Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 85-6



“Tỉnh?” ngay cả thanh âm cũng mang theo nồng đậm quyến rũ như rượu, Mộc Thanh Dao có chút không quen, chớp ánh mắt vài cái, để chứng tỏ mình  không có bị hoa mắt, nàng vừa mới tỉnh ngủ nên gương mặt ửng đỏ, động tác kia miễn bàn có bao nhiêu đẹp đẽ trong đó, làm cho ánh mắt của hoàng thượng càng thêm sâu sắc, hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng.

“Đói bụng không? Đứng dậy ăn một chút gì đi.”

“Ừ, được, ” Mộc Thanh Dao ngồi dậy. Trong đầu không khỏi nhớ tới buổi tối hôm qua hắn nghĩa vô phản cố đi cứu nàng, trong lòng liền có chút mềm mại, nàng có phải nên thử tiếp nhận hắn hay không? Thế nhưng nàng thực sự muốn ở lại hậu cung hoa lệ gông cùm xiềng xích này sao? Đáy lòng không khỏi mọc dấy lên hoang mang, ánh mắt mơ màng, người nam nhân này nỗ lực nhiều, nàng không phải không phát hiện, hắn vẫn muốn nàng ở lại.

“Người đâu?” Hoàng thượng thanh âm lạnh lùng vang lên, ngoài cửa tẩm cung, Mạc Sầu đi đến, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng?”

“Nương nương đói bụng, truyền lệnh ngự thiện đem vào, chọn những món ngon miệng một chút.”

“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu rất nhanh lui ra ngoài, nhanh chóng dẫn một hàng cung nữ tay bưng khay đi tới, Mộc Thanh Dao ngồi ở trên giường lớn, mặc một bộ trung y màu trắng, tóc đen thả xuống rối tung, cả người lười biếng, thiếu vẻ lạnh lùng thường ngày, còn mang thêm một ít nhu nhuận.

Hoàng đế ngồi ở bên người nàng, giữa hai người có bầu không khí nhẹ nhàng ám muội đang lưu chuyển, Mạc Sầu cùng mấy người cung nữ một bên mím môi cười, một bên động thủ an bày tốt đồ ăn, vài người cung kính mở miệng.

“Nương nương, mời dùng bữa.”

“Ừ, các ngươi đi xuống đi, “Mộ Dung Lưu Tôn thu hồi mâu quang sủng nịch, lãnh chìm mở miệng, Mộc Thanh Dao ngơ ngát một chút. Rồi gật đầu ý bảo Mạc Sầu các nàng đi xuống.

Trong tẩm cung, an tĩnh lại, Mộc Thanh Dao bắt đầu ăn, bởi vì bụng quá đói, cũng không để ý tới nam nhân bên người, tuy rằng không nhìn, nhưng vẫn là tiếp thu được tầm mắt sâu u nóng cháy của hắn đang rơi vào trên người của nàng, nam nhân này dường như không giống với lúc ban đầu thấy nữa, tại sao phải thay đổi nhiều như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn làm tất cả bởi vì thật sự yêu sao? Chỉ đơn thuần thế sao? Không phải bởi vì nàng có thiên phú kinh người mà động tâm cơ, mặc dù có yêu mến, chỉ sợ cũng mang theo những suy tính cá nhân trong đó.

Mộc Thanh Dao vừa ăn vừa suy nghĩ, sắc mặt biến hóa thất thường, ngồi ở đối diện nàng Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám như đầm, thấp vọng nói.

“Dao nhi. Nàng có chuyện muốn hỏi?”

Mộc Thanh Dao sắc mặt nhàn nhạt, thả chiếc đũa trên tay xuống, nghiêm túc nhìn sang, mắt của nàng hiếm khi nghiêm túc như vậy.

“Hoàng thượng, chúng ta vẫn là nói chuyện buổi tối hôm qua đi.”

“Được, nàng cứ nói.” Nhắc tới chuyện buổi tối hôm qua, sắc mặt hoàng thượng rất lạnh, không biết rốt cuộc là ai động thủ bắt hoàng hậu, kẻ này lá gan thực sự rất lớn.

“Nhóm tử sĩ nhất định giấu ở trong Nguyệt Giác tự, mấy tiểu hòa thượng thì không biết, nhưng Liễu Không đại sư nhất định biết, ta đã gặp Liễu Không đại sư hai lần, cũng xem như là người quen, hãy để cho ta đi gặp hắn. Xem có thể thuyết phục hắn khai ra người chủ mưu sau lưng hay không.”

Mộc Thanh Dao thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện cảm tình, nên giải quyết tốt chuyện nhóm tử sĩ mới là quan trọng, nếu nàng đã đáp ứng phụ thân giúp đỡ hoàng thượng, tự nhiên phải tận tâm tận lực mà làm.

“Như vậy sao được?”

Mộ Dung Lưu Tôn lắc đầu không tán thành, đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo quỷ dị, lão hòa thượng Nguyệt Giác tự võ công nhất định cực cao, nếu như Dao nhi đi gặp hắn, nàng bị giết thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng kiên quyết không chịu mạo hiểm.

“Dao nhi, nội lực của nàng đến tột cùng là bị người nào bỏ thuốc?” Đây là để cho người nghi hoặc địa phương, nếu như người bỏ thuốc là nhóm tử sĩ kia, chỉ sợ họ đã sớm giết nàng, hà tất còn làm nhiều chuyện vô vị, nghĩ đến đây. Hắn biết có hai cổ thế lực đang âm thầm ẩn núp, nếu như một trong số đó người là Bắc Tân vương gia, như vậy một cổ thế lực khác là người phương nào tạo ra?

Mộ Dung Lưu Tôn nghĩ tới những thứ này, sắc mặt hoang mang thay đổi, ánh mắt càng phát ra băng lãnh hung tàn, hắn nắm chặt hai tay, đầu ngón tay trở nên xanh trắng, bọn người kia quá ghê tởm. Nếu để cho hắn điều tra ra, giết, một cũng không giữ.

“Ta không biết, ta chỉ biết người bỏ thuốc tuyệt đối không phải là tử sĩ, mà là một đám người khác, nếu như thế. Bây giờ đã có hai thế lực, âm thầm nhìn thẳng vào chúng ta, vì thế phải càng thêm cẩn thận.”

Mộc Thanh Dao cẩn thận mở miệng, tuy rằng nàng hoài nghi đám người đó là của Sở Thiển Dực, nhưng chuyện không có chứng cứ, nàng sẽ không nói. Hơn nữa nếu quả thật chính là người nam nhân kia, hắn hẳn nên cùng Bắc Tân vương liên thủ mới phải, vì sao phải tách ra hai đạo nhân mã, Sở gia bọn họ đã có binh quyền, vì sao còn xây một tổ chức khác? Như vậy lần này nàng tự mình đánh giá lại, nếu không phải Sở Thiển Dực, thì là người phương nào đây? Hay Sở Thiển Dực có bí mật không thể cho ai biết.

“Là trẫm khinh thường.”

Trong đôi mắt tà mị đen kịt của Mộ Dung Lưu Tôn toát ra mũi nhọn, chợt lóe lên, rồi lao nhanh như bay, tựa như ngựa ô vạn lý, trùng điệp xen kẽ.

“Dao nhi, chuyện kế tiếp, trẫm sẽ xử lý, nàng mất đi nội lực, trẫm sẽ vận công giúp nàng khai thông một chút, xem có thể làm cho nàng khôi phục nội lực hay không.”

“Hoàng thượng?”

Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới nam nhân này lại tình nguyệt giúp đỡ nàng khôi phục nội lực, mặc kệ có thành công hay không, nàng vẫn cảm tạ tâm ý của hắn: “Cám ơn hoàng thượng.”

Mộ Dung Lưu Tôn thấy Mộc Thanh Dao không có chống cự hắn, đáy lòng hiện lên vui sướng, hắn là thật lòng thích nàng, thâm cung rất tịch mịch, có thể được một người thật lòng thật dạ làm bạn, cũng tâm nguyện lớn nhất của hắn, ánh mắt băng hàn biến mất, chỉ còn nhu hòa như nước mùa xuân, hắn gọi người tiến vào: “Người đâu, đem đồ vật dọn dẹp đi.”

“Dạ” Mai Tâm cùng Mạc Sầu dẫn hai cung nữ tiến vào, trong tẩm cung, bầu không khí trở nên ấm áp, hoàng thượng còn chưa bao giờ có dùng cơm, mâu quang như nước đang thân thiết nhìn chăm chú vào nương nương, hoàng thượng lúc này, đều tuấn mỹ hơn bất cứ lúc nào, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, mấy người cung nhân không dám nhìn thẳng, thu dọn mọi thứ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Hoàng đế hạ lệnh: “Không cho phép bất luận kẻ nào đã quấy rầy.”

“Dạ, hoàng thượng, ” Mạc Sầu lĩnh mệnh, thối lui đến bên ngoài tẩm cung, những người khác không biết, chỉ có nàng biết, nội lực của nương nương đã mất hết, hoàng thượng nhất định nghĩ biện pháp giúp nương nương chữa trị nội lực, bởi vậy có thể thấy được, hoàng thượng là thật tình đối đãi với nương nương, nhưng nàng cũng biết chủ tử luôn luôn thích tự do, trong lòng phải phát sinh tình yêu, mới nguyện ý vì hoàng đế mà lưu lại nơi thâm cung này, hơn nữa trong cung còn có Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt…

Trên giường lớn khắc hoa tinh xảo, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao hai người ngồi đối diện nhau, song chưởng chạm vào, hai người trong lòng đồng thời giật mình, dường như có dòng điện chạy qua, quanh thân run lên, mâu quang sâu u của hoàng thượng không tự chủ được dời về phía đôi môi hồng nhạt của Mộc Thanh Dao. (TT: tội nghiệp ca ghê, cố lên đi ca sẽ được đền bù ^_^)

Đêm đó tuy rằng lướt qua cũng đủ làm cho hắn biết được mùi vị kia, nguyên lai môi của nàng mềm mại như vậy, nghĩ đến đây, quanh thân dâng lên một cỗ khô nóng, ánh mắt u ám vô biên, Mộc Thanh Dao nào biết hoàng thượng lúc này ruột gan ngỗng ngang trăm mối, thấy hắn chưa vận lực, kỳ quái mở miệng.

“Hoàng thượng, làm sao vậy?”

“Ah, không có việc gì, bắt đầu đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn có một chút xấu hổ, vội vàng nhắm hai mắt lại, trong lòng áp lực rối loạn đã trở về chỗ cũ. Bắt đầu vận lực, nội lực của hắn luôn luôn mạnh mẻ, chỉ mong có thể hỗ trợ nàng chữa trị nội lực bị hao tổn, chỉ là không biết có hiệu quả hay không.

Tẩm cung rất yên tĩnh, không tiếng động, chậm rãi, đỉnh đầu hai người bốc lên một luồng khói trắng, Mộc Thanh Dao trên mặt đã có mồ hôi, đang chậm rãi chảy xuống, thần sắc có chút bất ổn, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy, tựa hồ có điểm không thể chịu nổi, sắc mặt càng ngày càng hồng, cuối cùng phát ra một tiếng thở nhẹ.

Mộ Dung Lưu Tôn kinh hãi, xoay mình thu tay lại, chỉ thấy thân hình Mộc Thanh Dao thẳng tắp ngã qua một bên, hai mắt nhắm nghiền, một điểm tri giác cũng không có, hoàng thượng sắc mặt đại biến, rống to.

“Lập tức truyền ngự y, nhanh lên một chút.”

Ngoài cửa tẩm cung mọi người vừa nghe thanh âm hổn hển của hoàng thượng, nào dám chậm trễ, sớm có người chạy vội đi tìm ngự y, mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ ở ngoài cửa tẩm đi qua đi lại liên tục, nhưng không dám mạo muội xông vào, cho đến khi ngự y thở hào hển chạy lại, mới dám theo phía sau hắn cùng vào bên trong.

Chỉ thấy trên giường lớn, hoàng thượng ôm chặt nương nương, trên gương mặt luôn luôn nội liễm trầm ổn, lúc này hiện lên một tia kinh hoảng, mang theo sự lạnh lẽo hung tàn, hướng ngự y đang đi tới rống giận: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nhìn nương nương xem xảy ra chuyện gì?”

“Dạ, dạ.” Ngự y vốn còn muốn hành lễ với hoàng thượng nhưng bị cơn giận của hắn sợ đến run như cầy sấy, cũng không thể quan tâm chuyện khác nữa liền đi nhanh qua, ý bảo hoàng thượng đem người thả xuống, xung động bảo vệ đặc biệt như vậy là không được bình thường, đợi hoàng thượng buông người ra, ngự y mới dám vội vàng bắt mạch, bằng không nhất định sẽ bị hoàng thượng giết chết.

Một đống người vây quanh bên giường, ngoại trừ hoàng thượng ngồi ở trên giường vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, thì Mạc Sầu cùng Mai Tâm đã không cầm được nước mắt, không biết một lát sau sẽ xảy ra chuyện gì, nương nương mồ hôi nhỏ giọt. Khuôn mặt đỏ ửng, cả người hôn mê bất tỉnh.

Ngự y chẩn đi chẩn lại, cuối cùng mới cẩn thận từng li từng tí buông cánh tay nương nương ra, quỳ xuống bẩm báo tình huống.

“Bẩm hoàng thượng, nương nương bị cường đại nội lực đánh vào, khí huyết công tâm, nhất thời hôn mê bất tỉnh, nếu không có gì trở ngại, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

_________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv