Vào lúc ban đêm, Nguyên Khánh chỉ cảm thấy mình ngủ cực kỳ thoải mái, toàn thân nhẹ tựa lông hồng đang nằm ngủ trên đám mây. Trong thân thể hắn bắt đầu phát sinh một ít biến hóa tinh tế.
Ngày tiếp theo lúc canh ba, Nguyên Khánh dậy, đón cơn gió rét lúc bình minh, mở cửa, chạy ra hướng ao Khúc Giang.
Ao Khúc Giang có một nửa ở trong thành, một nửa ở ngoài thành, trên thực tế đã nhập vào dòng nước Tây Kinh, lúc này trời còn chưa sáng, ao Khúc Giang rất yên ắng, không một bóng người.
Trong băng tuyết ngập trời, chỉ có một mình Nguyên Khánh chạy trong trời đêm, hắn càng chạy càng nhanh, không hề ủ rũ, cái cảm giác mệt mỏi tột độ ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn, sự đau nhức trong cơ thể cũng biến mất, hắn chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức sống.
Nguyên Khánh đã hơi hiểu được nguyên lý của Trúc Cơ, chính là cơ sở luyện công của võ thuật cổ, dịch gân, co rút gân, vận khí, dịch xương, vận nội công, dịch tủy…những bước đó, nguyên lý đều giống nhau, chỉ có cách nói và cách làm khác nhau thôi.
Thật ra nội công trong những tiểu thuyết kiếm hiệp đều lấy võ thuật cổ làm cơ sở để miêu tả, chỉ có điều có chút khoa trương, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng võ thuật cổ đã tồn tại từ lâu, chỉ có phạm vi kế thừa đã quá hẹp, lại không muốn viết thành sách, mà các môn phái giang hồ lại bị triều đình nghiêm cấm, khiến rất nhiều công pháp dần dần biến mất trong lịch sử. Lại thêm sự quật khởi của vũ khí nóng trong thời cận đại, một cậu bé năm tuổi cũng có thể một súng bắn chết một người có võ công tuyệt đỉnh, khiến cho võ thuật cổ đại mất đi đất dụng võ, người kế thừa càng ít đi, cuối cùng bị biến thành một phong trào thể dục thể thao để rèn luyện thân thể.
Căn cơ của Trương Tu Đà chia làm bốn giai đoạn, cảm ứng kỳ, nhập môn kỳ, trệ cố kỳ và phá công kỳ (giai đoạn cảm ứng, giai đoạn nhập môn, giai đoạn củng cố và giai đoạn phá công). Những căn cơ khác cũng có bốn giai đoạn như vậy, chỉ là cách nói khác nhau, cái cảm giác cả người nhẹ tựa như lông mao ngày hôm qua của Nguyên Khánh, chính là tiến vào giai đoạn cảm ứng.
Sau đó bắt đầu tiến vào giai đoạn nhập môn, cũng khoảng ba đến bốn năm, khoảng thời gian này võ công được tăng nhanh đến mức thần tốc.
Nhưng sau khi Trúc cơ đến một trình độ nhất định, tiến bộ sẽ chậm dần, thậm chí ngừng hẳn không tiến triển, giai đoạn này gọi là trệ cố kỳ, cũng là giai đoạn dài nhất. Thông thường một người cũng phải dùng đến năm đến tám năm mới qua được giai đoạn này, hơn nữa 99% số người đều không thể đột phá được, cuối cùng cũng chỉ được coi là một người luyện võ bình thường, chỉ có thể đảm nhận được những chức quan thấp, có thể dùng võ mà kiếm chén cơm để ăn, làm võ sư hoặc làm người áp tải hàng.
Sỡ dĩ giai đoạn đột phá rất gian nan, là vì Trúc cơ còn có thời gian hạn chế, những gân cốt huyết mạch của những người bình thường mười sáu mười bảy tuổi đã trưởng thành xong, vì vậy nên phải đột phá ngay trong thời kỳ sinh trưởng, mới có thể có khả năng tiếp tục cải tạo gân cốt huyết mạch được.
Cho nên những người luyện võ bình thường nếu qua mười bảy tuổi còn chưa đột phá được trệ cố kỳ, cơ bản đã định hình rồi, nhưng muốn thật sự trở thành một mãnh tướng trên chiến trường, thì phải tiến hành đột phá. Đó chính là bước thứ tư mà hầu hết những người luyện võ đều không biết, chính là giai đoạn phá công. Sau khi bước vào giai đoạn phá công, năng lực lại được nâng cao trên diện rộng, tiềm lực của con người sẽ được phát huy đến cực điểm, trở thành vô cùng lớn mạnh, có võ nghệ tinh anh tuyệt vời hơn, cuối cùng mới trở thành một chiến tướng dũng mãnh.
Nhưng bước vào giai đoạn phá công rồi cũng sẽ có những sự khác biệt một trời một vực, có người sẽ biến thành Lý Nguyên Phách, có người chỉ có thể biến thành Trình Giảo Kim.
Phương pháp căn cơ chủ yếu của Trương Tu Đà chính là để Nguyên Khánh cực kỳ mệt mỏi rồi sau đó lại khôi phục, ngâm thuốc buổi tối đặc biệt có thể khiến cho sự mệt mỏi của hắn nhanh chóng được khôi phục.
Sau đó dùng đan dược điều hòa sự cân bằng âm dương trong khí huyết của hắn, như vậy khiến cho cơ thể của hắn cũng có thể tốt hơn, lại huấn luyện cho hắn đao pháp và tài bắn cung, khiến gân cốt của hắn mỗi ngày có thể từ thô ráp mà trở nên cường tráng, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn tràn đầy khí huyết, tinh thần khỏe mạnh, thể trạng khác với người thường.
Tư chất của Nguyên Khánh vốn đã rất tốt, hắn sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc ngày hôm qua, hôm nay lại trở lại thành sức lực dồi dào, đó là do đan dược mà Trương Tu Đà cho hắn uống đã phát huy công hiệu.
Hắn chạy một mạch đến đình Bạch Lộc ở khu vườn bên cạnh ao Khúc Giang, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn khoanh tay đứng trong đình, có vẻ như rất cô đơn. Nguyên Khánh có thể hiểu được sự mất mát của Trương Tu Đà, y không thiếu chí khí, nhưng tài trí phát huy muộn, mãi đến năm hơn bốn mươi tuổi mới phát triển được thần uy, bách trận bách thắng, cuối cùng không may chết trong tay Lý Mật. Nhưng bây giờ y đã gặp được hắn, liệu có phải cuộc đời y cũng vì vậy mà thay đổi theo hay không?
- Sư phụ!
Nguyên Khánh đến bên ngoài đình, khom người thi lễ, Trương Tu Đà quay đầu lạnh lùng nhìn hắn,
- Con chậm mất một tuần nhang, phạt con chạy quanh hồ một vòng.
- Vâng!
Nguyên Khánh không dám ngụy biện gì, liền quay đầu chạy, Trương Tu Đà lại gọi hắn dừng lại,
- Chờ một chút!
Nguyên Khánh dừng, Trương Tu Đà chậm rãi đến bên cạnh, hỏi hắn,
- Tối hôm qua ngủ có cảm giác gì?
- Thưa sư phụ, ngủ rất ngon!
Trương Tu Đà thấy thái độ hắn cung kính, đoán chừng tối hôm qua đã ngủ rất ngon, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, ngày hôm qua dám mắng y là tên giặc họ Trương, tên tiểu tử này quả là có máu phản nghịch.
Y lại hỏi:
- Ngoài ngủ ngon ra còn có gì nữa? Có dậy nửa đêm không?
- Thưa sư phụ, không dậy nửa đêm!
Nguyên Khánh do dự một lúc, hắn không biết có nên nói hay không,
- Còn nữa… con còn cảm thấy bản thân mình nhẹ nhàng mơ màng, biến thành một sợi lông bay lên không trung, thân thể rất nhẹ rất nhẹ.
- Con nói cái gì?
Trương Tu Đà kinh ngạc, y có nằm mơ cũng không ngờ được, thể chất của Nguyên Khánh lại tốt như vậy, mới ngày đầu tiên đã bước vào Trúc Cơ cảm ứng kỳ (giai đoạn cảm ứng của căn cơ), người bình thường ít nhất cũng mất mấy ngày mới có được cảm giác nhẹ nhàng bay bổng đó, còn y lúc nhỏ, cũng mất ba ngày mới có được cảm giác đó.
Trương Tu Đà bước lên trước nhéo lên đùi Nguyên Khánh,
- Cảm giác đau không?
- Không hề đau, Concó cảm giác như người dư thừa sức lực, chỉ muốn chạy bộ thôi.
Trên mặt Trương Tu Đà lộ ra nụ cười khen ngợi hiếm có, bản thân y không ngờ có thể gặp được một thiên tài luyện võ, y lại lấy ra một viên đan dược, đưa bình rượu cho hắn,
- Uống thuốc đi!
Nguyên Khánh uống viên thuốc, một lúc sau, hắn lại cảm thấy ngực và bụng mình như bị đốt nóng, rất khó chịu, Trương Tu Đà vỗ vỗ bả vai hắn,
- Chạy đi! Chạy ba vòng rồi về!
Nhìn bóng dáng non nớt của Nguyên Khánh, Trương Tu Đà xoay mình lên ngựa, chậm rãi đi theo, lúc này là canh thứ tư, là lúc tối đen nhất trước khi bình minh, chỉ thấy bên ao Khúc Giang, một bóng dáng nhỏ bé chạy bên hồ, sau lưng là một người cưỡi ngựa đi theo sau.
Từ đó, Nguyên Khánh bắt đầu nghiệp học võ khổ hạnh, Trương Tu Đà cũng không phải ngày nào cũng dạy hắn, mà là sắp xếp lịch học cho hắn, cứ mỗi năm ngày Trương Tu Đà sẽ dạy hắn một ngày, đan dược và thuốc ngâm cũng một lần đưa cho hắn luôn liều lượng của năm ngày. Nếu y phát hiện Nguyên Khánh ở nhà lười biếng, cái chờ đợi Nguyên Khánh chính là những trận roi vô tình.
…
Thời gian qua mau, nhoáng một cái đã qua ba năm, đã đến tháng giêng năm Khai Hoàng thứ 17, Nguyên Khánh đã tròn tám tuổi.
Boong boong boong!
Từ xa truyền đến những tiếng gõ lớn, trời đã vào canh ba, cách một gian phòng nhỏ, Thẩm Thu Nương lập tức tỉnh dậy. Cô không khỏi khẽ thở dài, đứa bé này học võ quá say mê, hơn nữa ý chí lại vô cùng kiên định, từ lúc học võ đến nay đã được ba năm, mỗi ngày cứ đúng canh ba là thức dậy, chưa từng gián đoạn.
Cô lại nhìn đứa con gái của mình đang say sưa ngủ, giống như một chú heo, so sánh với nhau, nghị lực của Nữu Nữu kém xa so với Nguyên Khánh, cũng không biết nghị lực của hắn là từ đâu mà có.
Thẩm Thu Nương không biết, Nguyên Khánh bắt đầu từ ba năm trước, mỗi ngày đều bơi trong ao Khúc Giang một canh giờ, đặc biệt là bơi vào những ngày lạnh giá mùa đông lại là một sự tôi luyện rất tốt đối với ý chí con người.
Nguyên Khánh tuy là con cháu nhà họ Dương, nhưng nhà họ Dương căn bản không hề quan tâm đến hắn, những khó khăn trong điều kiện sống, thậm chí còn không bằng con cái của lão quản gia. Năm tuổi đến trường học, nhưng chưa được ba ngày Nguyên Khánh vì đánh nhau với những con cháu nhà họ Dương khác mà bị đuổi học.
