Diệp Song Song tên thật là Tạ Song Song, mang thân phận tôn quý, là công chúa duy nhất của Thiên Không thành.
Nàng từng gặp qua vô số tuấn năm mỹ nữ ở Thiên Không thành, ngoài huynh trưởng Tạ Thiên Dạ ra, có rất ít người bày mưu nghĩ kế cho nàng như thế, lại còn yên tĩnh thong dong, cử trọng nhược khinh. Hiện giờ Tô Mặc cho nàng cảm giác rất khác biệt, khí chất thanh lãnh của đối phương khiến nàng bị kinh diễm sâu đậm. Không thể không nói, thiếu niên lang trước mắt đúng là mỹ lệ hiếm có trên thế gian.
Sau lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mặc ở Mặc Môn, Diệp Song Song đã biết Tô Mặc không tầm thường. Lúc này đây, Tô Mặc liên tục đánh bại hải tặc, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, cơ trí khôn khéo, khiến nàng càng ấn tượng sâu sắc hơn.
Sau khi nàng đến Yêu giới, không ngờ lại gặp được Tô Mặc nhanh như vậy. Nàng không nghĩ nhiều, lập tức vui mừng muốn kết bạn với hắn, chủ động tiến lên bắt chuyện. Nhưng nàng đột nhiên thấy dường như có một ánh mắt lạnh lùng từ bên cạnh bắn tới.
Là một nam tử thần bí mang mũ che mặt.
Hắn nhìn rất quen.
Khóe mắt hắn dường như hơi liếc nhìn nàng, thấy nàng đến gần thì xoay người bỏ đi.
Diệp Song Song nao nao, nàng thậm chí còn dùng thần thức thăm dò khuôn mặt hắn, nhưng thực lực hắn lại sâu không lường được, nàng bị một lực bài xích cản trở.
Diệp Song Song không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục nhìn Tô Mặc, cười ríu rít nói: “Tên của huynh là Tiểu Mạch đúng không? Hoan nghênh huynh đến đây, ta và đại ca, còn có những người Mặc Môn khác đều đã chuẩn bị sẵn doanh trướng. Mọi người còn chia nhau ra canh gác, đã sắp xếp gọn gàng ngăn nắp rồi. Hai huynh có phải cần một doanh trướng hay không? Ta có thể cung cấp!”
Nàng nói chuyện với Tô Mặc nhưng người đáp lại là Sư Anh: “Không cần, chúng ta chỉ muốn yên tĩnh.”
Tô Mặc liếc hắn một cái, đương nhiên biết ý đồ của hắn, hai má ửng hồng.
Diệp Song Song không hiểu ra sao, “Kỳ thực nhiều người thì vẫn an toàn hơn. Có người biết săn thú, người biết nấu ăn. Hiện giờ chúng ta chưa tổn thất một ai cả, chuyện này ít nhiều đều là nhờ Tiểu Mạch sư huynh.”
Nói rồi, hai mắt Diệp Song Song phát sáng lòe lòe nhìn chằm chằm Tô Mặc.
Chưa từng gặp phải cô nương nào nhiệt tình như vậy, Tô Mặc có thể cảm nhận được sư chân thành của đối phương, nàng nghiêm cẩn nhìn thoáng qua thiếu nữ trước mắt. Thiếu nữ mặc y phục nội môn màu đen tuyền, búi tóc đơn giản tinh xảo, tuổi không lớn, hẳn là tầm tầm nàng. Bề ngoài có thể nói là rất xinh đẹp, mắt hạnh má đào, đôi mắt thông minh ẩn chứa vẻ tinh quái.
Những nữ tử thế này vừa hoạt bát lại vừa hiểu rõ thế sự.
Nếu là bình thường, Tô Mặc cũng sẽ ở lại đây, đúng là càng nhiều người càng tốt, nàng còn có thể tìm hiểu ít tin tức. Nhưng nàng và Sư Anh lại có mục đích khác.
Tô Mặc dịu dàng nói: “Tất cả đều là người Mặc Môn, đương nhiên không cần để ý.”
Thấy đối phương chủ động nói chuyện với mình, Diệp Song Song rất vui mừng, “Yêu giới đúng là nơi kỳ quái, ta và huynh trưởng muốn tới đây thăm dò, hai chúng ta rất thích kích thích mạo hiểm, hơn nữa còn muốn chứng minh thực lực của mình. Nếu các huynh có cần gì thì cứ nói với ta và đại ca, không chừng chúng ta có thể giúp ngươi.”
Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, Tô Mặc có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần.”
Diệp Song Song nhún vai, đưa mắt nhìn xung quanh, ra vẻ thần bí nói: “Tiểu Mạch sư huynh, khu rừng âm u thế này chẳng lẽ huynh không khẩn trương, không sợ hãi hay sao?”
Tô Mặc thản nhiên nói: “Sao ta phải khẩn trương sợ hãi?”
Diệp Song Song chớp chớp mắt, “Ca ca ta nói không thể chạy loạn ở đây, rất nguy hiểm.”
“Nếu sợ nguy hiểm, vậy thì không nên tới đây.”
Diệp Song Song nhìn nàng, bên môi cong lên nụ cười, nói thẳng ra: “Tiểu Mạch, ta rất thích huynh.”
Tô Mặc ngẩn ra, có chút xấu hổ: “Diệp tiểu thư…”
Diệp Song Song lập tức ngắt lời nàng, vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Nếu huynh không để ý, có thể gọi ta là Song Song. Con người ta thích thẳng thắn, cũng rất chân thành với người trong lòng. Ai ta không để ý thì ta không thích đâu, dù sao ta cũng rất là thích huynh đó.”
Tô Mặc im lặng một lát, kiếp trước chưa từng có nữ nhân nào nói như vậy với nàng, nữ tử này khiến nàng không biết phải làm thế nào. Tô Mặc dứt khoát không để tâm đến, nhàn nhạt hỏi: “Không biết Diệp tiểu thư còn có chuyện gì không?”
Diệp Song Song khoanh tay, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Không còn việc gì nữa, hiện giờ các huynh có thể đi tìm ca ca ta, ca ấy đang phụ trách sắp xếp mọi việc.”
“Không cần phiền đâu, chúng ta đều tự có tính toán.” Sư Anh bước lên nói.
Trong mắt Diệp Song Song thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không phải thời điểm này nên ở cùng nhau sao? Bất luận là ai cũng đều sợ đi riêng, đều phải tụ tập lại với một quần thể, chẳng lẽ không đúng?
Đối phương nhìn như ôn hòa tùy ý, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.
“Thật sự không cần thiết, chúng ta sẽ không ở cùng các ngươi.” Tô Mặc mỉm cười.
“Vậy ư? Vậy thật đáng tiếc!” Diệp Song Song thở dài.
Nàng nhìn Tô Mặc và Sư Anh cùng nhau đi về một hướng khác, ánh mắt có chút khó hiểu. Lúc này Diệp Tranh ngậm một cọng cỏ xanh, đi tới hỏi: “Muội muội, làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là muội không ngờ cũng có người cự tuyệt lời mời của muội, thật kỳ quái.” Diệp Song Song hơi híp mắt, sờ sờ mũi.
“Không sao cả, có một số người vốn không giống như người bình thường.” Diệp Tranh vỗ nhẹ đầu Diệp Song Song.
“Muội rất thích Tiểu Mạch! Chỉ tiếc hắn ta lạnh như băng.” Diệp Song Song nắm chặt hai tay, vẻ mặt buồn bực.
“Thích?” Hơi thở Diệp Tranh bỗng cứng lại, mày dựng thẳng lên.
“Ca, chỉ là thích như bằng hữu thôi.” Diệp Song Song có chút bất đắc dĩ.
“Không tin, nam nhân với nữ nhân sao có thể làm bằng hữu được.” Diệp Tranh hừ lạnh, xoay người rời đi.
Diệp Song Song lập tức nhìn trời, bầu trời Yêu giới hơi khác với Nhân giới, có hai điểm sáng mờ biến ảo bất chợt, khi thì gió mẹ mây trong, khi thì gió cuộn nhàn nhạt. Nàng không khỏi than thở: “Nhị ca đúng là phiền mà! Tính toán chi li, nghi thần nghi quỷ. Vẫn là đại ca tốt hơn một chút, mặc dù có lúc lạnh lùng nhưng lại rất khí phách, đúng là nam nhân chân chính!”
*
Hai mặt trăng sáng ngời quỷ dị, sương mù màu lam tràn ngập xung quanh.
Tô Mặc và Sư Anh cũng không rời đi quá xa, xem như là kế bên đám người Mặc Môn. Sư Anh vừa ra tay đã có một khu trạch viện xuất hiện giữa cánh rừng, đúng là tiểu trúc Sư Anh.
Nếu người Mặc Môn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng không nói nên lời.
Tô Mặc đã quen thuộc với bản lĩnh của hắn, kiếp trước hai người cũng mang theo tiểu trúc Anh Mặc như vậy đi qua rất nhiều nơi. Lúc này, nàng nhìn từng hành động của Sư Anh vẫn thanh nhã như xưa, phong tư phiêu miểu, khiến người ta có cảm giác không chân thực. Lòng nàng lập tức gợn sóng lăn tăn.
Sư Anh nhìn thoáng qua bảng tên tiểu trúc Sư Anh, cứ như đang thưởng thức nó. Trong đầu hắn đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ mờ mờ ảo ảo, hắn lập tức đứng dậy đổi thành bảng tên tiểu trúc Anh Mặc. Vỗ vỗ tro bụi trên tay, hắn quay sang cười ôn nhu với Tô Mặc, “Kiếp trước có phải là như vậy không?”
Tô Mặc gật đầu, “Không sai, đúng là vậy.”
Sư Anh bày trận pháp xung quanh, tầng tầng dày đặc, cho dù một con trùng cũng không bay vào được.
Bố trí xong, hắn đưa mắt nhìn không trung, môi mím thành một đường, khẽ thở dài. Sư Anh chuyển mắt, nói: “Mặc Nhi, ta ra đằng sau bày trận, nàng chờ ta.”
Tô Mặc gật gật đầu, “Được, ta ở đây chờ chàng.”
Tô Mặc cũng nhìn xung quanh, đối diện là một con sông, nước sông rất ấm, cảnh sắc xinh đẹp. Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc, từ khi tiến vào Yêu giới, nàng chưa từng gặp phải một dị thú nào, rất yên tĩnh, thật sự có chút khó tin.
Xung quanh không người, nàng lập tức gõ gõ Thiên Thư, dùng thần thức hỏi: “Ngươi có đó không?”
Sau một lúc lâu, bên trong truyền ra giọng nói của thiếu niên: “Ta ở đây.”
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Đúng rồi, mấy thứ dự trữ trong Thiên Thư còn đủ dùng không?”
Thiếu niên giật mình, không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, lát sau mới đáp: “Còn đủ, làm sao vậy?”
Tô Mặc nói tiếp: “Ta đã đến Yêu giới, ở đây có thứ gì ngươi cần hay không?”
Ngữ khí thiếu niên dịu đi một chút: “Không cần, không có gì đặc biệt, chỉ cần ngươi thu nhiều thứ hữu dụng vào là được, không gian của ta có thể để cho ngươi dùng.”
Tô Mặc cười nói: “Không biết các hạ hiểu biết Yêu giới bao nhiêu? Nơi đây có gì khác biệt? Nói kỹ cho ta, ta cũng làm việc thuận tiện hơn.”
Vừa rồi thiếu niên còn có chút cảm động, nhưng nghe tới đây thì đã tức giận: “Nữ nhân, ngươi quả nhiên chỉ biết lợi dụng bản công tử, uổng công ta để mắt đến ngươi.”
Tô Mặc cười nhạt: “Ngươi vốn là mang khế ước bản mạng cùng với ta, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
Thiếu niên lập tức thở phì phì: “Mệt ngươi còn nói ra được, loại nữ nhân gặp lợi quên nghĩa như ngươi đúng là vô sỉ.”
Tô Mặc cười: “Hóa ra trong lòng ngươi cho rằng như vậy, tốt xấu gì ta cũng xem ngươi là bằng hữu, đối xử với ngươi có chút khác biệt.”
“Bằng hữu? Khác biệt?” Ngữ khí thiếu niên lại hơi tốt lên.
“Không sai.” Tô Mặc khẽ gật đầu.
“Được rồi, xem như ngươi còn có chút lương tâm.” Thiếu niên liếc mắt một cái.
“Lương tâm đương nhiên là có, hai chúng ta là cùng vinh cùng hại, ta tốt thì ngươi tốt, cho nên ngươi cũng đừng xa cách làm gì.” Tô Mặc ngồi trên một cái cây khô, khoan thai lắc lắc chân.
Đột nhiên thiếu niên xuất hiện ra ngoài, khuôn mặt hắn hồng hào hơn, khí chất cao ngạo quý khí, da thịt trong suốt như ngọc, dáng người cao ngất, mi mày như họa, quả là mỹ thiếu niên dung mạo tuyệt sắc.
“Đã lâu không gặp.” Tô Mặc nhẹ nhàng cười, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn.
Thiếu niên bị Tô Mặc nhìn tới mức không được tự nhiên xoay người đi, nói: “Đúng là đã lâu không gặp, vì bản công tử không muốn tùy tiện xuất hiện nhìn thấy ngươi hoan hoan hỉ hỉ, ngọt ngọt ngào ngào, chàng chàng thiếp thiếp với những người khác. Bản công tử khinh thường không thèm ra.” Hắn khoanh tay, ánh mắt lãnh ngạo.
Tô Mặc thở dài: “Hiện tại mọi chuyện ta làm đều gọn gàng ngăn nắp, đi từng bước, chưa từng chậm trễ tu hành không phải sao?”
Hắn liếc mắt nhìn Tô Mặc, “Nữ nhân như ngươi đúng là rất hiếm thấy, vừa thủy tính dương hoa, vừa kiếm tiền tu hành. Bản công tử thật sự không phê bình được gì. Nhưng nơi đây cũng rất nguy hiểm, ta không thể để ngươi quá tùy ý, bằng không chết như thế nào cũng không biết. Ta cũng hiểu biết đại khái chỗ này, nhưng ngươi đừng nên tự mình đa tình.” (*thủy tính dương hoa: lẳng lơ, lăng nhăng)
“Đa tạ.” Tô Mặc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đã nói là ngươi đừng tự mình đa tình.”
“Ta chỉ cảm tạ ngươi.”
“…” Thiếu niên nhất thời không biết nói gì.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nam tao nhã: “Mặc Nhi, vị này là bằng hữu của nàng?”
Sư Anh thản nhiên bước tới, Tô Mặc ngẩn ra, thiếu niên cả kinh.
Tô Mặc kinh ngạc là, không ngờ bí mật giữa nàng và thiếu niên lại có một ngày bị người phát hiện, hơn nữa người kia còn là Sư Anh.
Tuy rằng nàng cũng không tận lực giấu diếm, nhưng khi chuyện này vẫn chưa được thiếu niên đồng ý thì nàng sẽ không tiết lộ hắn với người khác.
Thiếu niên hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc vì rõ ràng hắn có thần thức rất cao, nhưng nam nhân lại có thể phát hiện ra hơn, đến gần xuất quỷ nhập thần, hiện giờ hắn có ẩn thân vào cũng không kịp nữa.
Sư Anh thả chậm bước chân, đưa mắt nhìn thiếu niên, mềm nhẹ cười, “Lần đầu gặp mặt, ta là Sư Anh.”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, lát sau mới nói: “Ngươi… ngươi làm cách nào phát hiện ra ta?”
“Vì thần thức tại hạ rất cao, hơn nữa ta đã sớm cảm nhận được hơi thở đặc biệt.”
Hắn quay đầu nhìn Tô Mặc, cười yếu ớt: “Mặc Nhi, chúng ta đã có khách, vậy không nên chậm trễ hắn.”
“A Anh, việc này nói ra thì dài.” Tô Mặc cong khóe miệng, thở dài một tiếng.
“Một khi đã vậy, không nói cũng được.” Sư Anh ôn nhu cười, có vẻ rất độ lượng, “Vị công tử này, cùng nhau vào uống ly trà đi.”
Thiếu niên khoanh tay, hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi, chỉ tiếc nam nhân đối diện thật sự là sâu không lường được.
*
Nước chảy róc rách, bóng trăng chìm nổi.
Ba người bước vào tiểu trúc Anh Mặc, cơ quan nhân dâng lên đủ món ngon. Mỹ thiếu niên tuy rằng lần đầu tiên gặp gỡ người ngoài nhưng cũng không có gì khó thích ứng, gương mặt vẫn giữ vẻ cao ngạo.
“Thì ra các hạ vẫn luôn ẩn thân trong Thiên Thư!” Sư Anh cười, hình như Thiên Thư được Mặc Nhi giấu bên trong y phục thì phải!
“Không sai.” Thiếu niên có chút mất tự nhiên, nam nhân kia như hiểu thấu mọi chuyện, khiến hắn không thể che giấu được gì.
“Đúng rồi, các hạ rất quen thuộc Yêu giới sao?” Sư Anh châm trà cho cả ba, hỏi tiếp.
“Cũng tạm.” Thiếu niên hừ lạnh.
“Có thể giới thiệu vài câu cho ta không?” Sư Anh cười ôn nhu.
Thiếu niên tức giận: “Ta không thích nói chuyện với người lạ, tâm tình bản công tử không tốt.”
Tô Mặc đẩy điểm tâm cho hắn: “Món ngươi thích ăn, ta có ý chuyển bị đó.”
Thiếu niên ho hai tiếng: “Được rồi, nữ nhân, ta có thể nói cho ngươi, nơi đây dị thú đều thích những nơi đặc biệt, cũng thích quần cư, cho nên ngàn vạn lần không thể chạy loạn, bằng không vô ý gặp phải thì không chỉ một hai con thôi đâu, bất cẩn là chết thế nào cũng không biết.”
Sư Anh gật đầu, môi mỉm cười, sắc mặt đăm chiêu.
Tô Mặc hỏi: “Yêu giới lớn bao nhiêu?”
“Yêu giới rất nhỏ, nhỏ đến mức các ngươi không tưởng tượng được, chỉ như một tòa thành thôi, nhưng lại rất quỷ dị.”
Sư Anh khẽ cười: “Thú vị, thú vị.”
“Đúng! Nơi đây tuy nhỏ nhưng Yêu tộc lại sinh sản ra dị thú rất cường đại, cho nên khi có vết nứt không gian, bọn chúng sẽ trào ra.”
Tô Mặc gật đầu, “Thì ra là thế.”
Tay Sư Anh đặt dưới bàn đột nhiên khẽ chạm vào tay Tô Mặc, viết chữ trong lòng bàn tay nàng. Những chuyện hắn quan tâm hắn đều viết ra, cảm giác này thật kỳ diệu, từng chữ từng chữ như viết thẳng vào lòng Tô Mặc, cọ cọ, tê tê, mềm mại. Tô Mặc biết hắn không dùng thần thức truyền âm là vì muốn dùng cách này.