế ngựa đơn giản, quay đầu lại, nhảy chiến hào và Thiết Bản Kiều, được bốn điểm. Sau đó là cưỡi ngựa bắn tên, đi bộ bắn tên cứ ngoài mỗi sáu mươi bước bắn ba mũi tên, cái này sáu điểm. Nếu bắn trúng hồng tâm cộng thêm một điểm thưởng, cao nhất có thể đạt được sáu điểm thưởng. Cưỡi ngựa bắn tên, ta không thành vấn đề, ba mũi tên đều trúng. Nhưng đi bộ bắn tên là cung tám đấu, ta bắn không tốt lắm, ba mũi bắn trượt hai mũi. Ôi! Xem như là xong đời.

- Hôm nay rất nhiều người đều thua ở môn đi bộ bắn tên!

Đơn Hùng Tín cũng nói thêm:

- Chủ yếu là Binh bộ trước giờ không có nói phải thi đi bộ bắn tên, chỉ nói là cưỡi ngựa bắn tên, cho nên mọi người đều nghĩ ngay bắn tên trên ngựa. Hơn nữa cung của Binh bộ cung cấp làm người ta dùng không được tự nhiên, sức gió lại lớn, muốn bắn cũng rất khó. Tuy ta rất tập trung, nhưng có một mũi không bắn trúng hồng tâm.

Y lại cười nói:

- Nhưng cũng có người phát huy rất xuất sắc, như Tần đại ca. Bất luận là đi bộ bắn tên hay cưỡi ngựa bắn tên, các mũi tên đều trúng hồng tâm, đều được công thêm sáu điểm thưởng, ngay cả ban giám khảo cũng vỗ tay khen Tần đại ca.

Tần Quỳnh bên cạnh ngại ngùng lắc đầu:

- Kỳ thực ta cũng có chỗ phát huy không tốt. Hôm qua ngựa của ta vừa đúng lúc bị tiêu chảy, tứ chi mệt mỏi, lúc nhảy chiến hào suýt bị trượt chân, ta nghĩ chắc là bị trừ điểm.

- Không thể! Trước đó đã nói rất rõ. Chỉ chú trọng là hoàn thành hay không hoàn thành, hoàn thành thêm một điểm, không hoàn thành không cho điểm. Đại ca nhảy qua rồi, đệ cảm thấy hôm nay đại ca chắc là được điểm tối ta và cộng thêm sáu điểm thưởng, xếp hạng đầu tiên.

Lúc này, Nữu Nữu lén dùng cánh tay đụng một cái vào Dương Nguyên Khánh, đưa mắt ra hiệu về bên trái. Dương Nguyên Khánh cười, hắn sớm chú ý tới rồi, hôm nay Trình Giảo Kim không nói một tiếng, từng bát từng bát nối tiếp nhau uống, đã uống xong mười bát rồi.

- Lão Trình hôm nay trượt chân rồi à?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi

Sau hồi lâu, Trình Giảo Kim ồm ồm nói:

- Ngày mai ta về nhà!

Tần Quỳnh cười cười, vỗ vào vai y nói:

- Kỳ thực đệ cũng không tồi, ít nhất cưỡi ngựa bắn tên mỗi lần bắn trúng một mũi, đạt được sáu điểm. Tuy bảng xếp hạng không cao, nhưng cũng xem như qua. Ngày mai thi binh khí, chắc đệ không có vấn đề.

- Nhưng ngày mốt thi binh pháp, đại ca bảo đệ làm thế nào?

- Còn phải thi binh pháp sao?

Dương Nguyên Khánh cũng ngây ngẩn cả người:

- Không phải chỉ thi cưỡi ngựa bắn tên và binh khí sao?

Đơn Hùng Tín cũng nhướn mày nói:

- Binh pháp này là tạm thời thêm vào, nói là phần phụ, chúng tôi nghi ngờ trong này có vấn đề.

- Đơn nhị ca cảm thấy Võ Cử không công bằng sao?

Đơn Hùng Tín quét mắt qua một người ngồi bàn khác cách đó không xa đang uống rượu:

- Nguyên Khánh, ngươi nhìn bọn họ xem.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn sớm đã chú ý tới, đều là một đám con cháu của nhà quan. Trong đó có một người là Vũ Văn Trí Cập, con trai của Vũ Văn Thuật, đương nhiệm Tả Vệ Trực Các tướng quân.

- Ta biết, đều là con cháu của nhà quan, làm sao vậy?

- Nhóm người này hôm nay thi đấu với chúng ta, cùng thi bảng Ất.

Dương Nguyên Khánh chau mày lại, hắn biết Dương Quảng vì chiếu cố con cháu quý tộc, đặc biệt phân ra hai bảng, bảng Ất và bảng Giáp. Con cháu quan ngũ phẩm trở lên thuộc bảng Giáp, thí sinh bình thường thi bảng Ất, phân biệt rất rõ ràng. Tại sao đám con cháu quý tộc này lại thi bảng Ất? Cái này không phải là chiếm mất chỉ tiêu vốn đã không nhiều rồi sao?

Đơn Hùng Tín thở dài nói:

- Trong này có lỗ hỗng, con cháu quan ngũ phẫm trở lên, mỗi hộ chỉ có hai chỉ tiêu. Nhưng xu hướng của đám đông, cho nên bọn họ liền nghĩ cách báo danh bảng Ất. Vì trong quy định nói rất rõ, bảng Giáp chỉ cho phép con cháu quan ngũ phẩm trở lên báo danh, lại không nói con cháu bọn họ không thể báo danh ở bảng Ất. Vốn tổng cộng chỉ có năm trăm chỉ tiêu, bảng Giáp ba trăm, bảng Ất hai trăm. Theo cái này, ta đoán không chừng cuối cùng có thể phân cho chúng ta rất ít chỉ tiêu.

- Hôm nay quan chủ khảo là ai?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

- Nghe nói là Binh bộ thị lang Lý Cương, người này cũng xem là chính trực. Nhưng phụ trách cụ thể cuộc thi lại là mấy Vviên ngoại lang của Binh bộ, trong đó có một Viên ngoại lang gọi là Vương Thế Sung. Rõ ràng bất công, rất khoan đãi với với con cháu quý tộc, đối với thí sinh bình thường lại rất hà khắc. Cưỡi ngựa bắn tên còn có tiêu chuẩn, hơn nữa ngày mai thi binh khí, có tốt hay không hoàn toàn do mấy Viên ngoại lang quyết định. Cho dù ngươi võ công đệ nhất thiên hạ, bọn họ nói không tốt là không tốt, chúng tôi đều rất lo lắng.

Thì ra là Vương Thế Sung làm giám khảo, cái này thì khó trách rồi. Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ, Nữu Nữu bên cạnh kéo hắn một cái, khẩn trương nói:

- Nguyên Khánh ca ca, đại sư huynh của muội đến rồi!

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hắn mới phát hiện, một người đang ngồi cách bọn họ mấy cái bàn, Trương Trọng Kiên đang ngồi một mình đơn độc. Đao đặt lên bàn, vừa uống rượu vừa lạnh lùng nhìn hắn.

- Mọi người từ từ uống, ta thấy một người quen, ta đi chào hỏi một chút.

Dương Nguyên Khánh nhìn Nữu Nữu một cái, bưng ly rượu đi.

- Thế nào, chuyện vẫn chưa xong sao?

Dương Nguyên Khánh cười ngồi xuống đối diện với y.

Nữu Nữu cũng tiến lên hành lễ:

- Đại sư huynh, sao huynh đến đây?

Trương Trọng Kiên liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói:

- Sư muội, muội không nên uống nhiều rượu như vậy.

Nữu Nữu dựa vào Dương Nguyên Khánh và ngồi xuống, cười hì hì nói:

- Nếu muội uống say rồi, Nguyên Khánh ca ca sẽ cõng muội về.

- Phải không?

Ánh mắt Trương Trọng Kiên giống như lưỡi dao nhìn thẳng vào Dương Nguyên Khánh, lạnh lùng cười một cái:

- Ngươi đáng tin như vậy sao?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng có chút không vui. Y cho rằng mình là ai, Nữu Nữu là người y của thể quản được sao?

Hắn nắm tay của Nữu Nữu, cười cười nói:

- Tại sao ta không đáng tin?

Nữu Nữu cũng cảm nhận được địch ý tinh tế giữa hai người. Kỳ thực cô cũng biết đại sư quynh lo lắng cho mình có chút không giống bình thường, chỉ là trong lòng cô chỉ có Dương Nguyên Khánh, không thể có bất cứ ai. Cô biết đang lúc này, mình phải tỏ rõ thái độ của mình, không thể do dự không quyết, như vậy ngược lại sẽ làm hại đến đại sư huynh.