Nhưng những điều này Thẩm Thu Nương không hề để ý, cô chỉ sợ nhà họ Dương coi trọng Nguyên Khánh, cướp Nguyên Khánh ra khỏi cô, cô nuôi nấng Nguyên Khánh đã được năm năm rồi, sớm đã coi hắn là con trai của cô rồi.
Thẩm Thu Nương cũng xoay người rời khỏi giường, cô phải bắt đầu chép sách. Trước đây tiền mỗi tháng bọn họ đều đủ dùng, nhưng từ lúc hai đứa trẻ bắt đầu luyện võ, liền bắt đầu tiền vào không đủ cho tiền ra.
Hơn nữa Nguyên Khánh lại ăn cơm nhiều, hai năm nay đại hạn, giá gạo tăng cao, đã tăng tới mỗi đấu mười quan tiền. Năm xâu tiền mỗi tháng của họ cũng chỉ đủ mua sáu đấu gạo, mà một mình Nguyên Khánh đã phải ăn bốn đấu, bọn họ chỉ dám mua những loại gạo xấu một chút. Cũng may họ cũng đã quen với cuộc sống thanh bần, mỗi ngày rau xanh đậu hủ cũng đã cảm thấy ngon miệng, thím Lưu làm bếp rất thích Nguyên Khánh và Nữu Nữu, cứ lâu lâu lại vụng trộm cho họ mấy miếng thịt kho.
Bây giờ chủ yếu là Nữu Nữu học võ công Trúc Cơ cũng phải cần tiền. Nghèo văn giàu võ, học võ là một việc rất tốn tiền, học phí, tiền thuốc, tiền ăn, tiền vũ khí, sư phụ rẻ tiền nhất mỗi tháng cũng thu hai mươi xâu tiền, những đứa trẻ con nhà nghèo căn bản không thể học nổi.
Trong đó tiền thuốc là đắt nhất, may mà bản thân Thẩm Thu Nương biết võ, cũng biết điều chế thuốc, vì vậy nhiều lúc Thẩm Thu Nương tự mình ra ngoài thành hái thuốc, nhưng có một số loại nguyên liệu vẫn không có cách nào hái được, nên phải bỏ tiền đi mua.
Thẩm Thu Nương ba năm trước đã làm một thợ chép chữ thủ công để kiếm thêm tiền sinh sống, mỗi tháng chép được hai mươi cuốn sách, có thể kiếm được bốn xâu tiền, cũng có thể miễn cưỡng mua được những nguyên liệu chế thuốc đơn giản nhất cho bé gái.
Thẩm Thu Nương thắp sáng đèn, bắt đầu rải giấy chép sách, gần đây cô nhận được một mối không tồi, trước ngày mồng năm tháng chạp có thể chép được ba mươi cuốn sách, có thể kiếm được mười xâu tiền. Như vậy, cô có thể may cho hai đứa trẻ những bộ quần áo mới, đặc biệt là Nguyên Khánh lớn rất nhanh, mới tám tuổi, thân hình đã cao như một đứa trẻ mười hai tuổi, quần rõ ràng đã ngắn một đoạn, bình thường cô đều đến cửa hàng quần áo mua những bộ quần áo cũ rẻ tiền nhất. Nhưng năm mới phải mặc áo quần mới, hôm nay đã là mồng ba tháng chạp, hắn vẫn phải mặc quần áo cũ.
Thẩm Thu Nương không thể ngủ tiếp được nữa, bất luận thế nào hôm nay cô cũng phải giao hết những cuốn sách này, lấy được tiền, các con cần phải mua vải may quần áo, nhưng trong nhà chỉ còn lại mười quan tiền, mà tiền lương tháng này lại chưa phát. Cô không muốn đi tìm Quản gia Mã, cô cảm thấy gần đây ánh mắt quản gia Mã nhìn cô không mấy thiện cảm.
Trong vườn, Nguyên Khánh chuẩn bị tập võ.