Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 87-4



Mộc Thanh Dao vuốt nhẹ lên minh hoàng long ỷ, cái ghế này tượng trưng cho hoàng quyền cao nhất, chỉ vì bảo tọa này, mà không biết bao nhiêu kẻ giết người như ngóe, quay lưng ngoảnh mặt với thân tình, thậm chí để đến được nơi cao này, họ đã không tiếc hết thải đạp lên thi thể người khác để bò lên, vị trí này thực sự ngồi tốt thế sao?

Mộc Thanh Dao tiện thể ngồi xuống, mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, nàng cũng muốn xem một chút vị trí này có cái gì hay.

Xa xa, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nhìn thấy động tác của chủ tử, sắc mặt đã sớm trắng, chủ tử đang làm gì? Nếu như bị hoàng thượng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân.

Mộc Thanh Dao nào biết đâu trong lồng ngực mấy tên kia ruột gan sắp lộn tùng phèo, nàng vẫn vô tư nghiên trái nghiên phải, phát giác cũng không có gì khác lạ, ánh mắt vô tình nhìn trên long án có một chén trà ngon vừa mới pha, nàng thuận tay bưng tới, khẽ nhấp vài hớp, trà này thật là thơm a, xem ra đồ dùng của hoàng thượng cái gì cũng đều là tốt nhất, hôm nào nói với hắn xin một ít đem về nếm thử.

Mộc Thanh Dao đang uống ngon miệng, thì xa xa Mai Tâm từ trong khiếp sợ của lúc nãy phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng vọt tới, sợ hãi kéo Mộc Thanh Dao, thiếu chút nữa làm nàng té ngã.

“Nương nương, người ngàn vạn lần đừng có dọa nô tỳ, nếu như bị hoàng thượng nhìn thấy, có thể rước lấy đại họa, ngài nếu như mệt, nô tỳ đem ghế đến cho người ngồi, người đừng dọa nô tỳ.”

Lời nói của Mai Tâm đầy nghẹn ngào, nếu như Mộc Thanh Dao còn ngồi xuống nữa phỏng chừng nàng ta sẽ khóc lên, Mộc Thanh Dao buồn cười buông chén trà xuống, nhìn nha đầu đang thút thít, không cần khoa trương như vậy, nàng vẫn nhớ kỹ trước đó không bao lâu có người nào đó khoa trương nói, lời của hoàng hậu nói cũng giống như lời của hắn nói, chẳng lẽ hắn ngồi trên cái ghế này được, mà nàng thì không thể ngồi một chút sao, nhưng mà vì để tránh cho nha đầu này khóc lên, chỉ đành đứng dậy an ủi nàng ta.

“Được rồi, không ngồi là được, không cần khóc nhè thế.”

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng từ một góc đại điện đi tới, hai người đều không đồng ý cách làm của chủ tử: “Nương nương, dọa chết chúng ta.”

“Các ngươi a.” Mộc Thanh Dao đem thanh âm kéo ra thật dài, lần lượt liếc xéo bọn họ, chắc không phải là mình quá dung túng các nàng, nên mỗi một người đều bắt đầu dạy dỗ nàng rồi, nàng liền thay đổi sắc mặt đang chuẩn bị dùng lời lẽ nghiêm khắc một phen, thì lúc này từ ngoài đại điện truyền đến giọng nói: “Hoàng thượng, người thật quá đáng, quả nhiên ở trong bồn tắm mà ngủ, hù chết tiểu nhân?”

Thanh âm của A Cửu công công truyền đến, xem ra hoàng thượng đúng là ngủ ở trong bồn tắm, nên A Cửu mới có thể oán trách như vậy, Mộc Thanh Dao vừa nghe lời nói của hắn, liền nở nụ cười, nguyên lai bên cạnh mỗi chủ tử đều có nô tài dài dòng, còn nghĩ rằng chỉ có thủ hạ của nàng mới là mấy người quái thai, Mộc Thanh Dao phất phất tay ý bảo mấy người thối lui qua một bên đại điện.

A Cửu vẫn theo ở bên người hoàng thượng lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu lên trông thấy hoàng hậu đứng ở trong đại điện, hắn sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, vội vàng thỉnh an Mộc Thanh Dao: “Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.” Mộc Thanh Dao tùy ý phất tay, quay đầu nhìn về phía hoàng đế đang ở bên cạnh hắn, không khỏi giật mình.

Hoàng thượng vừa mới tắm rửa xong, đang mặc một bộ trung y màu trắng, ở bên hông chỉ buột một dây lưng đơn giản, phía trước lộ ra mật mảng ngực lớn trơn truột như ngọc, tóc dài đen như mực vẫn chưa khô, tùy ý thả xuống rối tung trên vai, trên khuôn mặt trong suốt như ngọc, lúc này đã bị ửng đỏ, hơi thở càng tăng thêm mê người, môi tản ra màu hồng nhàn nhạt sáng bóng, mang theo mùi hương thoang thoảng tỏa ra ngoài, dễ ngửi vô cùng. (TT: ta đở không nổi vẻ đẹp của Tôn ca)

Lúc này một đôi mắt u ám đang toát ra hỏa hoa nóng cháy, Mộc Thanh Dao nhìn thấy vậy miệng khô lưỡi khô, đang dùng sức hít thở không khí, thân thể tựa hồ  có vẻ khô nóng, nàng làm sao thế này? Nhìn thế nào cũng thấy người nam nhân này rất nóng bỏng, chẳng lẽ nàng nỗi lên tư xuân?

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn sắc mặt nàng đang hồng lên, cánh môi tươi mát mềm mại như đóa hoa, ngực không khỏi cứng lại, khát vọng của đêm đó lần thứ hai xông tới, lần này tựa hồ có chút không bình thường, không khí ám muội đầy rẫy ở trên đại điện.

A Cửu nhìn chủ tử, rồi lại nhìn hoàng hậu nương nương, sau đó vội vàng lui một bước, trong mắt chủ tử dục vọng nóng bỏng đang nhanh chóng thiêu cháy, điều này rất là hiếm thấy, hắn liền vội vàng lui ra phía sau, đi tới trước cửa điện, nở nụ cười dịu dàng ngoắc tay bảo Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bọn họ đi ra ngoài, còn phái vài người canh giữ ở cửa điện, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

Trong đại điện, Mộ Dung Lưu Tôn tiến lên hai bước, Mộc Thanh Dao vội vàng giơ tay lên ngăn cản.

“Đứng lại, đừng nhúc nhích, đầu của ta nóng quá, thân thể cũng nóng, vì sao như vậy?”

Mộc Thanh Dao dùng sức lắc đầu, tựa hồ có chút không bình thường, tại sao toàn thân nàng như đang bị đốt cháy, dù cho nam nhân này đẹp đến nhân thần căm phẫn, bây giờ lại ngọt ngào như một khối điểm tâm, nhưng mình cũng không đến mức nôn nóng như vậy chứ, giống như từ trước cho tới bây giờ chưa nhìn thấy qua nam sắc vậy, nàng sinh hoạt ở hiện đại, hình ảnh mãnh nam nào mà chưa từng xem qua (TT: tỷ còn xem mấy cái hình đó nữa chứ), làm gì đến nỗi không chịu được một kích thế này?

Mộ Dung Lưu Tôn vẫn không nghe lời của nàng, mà nhảy lên thêm một bước, bộ ngực khêu gợi xinh đẹp kia càng bày ra ở trước mặt nàng, làm cho nàng hận không thể trực tiếp bổ nhào qua đó, áp đảo hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như đang bị đùa giởn? Hô hấp ngày càng gấp, thân thể càng lúc càng nóng, tựa hồ như muốn tìm những thứ gì đó thư giải một chút mới tốt, mà trong đầu lúc này tất cả đều là hình ảnh tình dục, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mộc Thanh Dao lui về phía sau một bước, một tay chống lên long án, ánh mắt không tự chủ liếc về phía chén trà, con ngươi co rút lại, nguyên lai là chén trà có vấn đề, là ai ở trong trà hạ độc, tuyệt đối không có khả năng là hoàng thượng, hoàng thượng không biết nàng qua đây, như vậy đã có người bỏ thuốc cho hoàng thượng, là ai có thể trong lúc thần không biết quỷ không hay làm những chuyện như vậy?

“Hoàng thượng?” Bởi vì tình sóng đã khởi động, nên thanh âm thốt ra, càng giống như nhẹ nhàng thân thiết, làm cho Mộ Dung Lưu Tôn quanh thân nhất thời có một trận tê dại, ngực cứng lại, hắn cũng bất chấp những cái khác, bàn tay to liền nhấc lên kéo thân hình của nữ nhân này qua, ôm chặt vào trong lòng, gò má trên mặt của nàng đụng vào ngực hắn, nàng liền thấy quanh thân cảm giác thoải mái ào tới, mùi vị nam tính duy nhất này làm cho nàng muốn càng nhiều, thế nhưng lý trí vẫn nhắc nhở nàng, không nên làm như vậy.

“Hoàng thượng, trong trà bị hạ độc.”

Thật vất vả Mộc Thanh Dao mới nói xong một câu hoàn chỉnh, đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên sâu thẳm, bàn tay to rất nhanh vuốt lên gò má trên mặt của nàng, mồ hôi đang nhỏ giọt, quả nhiên đốt nóng kinh người, trong lòng ảo não, là ai bỏ thuốc, hơn nữa đối tượng bỏ thuốc rất có thể là hắn, nếu như không phải nàng uống lầm chén trà kia, chỉ sợ đã có người thừa cơ bò lên giường của hắn, cuối cùng là ai dám làm như vậy? Trong đầu đang tự đánh giá, thì một bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương tay đã sờ lên ngực hắn, nhất thời làm cho hắn thở hốc vì kinh ngạc, hiện tại bất kể là bỏ thuốc cũng được, mà không bỏ thuốc cũng tốt, nữ nhân này tối nay đừng nghĩ rời đi, Huyền đế đôi mắt đã đục ngầu một mảnh tình dục, bàn tay to nhấc lên, ôm lấy thân thể nữ nhân mềm mại không có xương này, đi vào bên trong tẩm cung.

Tẩm cung, gió nhẹ thổi bay màn lụa bằng gấm, mùi Long Tiên Hương lượn lờ ở giữa không trung, trong phòng ngủ rộng lớn, hương vị xông vào mũi.

Mộ Dung Lưu Tôn ôm nữ nhân đang bị sóng tình dâng trào, nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn, từ trước cho tới bây giờ không có một người nào đi vào trong phòng của hắn, ngủ hắn trên giường lớn của hắn, trước kia hắn vẫn kháng cự chuyện này, bây giờ thì lại thuận lý thành chương, mà hắn lại khẩn cấp muốn nàng như vậy.

Trên giường, thân hình tinh tế lả lướt, bởi vì chịu không nổi cảm giác bị bỏng nóng mà giãy dụa, như cành dương liễu mềm mại, mặc dù biết nàng lúc này như vậy là do tác dụng của thuốc, mới đối với hắn khát cầu, nhưng hắn vẫn rất cao hứng, bởi vì nếu không phải thuốc này, thật không biết hắn và nàng đến ngày nào năm nào mới đột phá cửa ải này.

