Nhìn khuôn mặt vô tình vô dục kia, mà lời nói lại kích thích như vậy, Tô Mặc thấy trong đầu “ong” một tiếng, trống rỗng, há miệng ra lại bất cẩn đáp thành: “… Cái nào cũng được.”
Cơ Bạch quỳ gối bên người nàng, trường kiếm đặt sau lưng hắn, ánh mắt trong vắt yên tĩnh, thanh nhã như tre xanh.
… Cũng được, cũng được, cũng được!
Tô Mặc đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vừa nãy có phải nàng biểu hiện quá nhanh hay không?
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, dây mây quấn trên lớp mành mềm bện bằng lá chuối rũ nhẹ xuống che bớt ánh mặt trời nóng rực chiếu từ bên ngoài vào. Một tia đọng lại trên mắt nàng, Tô Mặc lập tức nghiêng mặt đi, ngón tay xoa nhẹ sợi dây, trầm ngâm một lát, lúc nãy nàng vậy mà lại bị sắc đẹp của Cơ Bạch mê hoặc, quả thực là việc trước đây chưa từng có.
Cơ Bạch nhìn Tô Mặc, có chút buồn cười, môi không nhịn được khẽ nhếch lên, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nụ cười kia như một cơn gió xuân lướt qua cầu vồng, đẹp đến lóa mắt. Hắn thầm nghĩ ngày thường nàng đều bình tĩnh như đã tính trước mọi việc, gọn gàng dứt khoát, nhưng vừa nãy lại để lộ vẻ kiều mị pha chút mơ hồ, thật sự là đáng yêu đến rung động lòng người, như thế mới giống với tuổi thật của nàng.
Thời gian qua ở chung, Cơ Bạch thường mất quên tuổi của nàng, cứ như bọn họ đều là yêu nghiệt nghìn tuổi.
Dù sao thời điểm hắn và nàng quen biết nhau đã là nghìn năm trước, bất tri bất giác đã đợi nàng nghìn năm.
Lúc nãy chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy như quay về ngày xưa, về với năm tháng đó.
Nhớ tới đây, Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Vậy thì, Mặc Nhi, chúng ta lập khế ước trước đi!”
“Được, lập khế ước trước.” Tô Mặc chậm rãi thở ra.
“Ừm, như nàng mong muốn, chúng ta lập khế ước!” Cơ Bạch đưa tay cầm tay nàng, bỗng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nhìn đôi môi mỏng Cơ Bạch chạm vào mu bàn tay của mình, tim Tô Mặc đập thình thịch, nàng hít sâu, cố trấn tĩnh trở lại. Cơ Bạch rất khác Sư Anh, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nho nhã lễ độ, khiến cho nàng thấy bối rối không thôi.
Nàng không biết rằng Cơ Bạch lại cảm thấy lập khế ước làm hắn yên tâm hơn, ít ra không phải lo lắng nàng lật lọng nữa, nếu có chút sơ suất, chẳng phải là vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ* hay sao, hắn với nàng sẽ lại vô duyên, hắn cũng không muốn mất nàng lần nữa.
(*) Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ: Đắp núi cao chín nhận (1 nhận = 8 thước), thiếu một sọt đất cũng không thành.
“Làm sao để lập khế ước?” Cơ Bạch vẫn ngồi thẳng, lạnh nhạt hỏi.
“Ta và chàng sẽ tuyên thệ trước trời cao, làm theo ta.” Tô Mặc ngồi dậy, tư thái mị hoặc mềm mại đã biến mất, nghiêm túc đưa tay chỉ lên trời xanh, “Trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi rõ, bắt đầu từ giờ, Tô Mặc ta lập khế ước cùng Cơ Bạch, sau này sẽ trở thành phu thê ân ái, không xa không rời, trọn đời bên nhau.”
Dứt lời, nàng chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía Cơ Bạch, dịu dàng nói: “Phu quân, tới lượt chàng.”
Nghe nàng gọi mình là phu quân, Cơ Bạch nhìn nàng chăm chú, trong mắt hiện lên một tia thật ấm áp mà phức tạp khác thường. Hắn từ từ đưa hai ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi rõ, bắt đầu từ giờ, Cơ Bạch nguyện cùng Tô Mặc trở thành phu thê, lập nên khế ước, từ đây không xa không rời, trọn đời bên nhau.”
Thanh âm hai người nhàn nhạt tiêu tan trong ốc đảo trống trải, chỉ có lời thề không bao giờ biến mất.
Tô Mặc ôn nhu cười, lấy ra một cái mâm, “Phu quân, rượu giao bôi này chúng ta phải uống.”
“Rượu hợp cẩn?” Cơ Bạch nhíu mày.
“Ừm.” Tô Mặc gật đầu.
Nàng lấy ra ly rượu đã chuẩn bị từ trước, đan chéo cánh tay với hắn, đưa lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đột nhiên lúc này hai người cảm giác được khế ước trong cơ thể bị đốt lên, như một đốm lửa nóng rực.
Thật ấm áp, một bên nằm ở trái tim Cơ Bạch, bên kia là trong đan điền Tô Mặc.
Tô Mặc chớp mắt, ngẩn ngơ một lát, sau đó nàng rất vui vẻ.
Hiện tại khế ước thứ tư đã được lập, lại là một nam nhân mà nàng thích, nhớ tới nhiệm vụ của Thiên giới, trong lòng nàng thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
“Mặc Nhi, đã được chưa?” Cơ Bạch vuốt ve vị trí khế ước, cẩn thận hỏi.
“Được rồi, trời xanh không nói dối, chúng ta đã kết làm phu thê.” Tô Mặc hơi gật đầu.
“Rốt cuộc cũng thành phu thê, tưởng niệm chín trăm năm của ta xem như đã được bù đắp.” Cơ Bạch nhẹ giọng nói.
“Cơ Bạch, không, phu quân, đa tạ sự chờ đợi của chàng.” Tô Mặc có chút cảm động.
“Mặc nhi, không cần phải gọi tên ta.” Cơ Bạch lạnh nhạt nói, “Sau này lúc ở cùng ta, nàng có thể gọi ta là Tử Ngọc.”
“Tử Ngọc?” Tô Mặc tò mò nhìn hắn.
“Đó là danh hiệu của núi Côn Luân, ta vẫn luôn dùng nó, nhưng ngoại trừ người thân cận thì không có ai gọi ta như thế.”
“Tử Ngọc, quân tử như ngọc.” Tô Mặc cũng nhớ tới danh hiệu của Văn Nhân Dịch là Phong Trần Tuyệt.
“Như vậy… chúng ta…. tiếp theo phải làm gì nữa?” Cơ Bạch ngây thơ hỏi, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng khi Tô Mặc vô tình nhìn lướt qua lại thấy “hắn” đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy.
Lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, Tô Mặc lập tức liếc hắn một cái, nam tử vô dục vô tình này vậy mà lại mặt không cảm xúc cầu hoan với nàng, nàng không nhịn được cười, “Sau khi lập khế ước thì tiến hành lễ đôn luân.”
“Cái này…” Cơ Bạch còn hỏi một câu, “Thật sự lập tức có thể sao?”
“Ừm, có thể.” Tô Mặc đỏ mặt trả lời.
“Vậy thì Mặc Nhi thích như thế nào? Cái kia? Làm như thế nào đây?” Hắn hạ mí mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hỏi.
“Không phải trước kia chúng ta đã từng làm ư? Sao chàng còn phải hỏi ta?”Tô Mặc ho khan một tiếng, bất mãn liếc xéo hắn một cái, thầm nghĩ nếu là nam nhân khác chỉ sợ đã sớm nhào tới rồi.
“Tuy từng làm, nhưng hoàn cảnh đã khác.” Môi Cơ Bạch mím lại thành một đường, thấp giọng nói: “Chín trăm năm rồi, ta đều đã quên hết.”
Tuy rằng biểu cảm hắn lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn lại vẫn không nhịn được khẩn trương, hồi hộp.
Tô Mặc nhíu mày, đầu mi nhẹ nhàng cuộn lại, bi ai nghĩ nếu hắn đã quên, chẳng lẽ nàng phải chủ động? Khuôn mặt Tô Mặc lập tức đỏ hồng, nhìn bầu trời bao la thâm trầm bên ngoài, có chút không quen.
Hắn vẫn lạnh nhạt không tỏ rõ cảm xúc, rũ mắt xuống, không mặc áo choàng đen, cũng không mặc bào phục kiếm tu màu thủy lam mà chỉ phủ một lớp trung y trắng, dưới vạt áo lại rục rịch chộn rộn.
“Tử Ngọc, cái đó… bao giờ trời mới tối?” Tô Mặc bỗng hỏi.
“Không rõ lắm, nơi này hình như không giống với thế giới bên ngoài.”
Cơ Bạch bình tĩnh liếc nàng một cái, biết nàng đang thẹn thùng, hắn khẽ mím môi, có chút thất vọng, vào đêm động phòng hoa chúc nam nhân nào cũng sẽ vội vàng như thế, hắn hỏi: “Mặc Nhi, chẳng lẽ nhất định phải đợi đến buổi tối sao?”
“Chúng ta đều là người luôn tuân thủ lễ nghĩa, ban ngày không tuyên dâm.” Tm càng đỏ mặt hơn nữa.
*
Bên này là đêm động phòng hoa chúc ấm áp, bên kia, Hoa Tích Dung lại không may mắn như vậy.
Tí tách, tí tách, tiếng nước nhỏ giọt trong hang.
Hoa Tích Dung dụi mắt, đau đớn mở ra, hang động có một khe hở, ánh trăng trên bầu trời đang chảy vào đây, làm cho khuôn mặt tuyệt sắc diễm lệ của hắn được phủ thêm một tầng ánh sáng bang bạc mơ hồ.
Hắn vẫn đang ở bên trong Thánh Địa, là nơi hắn ngất xỉu.
Nhưng phía trước dường như có mấy bóng người mờ ảo đang chuyển động.
Hoa Tích Dung giương mắt nhìn, thấy một nữ nhân vốn không ngờ đến.
Xung quanh có mấy người, phụ nhân ở giữa mặc y phục lộng lẫy xa hoa được dệt bằng tơ vàng sợi bạc, trên đầu cài trâm phượng mười sáu đuôi khảm mã não, phỉ thúy, ngọc mắt mèo, giày đính ba mươi viên bảo châu nhỏ vụn, nhìn như mới chỉ khoảng ba mươi tuổi, cười lạnh ngồi cách hắn không xa.
Nàng duyên dáng sang trọng ngồi trên một cái ghế hoa lệ, tay vuốt cằm dưới, thấp giọng nói: “Hoa Tích Dung à Hoa Tích Dung, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay.”
“Gia chỉ là ngủ một giấc mà thôi, có gì đặc biệt?”
Lão phu nhân cười lạnh: “Bất kể thế nào thì tâm tình ta cũng đang rất vui sướng, ngươi đã rơi vào trong tay ta, sẽ không còn ngày lành tháng tốt nữa đâu, mà hiện tại ngươi cũng không thể cử động, ngươi còn muốn giãy dụa đến lúc nào nữa?”
Khóe mắt Hoa Tích Dung giật một cái, khuôn mặt không có chút máu càng thêm tái nhợt, hàng đầu thuật phát tác khiến lão yêu phụ này đuổi kịp hắn, xem ra lão yêu phụ cũng rất quen thuộc Thánh Địa. Nhưng thua người không thua trận, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, tự mình sửa sang lại áo choàng, cười phong tình vạn chủng, khẽ vuốt vuốt tóc, “Lão phu nhân, ngươi theo sát ta để làm gì? Có phải thích ta không? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị người đời chỉ trích hay sao?”
Lão phu nhân cười nham hiểm, nụ cười hơi quỷ dị, lạnh nhạt cắt đứt lời hắn: “Lúc trước có thích một chút, nhưng hiện tại đã hết rồi, ngươi giống như con sói lạ, bất kì lúc nào cũng có thể quay lại cắn ta, sao ta phải thích?”
Hoa Tích Dung hừ lạnh, thầm nghĩ: ngươi mới là sói, cả nhà ngươi đều là sói.
Hắn nói: “Vậy hóa ra ngươi kiêng kỵ ta?”
“Kiêng kị ngươi? Chờ đến lúc ngươi thật sự có tư cách và quyền thế ngang với ta, ta có lẽ sẽ thật sự kiêng kị ngươi, nhưng ngươi muốn đạt tới thực lực như ta không biết đến lúc nào đây?”
Hoa Tích Dung híp mắt, “Ngươi muốn giết ta?”
Lão phu nhân đeo một bộ móng tay dàihoa lệ, vàng ròng khảm kim cương, nhàn nhạt nói: “Ta cũng rất muốn đấy.”
Bốn nam tử đứng sau lưng nàng là bốn mưu thần, tuổi đều đã lớn, chỉ có hai người tận tâm, hai người khác duy trì trung lập, có một người nói: “Lão phu nhân, hiện tại Dung Túc và Thiên Thư vẫn chưa tìm thấy, Hoa Tích Dung tạm thời không thể chết được. Hơn nữa gần đây Ma giới chúng ta cũng không phải là nơi an toàn, xung quang thường có nô lệ đấu tranh gây hấn, lưu dân ngày càng nhiều, một số còn trở thành phỉ tặc. Nếu Hoa Tích Dung chết rồi, chẳng phải sẽ là cái cớ cho những người đó phản kháng hay sao?”
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Hiện tại có một biện pháp khiến Hoa Tích Dung không chết, đồng thời có thể hoàn thành mong muốn của bổn cung.”
Mưu thần gấp rút hỏi: “Biện pháp gì?”
Lão phu nhân khẽ cười, “Biến hắn thành con rối là được, lần này muội muội của ta tự thân khó bảo toàn, nếu ta tha cho nó một con đường sống, hơn nữa để nó tiếp tục làm Thánh nữ, nhất định nó sẽ nguyện ý nói cho ta biết thuật con rối.” Vì thuật đó chỉ Thánh nữ mới biết.
“Con rối sao?” Vài mưu thần nghe đề nghị như thế, không nhịn được có chút sợ hãi, dọc đường bọn họ đã thấy rất nhiều con rối.
Một mưu thần trung lập không tán thành: “Khoan đã, cựu thần thấy chuyện này rất tàn ác, Hoa Tích Dung dù sao cũng là con nối dòng của tiên đế, nếu chết cũng phải chết có ý nghĩa.”
Lúc này, mấy người đang ở bên trong một động hàn băng cực lạnh ngoài, Hoa Tích Dung rùng mình.
Nghe lời lão yêu phụ nói, Hoa Tích Dung biết ác phụ này chuyện gì cũng có thể làm được, hắn nhìn sương trắng lượn lờ xung quanh, hiện tại hắn không thể thi triển thần thức, đương nhiên đối phương cũng như thế, thật ra hắn có thể dễ dàng ẩn trốn ở đây.
Lão phu nhân bước lên vài bước, đưa tay nâng cằm Hoa Tích Dung, bộ móng dài cắt qua da thịt hắn, “Hoa Tích Dung, dung mạo này của ngươi nếu phải làm con rối cũng không đáng tiếc, nhưng nếu ngươi nghe lời, chỉ cần ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi thoải mái một chút.”
Hoa Tích Dung cũng mỉm cười, “Ta đây còn trẻ sao lại phải biến thành con rối, lão yêu bà ngươi thích hợp làm rối hơn đấy.”
Hai người đối mặt nhau, Hoa Tích Dung cười quyến rũ xin đẹp, lão phu nhân lại cười lạnh lùng.
Hai người đều mang mặt nạ, lại hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.
*
“Ừm, thương thế lần trước của nàng thế nào rồi?”
“Đã khá hơn nhiều.”
“Mấy ngày nay miệng vết thương của nàng không thể dính nước, rất khó chịu đúng không?”
“Đúng vậy! Rất nóng rất không thoải mái.” Tô Mặc quen miệng mỉm cười, xấu hổ nhưng vẫn phải giả vờ không có gì, cảm thấy trên người đều là mồ hôi, đã ba ngày rồi nàng chưa tắm rửa, tuy rằng lúc trước đã ngâm ôn tuyền, nhưng cũng phải cẩn thận tránh miệng vết thương.
“Đã ba ngày, ta đưa cho nàng chút thuốc mỡ bôi lên, hẳn là có thể tắm được, nước suối kia mát lạnh, giải nóng rất tốt.” Cơ Bạch không hổ là kiếm tu, lúc nào cũng cực kì ẩn nhẫn kiềm chế.
Tô Mặc lau đi mồ hôi bên tóc mai, cảm giác dính dấp mồ hôi rất khó chịu, khí hậu vừa lạnh vừa nóng trong thánh địa là một loại tra tấn đối với người Ngưng Mạch kì như nàng, còn Cơ Bạch không có gì khác thường. Nhưng trì dũ thuật của hắn vốn cũng rất tốt, sức nhẫn nại cũng hơn nàng gấp trăm nghìn lần.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc đã từ trong “thế giới của hai người” thò đầu ra, một luồng ánh mặt trời chiếu vào trong mắt nàng nhoi nhói, nàng vô thức đưa tay che, cơn choáng váng cũng đột ngột ập tới.
“Cẩn thận!” Cơ Bạch đưa tay ôm hông nàng, dùng sức nhấc lên, ôm ngang nàng đi nhanh đến suối.
“Tử Ngọc, chàng đang làm gì vậy?” Nàng ôm cổ hắn.
“Đêm tân hôn, hay là để ta hầu hạ nàng đi.” Cơ Bạch hiếm khi chủ động yêu cầu.
“Ừm, vậy làm phiền chàng.” Tô Mặc đỏ mặt, ngoan ngoãn nói.
Sau đó, thân thể vừa chạm vào làn nước mát lạnh, Tô Mặc lập tức cảm thấy cực kì thoải mái, cũng khó trách băng hồ và Dung Túc ở lại bên trong rất lâu. Nàng chậm rãi cởi quần áo bên ngoài ra, chầm chậm du động trong nước.
“Tháo cây trâm ra.” Cơ Bạch ôm nàng, đưa tay tháo cây trâm trên búi tóc của Tô Mặc, tóc đen nhánh như mực rơi xuống tản đều ra mặt nước, gợn từng cơn lăn tăn. Hắn kéo tay nàng, chậm rãi lặn xuống.
Tô Mặc nắm cây trâm trong lòng bàn tay, ném lên trên bờ.
Tiếng nước sánh vào tai, ánh mắt mê ly, tóc đen bồng bềnh.
Lặn xuống, Tô Mặc cảm thấy nhẹ nhàng cả người, thoải mái dễ chịu
Kỹ năng bơi của nàng không tệ, thời gian nín thở sau khi đạt tới Ngưng Mạch kì cũng lâu hơn, nhưng bơi nửa ngày cũng sẽ thấy tức ngực. Tô Mặc chuyển mắt, bóng người màu trắng cách đó không xa đang bơi đến, tóc bạc nổi trên mặt nước như mây.
Nước gợn bập bềnh, sóng lăn tăn, ánh nước lóng lánh phản chiếu lên người hắn. Hắn đã bơi đến, khuôn mặt nam tử gần trong gang tấc, nhìn ánh mắt hắn, tim Tô Mặc đập thình thịch. Nàng chủ động hôn lên môi hắn, nàng biết hắn muốn chuyển không khí cho nàng. Cơ Bạch không để nước tràn vào, hắn chậm rãi khép mắt lại, quấn lấy nàng trong nước. Cơ Bạch đương nhiên biết phương pháp thở, hắn chậm rãi truyền không khí cho Tô Mặc.
Hô hấp không thoải mái nhưng hai người lại có cảm giác hừng hực khác.
Lúc truyền hơi, Tô Mặc nhìn Cơ Bạch chăm chú, nhưng hắn lại rất tập trung tinh thần, hai mắt từ đầu đến cuối đều không mở ra.
Dưới nước ánh sáng yếu hơn nhiều, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc bồng bềnh sau người hắn.
Hệt như một nam người cá.
Ngọt như ăn mật.
Trong hồ nước, toàn bộ xung quanh đều im lặng, không ồn ào náo động, không tranh cãi ầm ĩ, chỉ có tiếng nước nhẹ vuốt ve da thịt. Một lúc lâu sau, tiếng “Ào ào” truyền đến, Tô Mặc đã nhô lên mặt nước. Ở trong nước quá lâu làm nàng thở gấp, bên tai cũng truyền đến tiếng thở nhẹ của nam nhân.
Trước mắt nàng là bầu trời mờ mịt dần tối, Thánh Địa quỷ dị không ngờ cũng có màn đêm, khí nóng tiêu tán không ít, băng hồ ở trên bờ vui sướng chạy nhanh. Mây trắng như trói buộc xung quanh mặt trời, nhuộm thành màu đỏ thẫm mộng ảo mê hoặc, tựa như một đêm động phòng hoa chúc. Bức họa này biến thành thế giới xinh đẹp của hắn và nàng, một giấc mộng tuyệt vời, một giấc mộng rực rỡ tươi đẹp.