Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 64-5



Tây Môn Tân Nguyệt nghe xong thái hậu nương nương nói, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, thái hậu nương nương nói như vậy là có ý gì, Mộc gia hai vị tỷ muội có thể vào cung, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn, như vậy sao được? Một đôi mắt quyến rũ chết người đang hiện lên lãnh ý, thái hậu nương nương làm sao mà không biết tâm ý của nàng, nên vội vàng trấn an Tân Nguyệt.

“Chỉ cần hoàng hậu mở miệng, như vậy ai gia cũng để hoàng thượng thu cả Tân Nguyệt, hậu cung này to lớn như thế, thêm một người cũng không phải là nhiều, đến lúc đó chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, ai là người được hoàng thượng sủng ái, đều phải xem may mắn của các ngươi, lúc trước ai gia cũng là như thế mà đi tới.”

Thái hậu cảm khái, nhớ tới chuyện xưa, khi giật mình tỉnh giấc bao nhiêu chuyện đã qua tựa như mộng, hậu cung này căn bản là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, nếu như không muốn bị người ăn, chỉ có cách ăn người.

“Thái hậu nương nương có lòng, ” Tây Môn Tân Nguyệt cuối cùng cũng thở dài một hơi, chỉ cần nàng có thể làm phi như ý nguyện, kế tiếp, nàng sẽ dùng tất cả thủ đoạn, đem những nữ nhân này từng bước từng bước diệt trừ, nửa bên tóc buông xuống che giấu ánh sáng ác độc vừa lóe lên trong đáy mắt.

Thái hậu mắt thấy mặt trời đã lên cao, nữ nhân kia còn chưa thỉnh an nàng, rõ ràng là không đem mẫu hậu này để vào mắt, dù thế nào, nàng cũng là người dưỡng dục hoàng thượng lớn lên, nàng cũng dám đại nghịch bất đạo như vậy, thái hậu sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng rốt cuộc cũng kiềm chế không được, quay đầu nhìn về phía Sở Ngữ Yên bên cạnh.

“Yên nhi, đi vấn an hoàng hậu nương nương, ngươi tuy rằng tới trước nửa năm, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là chủ tử hậu cung, sau này không thể rối loạn quy củ.”

“Dạ, mẫu hậu, ” Sở Ngữ Yên dịu dàng mở miệng, thản nhiên tiêu sái xuống phượng trường kỷ, cáo an rời đi, mắt thấy quý phi nương nương đã đi, mấy người các nàng ngồi ở chỗ này cũng cảm thấy khó coi, hơn nữa thái hậu nương nương sắc mặt khó chịu như vậy, không chừng lấy các nàng ra trút giận, ba nữ nhân thức thời đứng lên: “Tiểu nữ xin được cáo lui trước.”

“Ừ, đều đi xuống đi.”

Thái hậu nương nương phất tay, đợi ba nữ nhân kia rời khỏi, ánh mắt đột nhiên u ám tàn nhẫn, hướng ngoài cửa tẩm cung gọi lớn: “Tiểu Lý tử, tiểu lý tử.”

Lý công công vừa nghe, vội vàng từ bên ngoài lắc mình vội vã chạy đến, cung kính mở miệng: “Thái hậu nương nương?”

“Lập tức phái một người đi qua đó xem, nữ nhân kia đang làm cái gì, đồ ghê tởm, mới vào hậu cung, dám không đem ai gia để vào mắt, ” thái hậu nương nương nói, phẫn nộ vung tay lên, đem một thanh ngọc như ý đặt trên mặt bàn màu son, ném xuyến mặt đất, một thanh âm lốp bốp vang lên, làm nó gãy nát thành ba đoạn, tiểu lý tử trong lòng run lên, sắc mặt trắng xám, chân giống như nhũn ra, vội vàng lên tiếng trả lời lĩnh mệnh: “Nương nương đừng để tức giận ảnh hưởng thân thể, tiểu nhân sẽ phái người qua đó tìm hiểu! Nương nương chỉ chờ chốc lát.”

“Đi xuống đi.”

Thái hậu nương nương thở ra một ngụm lớn, phất tay ý bảo Lý công công đi xuống, lại phân phó cung nữ đứng trước cửa tẩm cung hầu hạ nàng đứng lên…

Ở Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao sớm đã tỉnh ngủ, một phen rửa mặt chải đầu, yên tâm thoải mái dùng đồ ăn sáng, nàng đã đem chuyện thỉnh an thái hậu nương nương quên mất, mà thân là tỳ nữ của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẻ mặt nóng ruột, nhưng nương nương cứ chậm rãi ăn, căn bản không có nóng lòng, mỗi khi bắt đầu một món đồ ăn, trước tiên là xem xét, sau đó thưởng thức, cuối cùng mới bình luận, bây giờ cho đến khi ăn xong đồ ăn sáng chắc cũng một canh giờ, còn chưa tính thời gian bình phẩm nữa.

“Nương nương?”

Mai Tâm kêu một chút thử thăm dò, Mộc Thanh Dao hoàn toàn không có để ý, mâu quang lại dời về phía món điểm tâm tiếp theo có hình dạng cánh hoa, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cung nữ bên cạnh đang gắp thức ăn: “Đây là cái gì?”

“Bẩm nương nương, đây là một loại mật lê tên Phượng Dương, là món chiêu bài của cung đình, nghe nói là được tẩm ướp qua một trăm hương vị trong lúc làm, vì thế nó rất ngon miệng.”

Cung nữ tận tình giải thích, Mộc Thanh Dao hai tròng mắt phát sáng, vội vàng lấy đôi đũa nếm thử, vào miệng liền biếng đổi, có vị ngọt của mật ong, còn có hương thơm của lê, ngoài còn hỗn loạn một số mùi vị của hoa quả khác, thật đúng là ăn quá ngon.

“Ừ, quả nhiên không tệ.”

Mộc Thanh Dao thoả mãn gật đầu, trong hoàng cung này, đứng đầu nhất phải nói chính là ngự trù cung đình, họ làm đồ ăn đặc biệt ngon miệng, ở nơi khác ăn không được như vậy, nên thừa dịp nàng hiện tại chưa rời đi, trước thưởng thức một cái rồi hãy nói.

“Tiểu thư?”

Mai Tâm lại gọi một lần, lúc này Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng chú ý tới nàng, nhìn nàng vẻ mặt không vui, kỳ quái nhướng mài một chút: “Mai Tâm, làm sao vậy?”

Mộc Thanh Dao để đũa xuống, nàng đã ăn uống no đủ, vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng cực kỳ bất nhã, phất tay phân phó cung nữ đem đồ ăn dọn dẹp xuống: “Dọn xuống đi.”

“Tuân lệnh, nương nương.”

Bốn gã cung nữ bình tĩnh lên tiếng trả lời, tay chân lanh lẹ thu thập mọi thứ, rồi mau chóng lui xuống, rất nhanh trong điện an tĩnh lại.

“Nương nương, ngươi nhìn một chút bây giờ là lúc nào, sắc trời đều không còn sớm.”

Mai Tâm nhắc nhở nương nương, xem ra hôm qua hoàng thượng hành hạ nương nương đủ thảm, nàng ngay cả thời gian đều quên, Mộc Thanh Dao nghe xong Mai Tâm nói, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, gật đầu đồng ý: “Ừ, sắc trời xác thực không còn sớm, ai bảo hoàng thượng hôm qua giằng co trễ như vậy.”

Mộc Thanh Dao nói xong, nghe được bên người có tiếng cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai nha đầu, thấy các nàng sắc mặt ửng đỏ, tựa hồ hiểu sai ý, vội vàng sửa chữa: “Không phải như các ngươi suy nghĩ đâu!”

Nói xong lại cảm thấy buồn cười, nàng không có cách nào nói cho hai nha đầu này biết, nàng cùng hoàng thượng hôm qua một ván cờ, chỉ sợ nói bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng, tốt nhất không nói, Mộc Thanh Dao vội vàng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện: “Mai Tâm, ngươi có chuyện muốn nói có phải hay không.”

Mai Tâm lập tức mắt trợn trắng, thiếu chút nữa té xỉu, xem ra người ta thật sự đã quên, vô luận nàng làm sao kéo tay khiều chân nhắc nhở nàng, nàng vẫn ngây người không hiểu a.

“Nương nương, người nên đi thỉnh an thái hậu nương nương.”

“A, thỉnh an?” Mộc Thanh Dao hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại, xoay mình đứng lên, nghĩ đến một chuyện khác, phượng tỳ hiện tại đang ở trong tay thái hậu nương nương? Đây là hôm qua lúc chơi cờ hoàng thượng có nói, nàng nên qua đó thu hồi lại, hiện tại nàng tuy đứng đầu lục cung, nhưng bất kể trong cung hay ngoài cung sẽ có nhiều nô tài không nhất định nghe lời nàng, nàng có phượng tỳ sẽ dễ làm việc hơn, nói chung chỉ cần một ngày làm hoàng hậu, nàng không cho phép có người ở trước mặt nàng làm xằng làm bậy không coi vào đâu.

“Tốt, qua đó đi.”

Mai Tâm cùng Mạc Sầu thở dài một hơi, má ơi, Mai Tâm mệt mõi một thân đổ mồ hôi, nương nương có đôi khi thông minh tuyệt đỉnh, có đôi khi lại có điểm mơ hồ, không quá chú ý tình tiết cùng quy củ, xem ra sau này nàng đốc thút nương nương, để phòng ngừa nàng vì những điều đó mà chịu thiệt thòi.

“Ừ ” ba người đứng lên đang chuẩn bị ly khai thiên điện đi về phía Quảng Dương cung của thái hậu nương nương, bỗng lúc này, có cung nữ tiến đến bẩm báo.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương qua đây thỉnh an.”

“Quý phi nương nương? Sở Ngữ Yên, ” Mộc Thanh Dao nhíu thành đường thẳng, sắc mặt có chút lạnh lẽo, quanh thân lồng tầng sương mỏng, tiểu cung nữ bẩm báo kia thoáng cái bị hù không dám nói lời nào, lúc trước nhìn nương nương rất hòa khí, không nghĩ tới lại băng hàn như vậy, hừng hực hơi lạnh kia  còn hơn cả hoàng thượng.

“Đúng vậy, hoàng hậu nương nương, gặp hay không gặp?”

Cung nữ cẩn thận đáp lời, cúi đầu chờ lệnh của nương nương.

“Gặp, đưa nàng đi chính điện đi, ” nếu qua đây thỉnh an, có thể nào không gặp, nàng vẫn muốn nhìn trong hồ lô của Sở Ngữ Yên rốt cuộc bán cái thuốc gì, dựa theo đạo lý, nàng ta nên hận nàng mới đúng, vốn ngôi vị hoàng hậu hẳn là của nàng ta, hoặc là nói Sở Ngữ Yên cùng thái hậu kia nghĩ như thế, nhưng hiện tại lại bị nàng ngồi trên vị trí hoàng hậu, có thể nào mà không hận nàng?

“Dạ, nương nương.” Cung nữ lui ra ngoài, Mộc Thanh Dao nhìn Mai Tâm cùng Mạc Sầu bên cạnh: “Gặp quý phi nương nương trước đã, sau đó sẽ đi thỉnh an thái hậu nương nương.”

“Dạ, nương nương, ” Mai Tâm cùng Mạc Sầu khom người, một người ở phía trước dẫn đường, một đỡ Mộc Thanh Dao đi ra khỏi Thiên điện, ngoài cửa điện đang đứng mấy người cung nữ, cũng theo phía sau các nàng hướng chính điện mà đi.

Trên chính điện lộng lẫy huy hoàng, thảm đỏ trãi thành hàng, màn trướng thì rủ xuống, trong kim đỉnh đang đốt, tỏa hương thơm cúc hoa mai nhàn nhạt, đong đưa bao quanh chiếc phượng ghế khảm nạm bảo thạch, được đặt ở chỗ ngồi chủ tọa, trên mặt ghế hoa lệ có lót tấm đệm gấm, bên cạnh bày một cái bàn tinh xảo, một bộ trà cụ quý báu đặt ở phía trên, toàn bộ đại điện xinh đẹp quý giá phi phàm.

Mộc Thanh Dao ngồi yên trên phượng ghế thì hai gã cung nữ dẫn Sở Ngữ Yên đi tới.

Chỉ thấy Sở Ngữ Yên sắc mặt có chút tiều tụy, dưới đôi mắt sáng đẹp to tròn có quầng thâm, nữ nhân này đêm qua hình như ngủ không ngon, là vì cái gì?

Vì hoàng thượng ở tẩm cung của nàng qua đêm sao?

Không nghĩ tới trong cung còn có nữ nhân cố chấp như vậy, biết rõ hoàng đế sẽ nạp phi, vẫn chấp nhất một phần yêu thương sao? Có lẽ rất nhanh nàng đã không coi trọng đều đó nữa rồi, hoàng đế từ xưa đến nay đều vô tình, nếu muốn sinh tồn ở hậu cung, chỉ có cách diệt trừ đi hết những tâm tư không nên có, như vậy mới có thể sống được vui một tí, cho nên nàng vĩnh viễn sẽ không lưu lại nơi này, xuất cung chỉ là chuyện sớm muộn.

_________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv