Dầu hỏa màu đen được hắt lên mặt ngoài của hàng rào, qua khe hở của hàng rào thấm vào trong doanh trại. Trong lúc hai mươi lính Tùy bận rộn tay chân thì có mấy tên lính Đường đã phát hiện ra chuyện lạ, chạy nhanh đến xem xét, chúng lập tức nhìn thấy ở bên ngoài doanh trại có rất nhiều bóng đen vây quanh.
-Có địch!
Lính gác của quân Đường lập tức hô to:
-Có địch!
Một tên lính gác chạy như điên, vừa chạy vừa hô to. Tiếng hét trong màn đêm tĩnh lặng nghe thật chói tai.
Tiêu Diên Niên nhìn thấy còn đến bốn mươi mấy túi dầu hỏa, vội vàng hô:
-Mở nút ra, ném thẳng vào trong đi!
Binh lính đều mở nút bịt túi ra, trực tiếp ném dầu hỏa vào bên trong quân doanh. Lúc này, bên trong doanh trại, hơn trăm lính Đường từ trong lều lao ra, chạy tới hàng rao ở phía tây. Loạn tiễn cùng lúc được bắn ra, hai gã thám báo quân Tùy không kịp tránh né, bị tên bắn trúng, kêu lên thảm thiết, ngã lăn quay xuống sườn núi.
Tiêu Diên Niên thấy tình thế nguy cấp vội hô to:
-Mau bỏ đi!
Số quân Tùy còn lại lảo đảo nghiêng ngả chạy xuống chân núi. Tiêu Diên Niên cũng lùi lại ba bước, nhảy thẳng vào bên trong vực sâu, lấy từ trong túi da ra mấy quả cầu tẩm dầu hỏa, trên thực tế chính là một khúc gỗ nhỏ, dùng vải bố tẩm dầu hỏa quấn quanh thành hình tròn, sau khi châm lửa vào thì ném đi, trong cự ly ngắn nó có tác dụng lớn hơn tên lửa rất nhiều.
Mấy lính Tùy thấy y nhảy đến lập tức đốt lửa lên. Tiêu Diên Niên châm lửa vào quả cầu tẩm dầu hỏa, sau đó ném mạnh về phía hàng rào, ném liền một lúc năm sáu quả cầu lửa, sau đó hai người mới ôm đầu chạy vội xuống núi.
Dầu hỏa nhanh chóng bốc cháy, lửa đỏ sôi trào, khói đặc cuồn cuộn. Trên đỉnh núi, mười căn lều cạnh hàng rào đều bị ngọn lửa thiêu đốt, thế lửa rất mạnh, chỉ một lát đã nuốt trọn cả doanh trại quân Đường vào trong biển lửa. Năm trăm quân Đường bị lửa đốt kêu gào thảm thiết. Không ít người liều chết chạy ra khỏi doanh trại, cả bốn phía đều có rất nhiều người bừa, ngã lộn cổ từ trên vách núi phía đông xuống. Cũng có vài chục người chạy về sườn núi ở phía tây nhưng lập tức bị thám báo quân Tùy mai phục ở đây giết chết hoặc bắt giữ.
Lúc này, khi công lao sắp định, Trình Giảo Kim liền xuất hiện. Y dẫn theo ba ngàn quân Tùy chạy tới, lờ đi Tiêu Diên Niên, lớn tiếng quát lên:
-Xông lên, chiếm lĩnh đỉnh núi!
Ba ngàn quân Tùy chạy thẳng lên đỉnh núi mà không hề vấp phải sự phản kháng nào, thuận lợi chiếm được đỉnh núi. Lúc này, mấy chục căn lều lớn đã bị đốt thành than, chỉ còn lại hàng rào bằng gỗ vẫn đang cháy hừng hực nhưng thế lửa đã yếu đi nhiều.
Năm trăm quân Đường trên đỉnh núi, ngoại trừ hơn trăm người bị đốt chết, còn lại đều trốn được. Ngoại trừ một số bị ngã xuống vực núi ở phía đông, sáu phần mười chạy xuống sườn núi phía tây, bị quân Tùy bắt giữ. Số còn lại chạy về phía nam của Ngô Công Lĩnh. Ngô Công Lĩnh dài hơn hai chục dặm, chạy đi là không thể quay về.
Trình Giảo Kim đứng ở đỉnh núi nhìn Kim Tỏa Quan dưới chân núi, không kìm được cất tiếng cười hắc hắc. Đứng trên đỉnh núi, đừng nói vạn tên cùng bắn, chỉ cần cho đại quân đi tiểu cũng có thể làm ngập Kim Tỏa Quan.
Chủ tướng Kim Tỏa Quan Ân Khai Sơn bị thân binh đánh thức giữa đêm. Trên Ngô Công Lĩnh đã xảy ra biến cố, y vội chạy lên đầu thành, nhìn lên đỉnh núi đang bốc cháy hừng hực, lòng y dần trở nên băng giá. Ân Khai Sơn hiểu rất rõ việc Ngô Công Lĩnh thất thủ có ý nghĩa như thế nào.
Tâm trạng của Ân Khai Sơn lúc này vô cùng phức tạp. Y biết chắc chắn là Kim Tỏa Quan không thủ được nữa rồi, vậy y phải làm cái gì bây giờ? Bỏ Kim Tỏa Quan, rút về Quan Trung, nhưng Lý Uyên sẽ bỏ qua cho y sao? Nhưng nếu đầu hàng quân Tùy, vậy vợ con y ở Trường An phải làm thế nào?
-Tướng quân, phải làm sao bây giờ?
Mấy tên Lang tướng vây quanh y, khẩn trương hỏi han.
Ân Khai Sơn trầm tư một lát, thở dài, nhìn đám người rồi nói:
-Các ngươi nói xem nên rút lui hay đầu hàng?
Mấy tên Lang tướng đưa mắt nhìn nhau. Một tên lớn tuổi nhất nói:
-Thật ra chúng ta cũng đồng ý đầu hàng, nhưng người nhà đều ở Trường An, sợ rằng nếu đầu hàng thì người nhà sẽ gặp phải tai họa, không bằng rút lui rồi tính sau.
Ân Khai Sơn hiểu được ý tứ của mọi người. Kẻ cầm đầu đầu hàng tất nhiên sẽ bị triều đình xử phạt. Y gật đầu nói:
-Được rồi! Nói với các huynh đệ, trong đêm nay sẽ rút khỏi Kim Tỏa Quan.
Vào giữa đêm, Ân Khai Sơn thống lĩnh hai ngàn năm trăm quân Đường chạy suốt đêm rời khỏi Kim Tỏa Quan, rút về Quan Trung. Sáng sớm hôm sau, khi Trình Giảo Kim chuẩn bị hạ lệnh lên núi bắn tên mới nhận được tin tức, Kim Tỏa Quan đã là một tòa thành trống không.
-Đám nhóc này chuồn nhanh thật!
Trình Giảo Kim giục ngựa vào thành, nhìn Kim Tỏa Quan trống rỗng, không kìm nổi cất tiếng cười ha hả, trong lòng thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Y lập tức sai người đi bẩm báo với Dương Nguyên Khánh, Trình Giảo Kim y nhân lúc trời tối tập kích Ngô Công Lĩnh, dùng trí đoạt Kim Tỏa Quan, không tốn một binh một tốt đã chiếm được Kim Tỏa Quan.
Hiện tại Trình Giảo Kim rất hiểu Dương Nguyên Khánh, không có người bị thương là điều mà Dương Nguyên Khánh thích được nghe nhất, so với việc y chiếm được Kim Tỏa Quan còn thích hơn. Trên thực tế, quân Tùy vẫn có hai gã thám báo bị thương, nhưng việc này có thể dấu diếm được. Hiện tại chỉ cần có thể thăng tước vị, đến bộ mặt già nua y cũng không cần.
Trình Giảo Kim lại lập tức hạ lệnh:
-Đem cái quan ải này san thành bình địa cho ta. Tường thành, cửa thành đều đẩy đổ hết.
-Tướng quân, việc này có cần thiết không?
Bên cạnh có người khuyên nhủ.
Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng:
-Tại sao lai không cần thiết. Vạn nhất lùi về Quan Trung lại bị cắt đứt đường lùi thì làm thế nào. Phá tòan bộ cho ta.
Mấy ngàn binh lính bắt đầu động thủ, không bao lâu đã phá đổ tường thành bao quanh Kim Tỏa Quan. Lúc này, lại có một tướng lĩnh khác khuyên Trình Giảo Kim:
-Trình Tướng quân, chi bằng hiện tại chúng ta trực tiếp giết đến Quan Trung đi. Để cho quân tâm của quân Đường dao động, chúng ta cũng giành được công đầu.
Người tướng lĩnh này đưa ra đề nghị thật hợp với suy nghĩ trong đầu Trình Giảo Kim, y vốn cũng có toan tính này. Có người từng nói, “Tiên tiến Quan Trung giả vi Vương” (1). Trình Giảo Kim hắn cũng không ham hố gì được phong Vương, chỉ cần phong Thượng Quốc công là đã khiến y hài lòng rồi.