Thân hình cao to cúi xuống, tuy rằng nàng nôn nóng, nhưng hắn cũng không muốn cấp thiết có được nàng, mà chỉ chậm rãi thưởng thức, hương thơm của một nữ nhân…

Đôi môi xinh đẹp khêu gợi kia làm cho người ta muốn cắn một cái, nó mềm mại không gì sánh được, hắn nhẹ nhàng cúi người, trong lòng liền tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng thư thái, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí còn muốn ngọt hơn, lưỡi khẽ liếm, chậm rãi thăm dò sự sâu cạn, để thân thể theo bản năng đi thưởng thức, hắn dùng sức hút một chút, không có kỹ xảo như người khác, có thì chẳng qua là thăm dò, từ từ quấn quanh ở cùng một chỗ, thân hình đang đốt nóng của nàng bởi vì hắn đụng chạm, mà không tự chủ phát ra một tiếng ngâm khẽ như mèo kêu, tiếng ngâm kia rơi vào lỗ tai của hắn, càng cảm thấy khắc cốt ghi xương.

Đôi môi lạnh mỏng chậm rãi nóng bỏng lên, di chuyển từng chút từng chút một, sự mong mỏi trong đáy lòng vẫn chưa đủ nên trên môi vẫn quấn quýt, tựa hồ muốn càng nhiều, ý thức này vừa mãnh liệt vừa xa lạ, mà nàng vẫn đang phát ra tiếng ngâm khẽ như mèo, gương mặt càng ngày càng hồng, bàn tay mềm mại nhỏ bé lướt qua áo choàng tắm của hắn, đến khi chạm tới trên người hắn, gây cho hắn cảm giác chưa bao giờ có, thì ra chỉ cần nàng chạm đến, là dễ dàng khiến cho hắn say mê đến phát rung, cảm giác này quá trêu người.

Huyền đế thông minh cơ trí nhưng đối với chuyện nam nữ, thì đơn thuần tựa như một đứa trẻ con mới sinh, lúc này hắn đang nỗ lực tiêu hóa hết thảy, tất cả đều làm theo bản năng đi, bởi vì trong người lửa cháy cuồng nhiệt lan ra đồng cỏ, bàn tay hắn bắt đầu cởi y phục trên người Mộc Thanh Dao,  vì không thành thạo, nên mất rất nhiều sức lực, đến mức vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng thật vất vả mới thành công, thân thể nữ tính hoàn mỹ không tỳ vết, làm hắn ngay cả thở dốc cũng khó khăn, đôi mắt nhìn nàng sùng bái như nữ thần, sùng bái thân hình như ngọc ở trước mắt, nhẹ tay khẽ chạm đến, mang theo một chút hiếu kỳ, một chút run rẩy, một chút kích động, nói chung là vô số ý niệm, bàn tay to của hắn như có dòng điện di chuyển lướt qua thân thể Mộc Thanh Dao, lúc này nàng bởi vì tay hắn chạm vào, mà phát ra thanh âm thỏa mãn “Hoàng thượng?”

“Gọi ta Lưu Tôn, ” một tay của hắn chạy loạn trên người nàng, tay kia sờ lên mặt của nàng, nhẹ hút môi nàng, một bên hút một bên mê hoặc dụ dỗ nàng, thẳng đến khi ý thức của nàng mơ màng mở miệng: “Lưu Tôn, Lưu Tôn…”

Nghe được tiếng gọi yêu kiều say lòng người như vậy, tâm của hoàng thượng cũng say mê, hô hấp nóng bỏng lên, bàn tay kia giống như có ma lực cũng gây cho Mộc Thanh Dao cảm giác khác lạ.

Thế nhưng kế tiếp, Mộ Dung Lưu Tôn có chút mơ hồ, vội vàng muốn tìm một nơi để đột phá, tay cứ hạ xuống chạm đến người của Mộc Thanh Dao cho đến khi quanh thân nàng nóng như lửa đốt, dùng sức giãy dụa, hắn cúi người hôn lên môi của nàng, trên người áo choàng tắm tuột xuống, nhưng không biết nên làm như thế nào để tiến thêm một bước nóng, vừa vội vừa nóng, đến mức khuôn mặt hết trắng lại đỏ bừng.

Mộc Thanh Dao thân người đã bị đốt nóng đến tột đỉnh, nhanh chóng chịu không được, lúc này ý thức của nàng hoàn toàn bị cuồng tình, đôi tay trắng nõn nhỏ dài nhấc lên, từ trên bộ ngực hắn trượt xuống từng chút một, cuối cùng chạm tới nơi lửa nóng của hắn, cổ họng của nàng nuốt một ngụm lớn nước bọt, mà hoàng đế khi bị bàn tay nhỏ bé của nàng sờ đến, cũng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cảm thấy thân thể thật thoải mái, thật thoải mái, nhịn không được nhắm mắt lại phát ra thanh âm thỏa mãn, mà Mộc Thanh Dao ý thức lúc này đã mơ hồ, hoàn toàn không khống chế được vuốt ve nơi nóng cháy của hắn, cho đến khi hắn hoàn toàn chịu không nổi muốn bứt ra, thì một đôi chân như ngọc đã vòng quanh hông của hắn, thân thể hắn rốt cuộc cũng tìm được nơi để đột phá, một lần tiến vào, cảm giác như thấu xương tiêu hồn làm cho hắn nhịn không được than nhẹ, cũng là lúc đụng tới chướng ngại vật, hắn động cũng không dám động một chút nào, cho đến khi không khống chế mình được nữa thân thể chuyển động một cái. thì nghe được Mộc Thanh Dao phát ra một tiếng tiếng kêu rên trầm thấp, đau quá.

Nhưng mà đau đớn rất nhanh lại bị một cảm giác khác thay thế, kế tiếp đó thì hai người triền miên đến mất hồn,  như hai đứa trẻ con vừa mới sinh, khám phá ra điều khác lạ, liều chết không ngừng quấn quýt, từng lớp từng lớp sóng dâng trào lên đầu, trong tẩm cung to lớn, một phòng tràn đầy tiếng thở dốc ám muội.

Tuổi còn trẻ hoàng đế, chưa bao giờ biết trên đời còn có chuyện tiêu hồn thực cốt như vậy, trong nháy mắt có thể làm cho người ta như xông thẳng đến trời xanh, trong nháy mắt lại ngã xuống, lửa nóng đốt cháy quanh thân bởi vì mới nếm thử tình dục, hơn nữa còn là người trong lòng của mình, nên không chỉ một mà là ba lần triền miên vô tận, không biết mệt mỏi, trên giường lớn khắc hoa, một đống quần áo mất trật tự, hai người liều chết triền miên, thẳng đến khí phía chân trời mờ sáng, mới nặng nề vào giấc ngủ…

Một đêm thực cốt, lúc hừng đông, Mộ Dung Lưu Tôn mở đôi mắt đen kịt như mực, nhớ tới một đêm triền miên, khóe môi câu ra nụ cười thỏa mãn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nữ nhân nằm trong lòng, nguyên lai chuyện đẹp nhất thế gian này là cùng người mình yêu, làm chuyện liều chết triền miên.

Thật quá tốt a, hắn thỏa mãn phát ra tiếng thở dài, nhưng mà hắn nên rời giường để vào triều sớm, bằng không, tầm mắt nóng bỏng của hắn lần thứ hai nhìn xuống, chạm đến thân hình trơn truột như ngọc của nàng, thấy nó hiện lên từng vết hôn xanh tím, ở một góc giường, máu nhuộm thành hình dạng mê hoặc, làm cho hắn không khỏi hít vào một ngụm không khí, vẻ đẹp của nàng là điều tốt đẹp nhất, mà cả đời hắn nên hảo hảo quý trọng.

Dao nhi, sau này chúng ta chính là một thể, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh trẫm.

—–

Thỏa lòng các nàng rồi nhé, cảnh Hot ko phải với nhỏ Qúy phi nhé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv