Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 84-3



“Đúng vậy, nương nương, ” Mạc Sầu buồn cười, nhìn Mai Tâm tức giận đứng ở tại chỗ giậm chân, nói gì vậy a, nàng động cái gì lòng chứ, mục tiêu cuộc đời nàng là đi theo chân nương nương, cả đời bất ly bất khí… (TT: cô có phải nam nhân đâu mà đòi bất ly bất khí -_-)

“Chờ ta một chút, chờ ta một chút, ” Mai Tâm chạy theo sau…

Bởi vì trong lòng nhớ đến chuyện của Nguyệt Giác tự, Mộc Thanh Dao cho rằng cần phải đi một chuyến, hoàng thượng vốn không đồng ý cho nàng đi, nhưng vì nàng cương quyết nên cuối cùng đành phải đồng ý cho nàng đi Nguyệt Giác tự, mệnh lệnh cho Băng Tiêu âm thầm bảo vệ nương nương, Mộc Thanh Dao chỉ dẫn theo hai người thủ hạ một nam một nữ, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, mình thì thay áo choàng gấm xanh ngọc, ngọc trâm cột tóc, lập tức thấy được một tiếu công tử phong lưu tiêu sái nhẹ nhàng, Mạc Sầu cùng Mai Tâm mắt cứ nhìn đăm đăm, đều nói hoàng thượng là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng chủ tử biến đổi như thế, quả nhiên cùng hoàng thượng đều mỹ như nhau.

“Chủ tử, lên đường đi.”

Mạc Sầu cung kính xin chỉ thị, Mộc Thanh Dao sắc mặt ngưng tụ, trầm ổn gật đầu: “Phân phó xuống, không được đem tin tức ta xuất cung tiết lộ ra ngoài, nếu có người dám can đảm tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ, nhất định cung quy xử phạt.”

“Dạ, nương nương, ” đứng ở bên cạnh Mạc Sầu thân hình của Y Vân nhẹrun lên một cái, sau chuyện xảy ra lần đó mỗi lần nghe được hai chữ cung quy kia, nàng liền run rẩy.

Mai Tâm nhìn chủ tử mang theo Mạc Ưu cùng Mạc Sầu rời khỏi, không yên lòng đuổi theo, dặn dò Mạc Sầu: “Ngươi phải cẩn thận một chút, ngàn vạn, ngàn vạn đừng cho nương nương gặp phải chuyện gì?”

“Yên tâm đi.” Mạc Sầu vỗ vỗ vai Mai Tâm, Mai Tâm tuy rằng nhát gan sợ phiền phức, nhưng rất trung thành, hầu hạ chủ tử cũng hết sức tận tâm tận lực.

Mai Tâm đưa mắt nhìn ba người rời đi, không biết vì sao, lần này chủ tử rời cung, trong lòng nàng cảm thấy có chút bất an, hình như có chuyện gì đó sẽ phát sinh, trước đây nàng chưa từng có cảm giác như thế, chỉ mong chủ tử cũng không có chuyện gì, Mai Tâm ở trong lòng cầu nguyện nhưng vẫn tiễn chủ tử đến bên ngoài cửa điện, nhìn các nàng lên xe ngựa.

Xe ngựa không phải là loại xe chuyên dụng của cung đình, mà là xe ngựa tầm thường của những người nhà giàu có, làm như vậy là vì không muốn có người biết, lần này bọn họ xuất cung, là cải trang mà đi, đương nhiên bình thường chừng nào càng tốt chừng ấy, nếu như bị người khác nhìn thấy ra chân tướng, thì làm sao mà điều tra được chuyện gì.

Mộc Thanh Dao khép hờ hai mắt nằm ở trên nhuyễn giáp, Mạc Sầu ngồi ở bên người nàng, trầm mặc không phát ra tiếng động, Mạc Ưu cùng với xa phu ngồi ở bên ngoài xe ngựa, mã xa phu kia là một thị vệ thân thủ không tệ ở trong cung.

Đoàn người này, mỗi người bản thân đều có võ công, tuy rằng đều không phải là cao thủ đứng đầu, nhưng người bình thường nếu muốn gần các nàng, thì tuyệt đối không có khả năng, vì thế Mạc Sầu cũng không lo lắng, chỉ lẳng lặng nhìn chủ tử, chủ tử từ khi lên xe đến bây giờ vẫn duy trì một loại tư thế, mỗi lúc như thế này, Mạc Sầu biết nàng đang suy nghĩ.

Cho đến khi Mộc Thanh Dao đột nhiên mở to đôi mắt, ánh sáng quỷ dị bắn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ hàn băng, bình tĩnh nhìn Mạc Sầu.

” Nguyệt Giác tự nhất định có chuyện, nếu như chúng ta đến đó gặp phải phiền phức gì, chẳng may bản cung bị người bắt đi, ngươi hãy dùng Mao Tuyết Cầu có thể tìm được vị trí của ta.”

Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám không rõ, Mao Tuyết Cầu không phải sủng vật bình thường, nó là một con tiểu hồ ly có linh tính, bởi vì cả ngày cùng nàng ở chung một chỗ, nên nó quen thuộc mùi vị trên người nàng, chỉ cần mang nó đến Nguyện Giác Tự. Nó nhất định sẽ biết cách, tìm được nàng chỗ ở của nàng.

Mạc Sầu sắc mặt trắng nhợt, trầm ổn mở miệng: “Nương nương yên tâm đi, nô tỳ dù chết một vạn lần cũng sẽ không để cho người ta cướp nương nương đi.”

“Được rồi, những người đó đều không phải là kẻ ngồi không, đừng quên bọn họ là tử sĩ, lần trước nếu không phải dẫn theo một nhóm lớn thị vệ trong cung, chỉ sợ chúng ta khó có thể thoát thân, lần này nếu như bọn họ thật sự có mưu đồ mà nói, bản cung nhất định sẽ chạy không khỏi, vì thế đến lúc đó ngươi cũng đừng tự trách, bản cung không có việc gì, những người đó không dám ở Nguyệt Giác tự giết người, nếu như Nguyệt Giác tự thật sự là sào huyệt của bọn họ, làm thế chẳng phải là tự mình bại lộ sao.”

“Nương nương?”

Mạc Sầu nghe chủ tử phân tích, chỉ cảm thấy kinh hãi đảm chiến, nếu chủ tử đã đoán được tất cả, tại sao còn muốn mạo hiểm đi Nguyệt Giác tự, không bằng phái ngự lâm quân đến Nguyệt Giác tự là được, hà tất phí tâm sức đối mặt với nhiều trắc trở như vậy.

“Nương nương, nếu chuyến đi này hung hiểm như vậy, chúng ta sao không hồi cung, để cho hoàng thượng hạ chỉ điều tra Nguyệt Giác tự, nếu như nương nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không tha cho tất cả chúng ta.”

Mạc Sầu không phải sợ chết, nàng tình nguyện người những kẻ đó muốn là mình, bắt cũng là mình, giết cũng là mình, mà không phải nương nương, nếu như chủ tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù nàng chết, cũng muốn nương nương chịu bất cứ thiệt thòi nào.

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, hơn nữa đây đều là do bản cung suy đoán, bản cung nếu thật sự nắm chắc, còn đơn độc một mình đi trước sao? Mọi việc đều có những điều ngoài ý muốn xảy ra, nói không chừng Nguyệt Giác tự kia căn bản không có mờ ám gì, hoặc là Xuân Hàn trước khi lâm chung, nói Nguyệt Giác tự chỉ là lời nói vô tâm mà thôi, chẳng lẽ chúng ta vì lời nói đó để cho hoàng thượng hạ chỉ lục soát nó sao, như vậy hoàng thượng chẳng phải là hôn quân sao, lúc đó làm sao mà ngăn được miệng lưỡi của người trong thiên hạ, chỉ sợ thái hậu sẽ thừa cơ hội quấy nhiễu thêm.”

Mộc Thanh Dao đôi mài chau lại, đôi mắt hàm chứa uy nghi, tiếng nói lành lạnh, không hờn không giận, dường như không chút nào bị ảnh hưởng, chậm rãi nhắm mắt lại tựa vào nhuyễn giáp nghỉ ngơi, xe ngựa bình ổn chạy trên đường cái náo nhiệt phồn hoa,

Bên tai hết lần này đến lần khác nghe thấy tiếng ồn ào la hét, sóng người bắt đầu chuyển động nên xe ngựa không thể tăng tốc đi về phía trước, chỉ phải thả chậm tốc độ.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào.

“Đại gia vào xem một chút đi, ta nhất định sẽ từ từ hầu hạ đại gia.”

Tiếng nói vừa rơi xuống, một mùi hương của son phấn rẻ tiền bay vào, khó ngửi cực kỳ, bất quá thanh âm này cũng làm cho Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước cửa một thanh lâu sở quán, mấy cô nương mặc trang phục hoa lệ trang điểm xinh đẹp đang chiêu dụ khách hàng, trong đó có một nha đầu trang điểm lòe loạt bắt mắt chói lòa, thì ra là nha đầu Bảo Tranh kẻ đã phản bội Mộc Thanh Châu, không nghĩ tới nàng lưu lạc đến cỡ này, hơn nữa còn là gái hạ đẳng nhất ở thanh lâu, chỉ xứng đứng cửa mời chào khách nhân, mặc cho người ta động tay động chân vào người.

Mạc Sầu theo tầm mắt của nương nương nhìn sang, chau lông mài một cái, tàn ác mở miệng: “Tự làm tự chịu.”

Mộc Thanh Dao buông mành, khóe môi xả ra nụ cười nhạt, gieo nhân nào thì gặp quả nấy, bị cái lão thái hậu yêu bà lợi dụng, sao khi sự việc thành công, nàng có thể ở lại trong cung làm một cung nữ vân vân, đáng tiếc sự việc không như mong muốn, cái gì cũng không thành công, thái hậu làm sao mà tha cho nàng ta, đây là do nàng ta tự chuốc lấy.

Hai người không nghĩ đến chuyện nha đầu kia nữa, vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt mới là chuyện cần thiết, đợi một lúc đến Nguyệt Giác tự, chỉ sợ sẽ có chuyện kinh tâm động phách phát sinh.

Xe ngựa đi qua khỏi phố xá náo nhiệt, thì bắt đầu gia tăng tốc độ, một đường nhanh chóng chạy ra khỏi hoàng thành, đi thẳng đến vùng ngoại ô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv