Ánh mắt Hạ Tuyết nhìn nàng một cách khinh thường, chỉ là một môn phái tầm thường, cũng không có gì hơn người cả. Tô tứ thiếu gia thì thế nào? Tô gia chống đối lại Hạ gia thì thế nào? Hắn ta ưu tú như luyện khí sư Hạ gia thì thế nào? Nàng ta hiện tại ngay cả ánh mắt khinh thường cũng lười bố thí cho đối phương.
Ở nơi khác, Diệp Tranh và Diệp Song Song cũng không có ấn tượng tốt với mấy người Hạ gia.
Hai người đều lạnh lùng nhìn nơi mà Hạ Tuyết đứng. Lúc trước, nếu như bọn họ có quan hệ thân thuộc cùng Hạ gia, chỉ e là cái kết sau này cũng không được tốt.
Ánh mắt hai người lạnh đi, nhìn chằm chằm nàng ta, khiến cho Hạ Tuyết Nhi chú ý.
Hạ Tuyết cũng không biết thân phận thật sự của hai huynh muội họ Diệp, ánh mắt nàng ta đảo qua, cúi đầu, nói với lão giả bên cạnh: "Còn có hai người kia, mặc dù là người của Mặc Môn, nhưng có thể tạo ra trận thế lớn như vậy, lại có tam đại môn phát che chở, có lẽ mang thân phận không tầm thường. Tuy nhiên, ta chán ghét nhất chính là loại người này, ỷ lại vào gia cảnh, nhất định là hai tên không có thực lực, không được tích sự gì."
Lão giả nói: "Hai người này từng nói năng lỗ mãng với Hạ gia, có ghi chép lại."
Ánh mắt Hạ Tuyết chăm chú nhìn hai huynh muội, cười lạnh một tiếng: "Một khi đã như vậy, tạm thời lưu lại mạng sống cho bọn chúng, để bọn chúng đi trước dò đường giúp chúng ta. Ta nghe nói Yêu giới rất nguy hiểm, trước mắt chỉ là một ít vật hi sinh mà thôi, đã định sẵn là chết thì sẽ không sống được bao lâu."
Lão giả gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ giết chết tất cả, không chừa một ai."
Hạ Tuyết vuốt cằm, những ai đã đắc tội với Hạ gia nhất định sẽ không để bọn họ chết tử tế.
Giờ phút này, những âm mưu nguy hiểm hai người đã bàn bạc, đương nhiên không thể gạt được thần thức cường đại của Tô Mặc.
Hai tay Tô Mặc chắp sau lưng, thiếu niên tuyệt sắc, dáng vẻ xuất chúng, áo bào trắng bay trong gió, ngước mắt chất vấn: "Hạ gia các ngươi vì sao phải giết người diệt khẩu?"
"Tiểu nhi, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Trong mắt lão giả xẹt qua một tia sáng, di chuyển thân mình. Thực lực người này so với người lần trước đã từng ám sát Tô Mặc ngang tầm nhau. Dĩ nhiên, lão ta cũng chính là một trong những cao thủ lợi hại của Hạ gia.
Việc này tất nhiên đã nói lên rằng, sự kiện Tề quốc sắp đại loạn, Hạ gia cũng đã huy động toàn bộ lực lượng. Toàn bộ đều vì chuẩn bị tất thảy mọi chuyện cho Tam hoàng tử.
Hạ Tuyết Nhi chính là đợi đầu, bọn họ còn có rất nhiều người ở phía sau.
Cho nên thế lực khổng lồ của Hạ gia còn chưa đến, nàng ở đây, chưa đến mức phải dè chừng.
Lão giả khinh thường phất phất tay, lạnh lùng nói: "Ngươi không có tư cách cùng Hạ gia ta nói chuyện, nếu ngươi thức thời, liền cút nhanh một chút."
Tô Mặc đứng trên thuyền, chiếc thuyền bồng bềnh trôi, nàng cười lạnh một tiếng: "Người Hạ gia các ngươi khẩu khí thật lớn, nơi đây chính là đảo số năm của Văn Nhân Dịch, đáng tiếc không phải là đảo số ba của Tam hoàng tử. Các ngươi trắng trợn đi vào địa bàn của người khác mà lại còn càn rỡ như thế, thật sự quá trơ trẽn."
Hạ Tuyết Nhi lập tức ngẩng đầu, hung hăn trừng Tô Mặc, tự phụ, lạnh lùng nói: "Tiểu nhi, lời này ngươi nói thật vô lễ."
Thần sắc Tô Mặc vẫn thong dong như cũ, tao nhã cười nói: "Nếu nói là vô lễ, người vô lễ thật sự chỉ sợ là các ngươi. Lúc trước ta rõ ràng bắt được tặc tử, đang muốn thẩm vấn, các ngươi chẳng lẽ không phải là đã giết người diệt khẩu sao?"
Hạ TuyếtNhi vừa nghe nàng nói xong, mày dựng thẳng lên, lạnh lùng nói: "Tiểu nhi, ngươi quá cuồng vọng rồi."
Lão giả trầm giọng nói: "Bởi thế, loại người như ngươi giống như con sâu làm rầu nồi canh, thật sự đáng giận. Người Hạ gia chúng ta ghét cái ác như kẻ địch. Đương nhiên, Hạ gia cũng không cho phép các thế lực đen tối tồn tại. Nếu gặp người như thế, trực tiếp giết chết là xong, lưu lại thẩm vấn chỉ lãng phí thời gian."
Tô Mặc nói: "Các hạ thật sự có tâm, hay là ngươi sợ bọn chúng tiết lộ bí mật gì?”
Lão giả nói: "Tiểu nhi, ngươi cố tình gây sự."
Bên cạnh, một vài tu sĩ ngày thường được lợi ích từ Hạ gia lập tức phóng ánh mắt trách móc nhìn về phía Tô Mặc. Bọn họ cảm thấy thiếu niên này thật sự không hiểu chuyện, người Hạ gia làm việc từ trước đến nay đều rất mạnh mẽ. Bởi vì người ta vốn có thực lực, căn bản không cần giải thích với ai, ngược lại, là thiếu niên này ép hỏi người ta, thật ngu xuẩn. Bọn họ chỉ trỏ xầm xì bàn tán Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức cười cười: "Không ngờ được, ta có ý tốt đến cứu mọi người, giờ đã bị cự tuyệt, nào biết đầu năm nay làm người tốt lại luôn phải chịu bị người chỉ trích.”
Cách đó không xa, chúng tu sĩ lắc đầu nói: “Tiểu nhi ngu xuẩn."
"Ngay cả Hạ gia cũng dám đắc tội, thật không biết trời cao đất rộng."
"Ngươi xem, quần áo hắn đang mặc là của đệ tử Mặc Môn, quả thực làm mất thể diện Mặc Môn mà!"
Cùng lúc đó, khuôn mặt của một vài đệ tử Mặc Môn cũng nóng lên, họ nhìn nhau, nén giận. Mới vừa rồi, nếu không cho Tô gia thiếu niên này đi theo bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bị mất mặt, chỉ có người của Thanh Vân Tông nhận ra Tô Mặc là Tô gia Tứ thiếu, vẻ mặt cũng không biến hóa quá lớn.
Ánh mắt Tô Mặc vẫn thong dong như cũ, trong lòng giễu cợt, thầm nghĩ Mặc Môn này chỉ là một môn phái nhỏ bé, nàng cũng chướng mắt. Nếu không phải cần thông qua Mặc Môn để tiến vào ẩn môn, nàng cũng không muốn ở lại Mặc Môn.
Tuy Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đều có thực lực Ngưng Mạch kỳ, nhưng nàng muốn dựa vào thực lực của chính mình hơn. Có lẽ là do kiếp trước nàng ở Mặc Môn cũng không quá xuất sắc, nên đời này nàng muốn bù lại khuyết điểm đó.
Nàng cần thực lực, thực lực của chính mình, bước vào con đường tu tiên.
Tô Mặc bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, "A Anh, thả hết bọn họ ra đi."
Ánh mắt của mọi người cũng dừng lại ở người nam nhân “A Anh” kia, không biết rốt cục là người như thế nào mà lại đi cùng với kẻ ngu dốt như vậy, nhưng mà đối phương đội mũ màng sa, không thể thấy được mặt.
Hạ Tuyết Nhi không biết Tô gia Tứ thiếu rốt cục là muốn làm gì. Đột nhiên, nàng ta mở to hai mắt ra nhìn, những người đã bị bắn chết nằm trên mặt đất bỗng bò dậy, tất cả đều bình yên vô sự, chẳng lẽ xác chết có thể sống lại? Không thể nào!
Ánh mắt lão giả khẽ đảo qua, không ngờ những người đã chết lại là những cơ quan nhân, ngụy trang rất tốt. Hạ Tuyết Nhi vốn tưởng rằng những tên cướp này nàng ta đều đã giết người diệt khẩu, không ngờ lại bị lừa!
Như vậy những người khác đang ở đâu?
Trong khoang thuyền từng người, từng người nối tiếp nhau đi ra. Tất cả đề là người Hạ gia sai đi đánh cướp, ai cũng hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ lại ẩn náu trong khoang thuyền.
Sư Anh nhẹ nhàng cười: "Chư vị đều đã thấy cách mà người của Hạ gia đối đã với các ngươi như thế nào chưa? Bây giờ còn muốn nói gì nữa không?"
Từ khoang thuyền bước ra vài chục người, lúc trước, bọn họ đã gửi gắm hi vọng ở Hạ gia, không ngờ lại thấy được tình trạng thê thảm của đồng bọn, nhìn người nọ bị cá cắn nuốt trong nước chỉ còn xương trắng. Đồng thời vừa rồi lại thấy nam nhân này có cá cơ quan xuất quỷ nhập thần, có thể thần không biết quỷ không hay an bài thỏa đáng cho bọn họ ở khoang thuyền. Tất cả đều cảm thấy mình may mắn, cũng chỉ bị đối phương giam giữ mà không phải bị lôi ra thẩm vấn, nếu không vừa rồi họ nhất định sẽ bị bắn chết.
Mọi người vội vàng nói : "Là Hạ Tuyết Nhi phái chúng ta đi cướp bóc, cầu các ngươi thả chúng ta đi."
Trong đầu Hạ Tuyết Nhi “ong” một tiếng, không ngờ đối phương còn có chuẩn bị này. Mặt nàng ta trắng bệch, sợ hãi nói: "Các ngươi… Các ngươi nói hưu nói vượn!"
Mọi người nói tiếp: "Chúng ta có chứng cớ, ở Hạ gia có hồ sơ ghi chép tên tuổi. Hơn nữa, những thứ chúng ta cướp đoạt được đều ở đây, còn có thể điều tra ra thân phận của những tu sĩ bị giết."
Dứt lời, nhóm tu sĩ không bao giờ còn có hảo cảm với Hạ gia nữa. Mọi người ở tu chân giới ghét nhất loại người nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, không ngờ Hạ gia đường đường là môn phái lại có thể làm như thế. Ánh mắt ai cũng lạnh lùng nhìn Hạ gia. Trong lòng lập tức trào dâng cảm giác phẫn nộ.
Sắc mặt Hạ Tuyết Nhi trắng bệch, hai tay nàng ta nắm chặt thành quyền, móng tay ấn sâu vào da thịt, cố gắng áp chế sự hoảng loạn.
Sắc mặt lão giả cũng biến đổi, vỗ vỗ bả vai Hạ Tuyết, cô nương dù sao còn trẻ, chưa từng đối phó qua trường hợp này, không thể trách nàng ta. Lão lạnh lùng nói: "Tiểu nhi, ngươi khẳng định có thù hận với Hạ gia ta, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để đổ lỗi cho chúng ta. Hôm nay, một khi đã như vậy, chỉ sợ ngươi chịu không nổi."
"Hửm? Tiếp theo lại muốn giết người diệt khẩu sao?" Mắt đẹp tm lưu chuyển, ý cười nhẹ nhàng.
"Giết ngươi thì như thế nào? Chỉ cần dùng một ngón tay là đủ." Lão giả kia cả giận nói.
Mọi người nhìn chằm chằm Tô Mặc, cảm thấy thiếu niên đã dữ nhiều lành ít. Vị lão giả này thân là môn đồ của Hạ gia, tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tanh, lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thực lực thật sự rất mạnh.
Tô Mặc nhìn về phía mọi người, lạnh lùng cười, khí định thần nhàn nói: “Mọi người không biết, người mà Hạ gia muốn diệt khẩu không phải chỉ mình ta, mà là tất cả. Mới vừa rồi bọn họ muốn cho các ngươi đi vào dò đường trước, trở thành đá kê chân cho bọn họ!"
Mọi người lập tức nhịn không được, khe khẽ bàn luận. Diệp Tranh khẽ cười một tiếng, hắn tất nhiên là tin. Thiếu niên này mới đầu hắn cũng không thích, nhưng hiện tại lại cảm thấy hắn rất thú vị.
"Tiểu nhi, câm mồm! Lão phu giết ngươi chỉ cần một chưởng là đủ!"
Tô Mặc tự nhiên cười nói: "Các hạ cảm thấy ta dễ đối phó như vậy sao? Một chưởng đã giết được ta? Khẩu khí thật lớn!"
"Tiểu nhi, ta đã xem qua tư liệu của ngươi, chỉ là một là Tôi Thể kì, ngoài am hiểu luyện khí thuật, rồi sau đó dựa vào bướm cơ quan phát nổ và một vài pháp khí trung phẩm như song kiếm Thư Hùng, phi châm, thì những thứ khác theo ta không có gì đáng để lưu ý. Đối phó ngươi như trừ bỏ một cọng cỏ, dễ như trở bàn tay."
"Vậy ngươi lại đây đối phó ta thử một lần xem sao." Khuôn mặt Tô Mặc vẫn thản nhiên như cũ.
Lão giả trợn mắt nhìn, hét lớn một tiếng, lập tức đánh về phía tm. Lão ta hai tay kết ấn, trước mặt hiện ra một bàn tay thật lớn, lại có xu hướng to lên dần.
Giờ phút này, xung quanh hai người thu hút vô số ánh mắt, chúng tu sĩ tất cả đều ngửa cổ muốn nhìn thật kĩ.
Tuy rằng, thiếu niên trước mắt có chút thông minh, nhưng đối phó với nhân vật lớn của Hạ gia như vậy, thực lực căn bản không đủ. Mọi người tuy rằng không có ấn tượng tốt với Hạ gia, nhưng đều cho rằng thiếu niên nhất định thất bại, sẽ bị đánh gục rất nhanh thôi, không ai cảm thấy hồi hộp cả.
Tô Mặc vẫn đứng im ở tại chỗ, vẫn thần sắc thong dong như cũ, lạnh lùng bình tĩnh. Thẳng đến đối phương vọt tới trước mặt của mình, thân hình vừa động, giống như chuyển động bình thường ở trước mặt đối phương, nhẹ nhàng né tránh. Lão giả ngẩn ra, không nghĩ tới thân pháp đối phương có thể nhanh như vậy.
Diệp Tranh mặt mày ngưng trọng, không khỏi nhíu mi: " Thân pháp này có chút tương tự với thân pháp độc nhất vô nhị của Vô Song thành."
Tô Mặc ngày đó múa cùng Ngu Nhiễm, phát hiện thân pháp này vô cùng tuyệt diệu.
Nàng lập tức một suy ra ba, chớp lấy thời cơ giữa trận đấu.
Thân hình của đối phương rất quỷ dị, lão giả cảm thấy so với thân pháp của Tả trưởng lão thì chỉ có hơn chứ không kém. Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu trắng dày đặc hiện lên ở trước mắt lão, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào sau lão, ngay chỗ trái tim.
Lão giả vội vàng lăn một vòng tại chỗ, trốn tránh công kích.
Tô Mặc cười cười, từ từ xuất ra một cây đao.
Sau khi nàng xuất ra bảo đao, lão giả Hạ gia nhất thời cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: "Này này này… Đó không phải là bảo đao của Tả trưởng lão sao?"
"Đây là bảo vật của Hạ gia!" Vẻ mặt những người khác tỏ vẻ kinh ngạc, có người thất thanh hô nhỏ.
Sắc mặt Hạ Tuyết Nhi cũng trầm xuống. Ngày đó, nàng phái Tả trưởng lão đi ám sát Tô Mặc, cố ý chuẩn bị một phen, lấy pháp khí tốt nhất của Hạ gia ra. Không ngờ bảo đao này rơi vào tay Tô gia Tứ thiếu. Nhưng nàng ta phát hiện cái chuôi đao có chỗ khác với bảo đao ban đầu. Bảo đao này sau khi ra khỏi vỏ lại toát ra một tầng hỏa diễm trắng đục quỷ dị, ý lạnh như băng lan rộng rõ ràng. Là lửa? Hay là băng?
Bảo đao của Tả trưởng lão vốn là một ngọn lửa cực nóng, đao này lại lạnh như băng.
Trong đầu Hạ Tuyết Nhi lập tức phản ứng, cái chuôi đao này nhất định là đã được thiếu niên luyện chế qua một lần nữa.
"Người tới, bao vây tên trộm này lại cho ta!" Hạ Tuyết Nhi thét chói tai.
Lời nàng vừa dứt, toàn bộ hộ vệ của Hạ gia tranh nhau bay qua thuyền nhỏ của Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức xoay người tại chỗ, mà trong tay nàng ngọn lửa màu trắng đục tùy ý chuyển động theo chủ nhân, hình dạng không ngừng biến hóa. Ngọn lửa bỗng nhiên nhảy lên cao, nhất thời, vài tên lâu la của Hạ gia vừa bay đến lập tức bị lửa thiêu sống, biến thành một pho tượng băng. Tô Mặc lại phất tay chém một phát, những tảng băng kia lập tức hóa thành những mảnh băng vụn màu trắng rơi xuống nước biển, hóa thành bọt khí màu trắng.
Chuôi đao này đã là pháp khí lợi hại nhất của Tô Mặc, là một pháp khí cực phẩm.
Vô cùng sắc bén, vô cùng băng hàn.
Lão giả lập tức kêu lên: "Lui lại, mau bỏ lại tất cả! Nó rất cứng rắn, không dễ gì công phá."
Người Hạ gia vừa mới chuẩn bị kéo thuyền chạy trốn. Bỗng nhiên năm mươi cơ quan nhân xuất hiện ngay trên bong thuyền, vây quanh bọn họ. Trong tay từng cơ quan đều cầm những pháp khí không gì sánh kịp nhắm vào bọn họ.
Lão giả Hạ gia lão hít phải một ngụm khí lạnh. Lúc đầu thái độ đối với Tô Mặc là khinh miệt, hèn mọn, châm chọc, khinh thường, chỉ trong chớp mắt không còn sót lại chút gì, thậm chí ở trong lòng lão còn có một chút sợ hãi!
Hiện giờ, rất nhiều người của Hạ gia nhận ra, trong tay cơ quan nhân có rất nhiều pháp khí. Tất cả đều là pháp khí cực phẩm của Hạ gia.