(1)Người đầu tiên tiến vào Quan Trung chính là người có được thiên hạ.
-Mọi người mang theo lương khô, theo ta xuôi nam vào Quan Trung.
…
Chủ doanh hậu cần của quân Tùy vẫn ở phía nam huyện Lạc Giao quận Thượng. Nơi này chứa một lượng lớn lương thực và vật tư. Mỗi ngày, lương thực và vật tư đều được vận chuyển liên tục không ngừng nghỉ đến đội quân chủ lực nhà Tùy ở Thiển Thủy Nguyên. Tổng cộng quân Tùy có ba mươi ngàn chiếc xe bò vận lương, gần năm mươi dân phu vận chuyển suốt chiều dài mấy trăm dặm, đảm bảo cung ứng cho tiền tuyến.
Chủ tướng hậu cần của quân Tùy là do Giả Nhuận Phủ đảm nhiệm. Y suất lĩnh mười ngàn quân bảo vệ tuyến đường vận chuyển hậu cần được an toàn. Chỉ dựa vào mười ngàn quân thì không thể bảo đảm đại doanh và tuyến đường bộ được an toàn. Hơn nữa đại chiến Tùy Đường đã đi vào giai đoạn cuối cùng, bảm đảm an toàn cho hậu cần là việc rất quan trọng. Không cần nói cũng biết, lương thảo không đảm bảo sẽ dẫn tới toàn quân tan rã.
Trong lịch sử chiến tranh, chuyện như vậy thời nào cũng có. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ điều này. Năm đó đại quân Đột Quyết phát binh tới Nhạn Môn Quan, chẳng phải cũng là do hậu cần bị quân Tùy đánh lén mà toàn quân tan tác hay sao. Dương Nguyên Khánh đã trải qua trăm trận chiến, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm, cấp cho quân Đường một cái thời cơ.
Ngay khi Dương Nguyên Khánh dẫn tám mươi ngàn quân xuôi nam đến Thiển Thủy Nguyên, ngày hôm sau, Tả võ Vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi liền dẫn ba mươi ngàn quân Tùy ở Hà Bắc chạy tới đại doanh quân Tùy ở quận Thượng.
Như vậy, đội bảo vệ hậu cần đã lên tới bốn mươi ngàn người. Lai Hộ Nhĩ và Giả Nhuận Phủ chia sẻ trách nhiệm, Lai Hộ Nhĩ chia mười ngàn quân cho Giả Nhuận Phủ, Giả Nhuận Phủ dẫn hai mươi ngàn quân trấn thủ đại doanh hậu cần, còn Lai Hộ Nhi càng già càng dẻo dai, suất lĩnh hai mươi ngàn quân phụ trách an toàn cho tuyến đường vận chuyển.
Từ hậu doanh quân Tùy ở huyện Lạc Thủy đến tiền doanh quân Tùy ở Thiển Thủy Nguyên ước chừng hơn ba trăm dặm lộ trình, kéo dài qua quận Thượng và quận Bắc Địa. Lộ trình cũng không phải chỉ là đường cái bằng phẳng mà còn có đồi núi phập phồng, vực sâu ngăn chở. Xe bò vận lương phải đi mất ba ngày mới có thể đến được mục tiêu.
Bời vì đường xá khó đi, đồi núi phập phồng, đội xe vận lương rất dễ rơi vào bẫy phục kích của quân Đường, Lai Hộ Nhi phải chia hai mươi ngàn quân làm mười đội, mỗi đội hai ngàn người, chia ra đi hai bên và phía sau đội vận lương.
Trưa hôm nay, đội vận lương do ba ngàn xe tạo thành đã tới biên giới giữa quận Thượng và quận Bắc Địa. Nơi này được gọi là núi Tử Ngọ, thuộc quyền quản hạt của huyện Tương Nhạc quận Bắc Địa. Nơi này có lớp đất bazan vững chắc, núi non trùng trùng điệp điệp, có rất nhiều vực sâu như mặt đất bị xé rách vậy.
Trong một cái khe núi thật lớn, dài hơn hai mươi dặm, ba ngàn chiếc xe bò chen chúc nghỉ ngơi, mấy ngàn dân phu ngồi trong rừng cây râm mát nghỉ ngơi ăn lương khô, hơn ngàn kỵ binh hộ vệ của quân Tùy thì nghỉ ngơi ở chân khe núi bên kia.