Cô cũng không phản đối, nhân lúc Dương Nguyên Khánh nắm tay của mình, ánh mắt của Trương Trọng Kiên ảm đạm. Y đã nhận ra trong lòng sư muội không có y, y không có cơ hội.

Trương Trọng Kiên thở dài nói:

- Dương Nguyên Khánh, Trần Dận chết rồi, trên dưới trong Nam Hoa Hội đều khẳng định là ngươi giết.

- Không thể, Nguyên Khánh ca ca không có giết ông ta.

Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn Nữu Nữu lại, bình tĩnh hỏi Trương Trọng Kiên:

- Tại sao nói là ta giết?

- Vì Trần Dận chết trước cửa phủ đệ của ngươi, các tên tâm phúc của ông ta chứng thực là ngươi giết. Vào phủ của ngươi không có vấn đề, ra ngoài thì chết.

- Ra ngoài thì chết?

Con mắt của Dương Nguyên Khánh nheo lại, hắn bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Rõ ràng, cái này có quan hệ trực tiếp đến yêu cầu đi ra cửa hông của Vương Mặc.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ta không có giết Hội chủ, chắc là Vương Mặc giết.

- Ta biết là y giết.

Trương Trọng Kiên nhếch miệng cười cười mỉa mai:

- Thực lực của ngươi, ta rất rõ. Nếu thật là ngươi giết, tâm phúc của Trần Dận và Vương Mặc không thể sống sót rời khỏi.

- Đại sư huynh, nếu huynh đã biết rõ, tại sao huynh không nói rõ cho Nam Hoa Hội biết, lại để Dương Nguyên Khánh gánh một hận thù.

Khẩu khí của Nữu Nữu có chút bất mãn.

Trương Trọng Kiên khẽ thở dài, cười khổ nói:

- Vì ta cũng gánh hận thù giống như Nguyên Khánh, Nam Hoa Hội nhất định cho rằng ta bán đứng Hội chủ.

Y lại nói với Dương Nguyên Khánh:

- Ở Vạn Xuân trà trang, chắc ngươi lấy được tờ danh sách từ căn phòng bí mật đúng không?

- Đúng, ta lấy được.

Dương Nguyên Khánh gật đầu nói.

- Đó chính là vu oan của Vương Mặc. Trước lúc Hội chủ sắp đi, đã mang văn thư trong mật thất đi rồi, kết quả Vương Mặc thừa dịp Hội chủ không để ý, đem một tờ danh sách khác đặt vào mật thất. Tờ danh sách đó là mô phỏng theo nét chữ của ta, có thể nói giống như đúc, như vậy, ta nói cũng không thể nói rõ.

- Quả nhiên là thủ đoạn rất khá!

Mặc dù Dương Nguyên Khánh biết mình bị lợi dụng, nhưng cũng không kìm nổi tán thưởng một câu. Cái tên Vương Mặc này lẳng lặng, lợi dụng sự xung đột của mình với Nam Hoa Hội, là nhân vật không đơn giản.

- Nhưng tại sao y làm như vậy?

- Vì y là con trai của Vương Tăng Biện, Vương Tăng Biện chết trong tay của Trần Phách Tiên, Vương Tăng Biện trung thành với Tiêu Lương. Nếu ta đoán không lầm, Nam Hoa Hội sẽ không đến mấy năm nữa sẽ trở thành thế lực của Tiêu Lương.

Trong đầu Dương Nguyên Khánh đột nhiên hiện lên hình bóng của Tiêu Tiển, nếu phía nam có kiêu hùng, không ai khác ngoài người này.

- Vậy sao này ngươi tính thế nào?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

Trương Trọng Kiên khẽ cười nói:

- Ta giống như sư muội, cũng bị Nam Hoa Hội khai trừ. Ta từ nay tự do tự tại, ta định đi Tây Vực du ngoạn một chuyến, có thể đi càng xa càng tốt, mấy năm nữa sẽ quay lại.

Trương Trọng Kiên đứng dậy, cười nói với Nữu Nữu:

- Sư muội, hy vọng lúc ta trở về, có thể uống rượu mừng của muội.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv