Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 135-2



Gió mát phơ phất lướt qua gò má trên gương mặt của nàng, nàng trên khuôn mặt thông minh nhạy bén trở nên thanh nhã hơn, bên trong xe ngựa, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ai cũng không dám nói chuyện, những việc thế này hãy để chủ tử chính mình quyết định, ngay cả Tiểu Ngư nhi cũng không dám làm chủ cho nàng

“Về trước vô tình cốc đi, thất quốc còn không có thống nhất đâu, hơn nữa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không biết hiện giờ như thế nào?”

Thanh Dao nhàn nhạt thở dài, buông rèm sa mỏng xuống, dựa vào chiếc gối sau người, hơi khẽ nhắm mắt, nàng không muốn nhắc lại đề tài này nữa.

Xe ngựa một đường chạy gấp về vô tình cốc.

Bây giờ thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đầu hạ, khí trời trở nên nóng bức, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi vừa lúc này ở trong cốc nên đã thoải mái hơn.

Tin tức của An Định Phong thỉnh thoảng truyền vào cốc, từ Sơn Hải Quan hắn một đường chỉ huy thẳng tiến, hướng về kinh đô của Vân Thương quốc, rất nhiều thành trì không chiến mà hàng, đại khái là biết đại thế đã mất, không có đường lui để đi, không hàng chẳng qua là giãy dụa một chút càng bị chết thảm hại hơn, không bằng đầu hàng, mà triều đình thì đã khống chế không được đám binh mã này.

Lại đã trải qua hơn hai tháng, cuối cùng gần năm tháng, Vân Thương Quốc quả nhiên bị diệt.

Người của hoàng thất đều bị giết, không ai sống sót, An Định Phong thiết huyết thích giết chóc thủ đoạn cay độc hơn Thanh Dao nhiều lắm, hơn nữa Thanh Dao cũng không muốn nói nhiều làm gì, mỗi người một tác phong chiến đấu, nếu nàng đã buông tay thì nên an tâm để cho người ta đi làm, hơn nữa An Định Phong vẫn trung tâm một lòng.

Theo Thanh Dao tính toán thời gian, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng nên trở về, quả nhiên, mấy ngày sau, lúc chạng vạng, hai người đã trở về.

Vừa vào cốc liền trước tiên đến gặp Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi, hai người ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Cám ơn.”

“Các ngươi làm cái gì vậy? Tất cả đứng lên đi.” Thanh Dao nhíu mày, muốn nói tạ ơn thì nên là nàng mới đúng, là nàng đã làm liên luỵ bọn họ, nếu người nam nhân kia không phải bởi vì nàng, căn bản không có khả năng động đến trên đầu bọn họ, bọn hắn quỳ như vậy làm cho nàng có chút bất an.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng dậy, Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh đã sớm cười vọt tới, lôi kéo Minh Nguyệt, cười đến đắc ý: “Thế nào? Không có bị đòn hiểm chứ.”

Nói xong là động tay chân, kéo ống tay áo của Minh Nguyệt lên, như muốn tra kiểm xem có vết thương không, mà Minh Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, liền có chút sởn tóc gáy, chống cự mở miệng: “Tiểu cô nãi nãi, ta chuyện gì cũng không có.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, làm cho Thanh Dao hoàn toàn yên tâm, lòng hoài nghi bọn họ là do người khác giả mạo đã không còn sót lại chút gì, bề ngoài con người có thể giả mạo, cách nói chuyện có thể mô phỏng theo, nhưng tâm tính một người không có biện pháp mô phỏng theo, Minh Nguyệt từ trước cho tới nay đối với Tiểu Ngư nhi đều có chút sợ hãi.

“Hắn không làm khó các ngươi sao?”

Thanh Dao đạm nhiên ngẩng đầu lên quét nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt một cái, hai gia hỏa này nhìn qua thì chuyện gì cũng không có, chỉ là Trưởng Tôn Trúc tại sao lại không thương tổn hại bọn họ thế?

“Không có, hắn chỉ đem hai chúng ta nhốt ở trong mật thất, một ngày ba bữa đều chiếu cố, chẳng qua không thả ra mà thôi, hơn mười ngày trước, người nam nhân kia rốt cuộc cũng thả chúng ta, lúc trước chúng ta không biết thân phận của hắn, hôm đó hắn không chỉ thả chúng ta, còn làm bảo chúng ta tiện thể nhắn lại cho ngươi biết, Thanh La quốc quy thuận Huyền Nguyệt, từ nay về sau quốc không còn quốc, người của hoàng thất tự nguyện trở thành vương không có quyền không có thế.”

Thanh Dao mím môi, trên mặt thần sắc đạm mạc, không nghĩ tới Trưởng Tôn Trúc là một người vì nước vì dân, nếu như đánh, Thanh La quốc còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, chỉ là thương vong sẽ rất lớn, bằng vào năng lực của Trưởng Tôn Trúc, nếu bọn họ muốn lấy Thanh La quốc cũng không phải chuyện dễ dàng…

Trưởng Tôn Trúc làm như vậy, có lẽ vì thương hại người trong hoàng thất, còn có thiên hạ bách tính, còn có tướng sĩ.

“Trưởng Tôn Trúc còn nói gì không?”

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, có lẽ người kia đã từng rất đê tiện, nhưng đối mặt với tấm lòng này của hắn, nàng cũng có chút kính nể.

“Hắn nói, hắn sẽ bước vào phật môn, cùng hồng trần cách biệt, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Thanh La quốc thái tử – Trưởng Tôn Trúc.”

Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao liền ngẩn ra, không nghĩ tới, cuối cùng Trưởng Tôn Trúc lại rơi vào không môn, nhất thời nàng không biết nói cái gì cho phải, chuyện cũ trước kia bỗng như mây khói, thực sự là một giấc mộng, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươi mệt không, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Ân, chúng ta đi về trước.”

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lui xuống, bên trong gian phòng, Tiểu Ngư nhi thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô: “Không nghĩ tới Thanh La quốc lại quy hàng, vậy chúng ta không phải đã thống nhất thất quốc sao? Điều này thật sự là quá tốt, thấy giải hận nhất chính là Trưởng Tôn Trúc kia, quả nhiên đi làm hoà thượng, nam nhân này còn có chút tự mình hiểu lấy.”

Tính cách của Tiểu Ngư nhi luôn luôn yêu hận phân minh, bởi vì lần trước Trưởng Tôn Trúc đối phó với các nàng, nàng vẫn ghi hận trong lòng, vì thế vừa rồi nghe được Trưởng Tôn Trúc đi làm hòa thượng, đã sớm cao hứng muốn điên, ở trong phòng vỗ tay gọi tới gọi lui, mọi người bất đắc dĩ nhìn nàng, hơn nửa ngày cũng không ai lên tiếng.

Vân Thương quốc bị diệt, Thanh La quốc quy hàng, Hoàng Viên quốc cũng thuận theo ý trời tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, đến đây thiên hạ đã thống nhất.

Thất quốc nhập làm một, Huyền Nguyệt độc đại…

Thiên hạ rốt cuộc đã yên ổn, tuy rằng trong sự yên ổn này cất giấu rất nhiều những toan tính bất an, tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn sẽ rất khó a, Tiểu Ngư nhi hi vọng mẫu thân hồi kinh giúp đỡ phụ hoàng, ngoài sáng nàng là hoàng hậu, ngầm bên trong còn có Phượng Thần cung, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Nương, chúng ta hồi kinh đi thôi, nếu như phụ hoàng thực sự hạ chỉ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng thúc thì làm sao bây giờ?”

Trên khuôn mặt nho nhỏ phấn nộn giống như cánh hoa của Tiểu Ngư nhi hiện đầy sầu lo, Thanh Dao ngẩng đầu lên quét nhìn qua, chẳng những là Tiểu Ngư nhi, còn có Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đều mang vẻ mặt lo lắng, lúc này, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đi đến, mới vừa rồi bọn họ ở bên ngoài đã nghe được Tiểu Ngư nhi nói chuyện, trong lòng cũng hơi tán thành cái quan điểm này, hơn nữa bọn họ biết Mộc cô nương vì sao không đi, Thanh Phong liền nhớ lại hình như công tử có lưu lại một phong thơ, mà bọn họ đều đã quên.

Rất nhanh hắn lấy thư qua đây, cung kính mở miệng.

“Mộc cô nương, đây là lúc chúng ta chỉnh lý di vật công tử, phát hiện hắn có để lại bức, ta vẫn muốn đem cho ngươi, thế nhưng nhiều việc xảy ra nên đã quên, hiện tại ngươi hãy xem một chút đi.”

Thanh Phong không biết trong thư viết cái gì, bởi vì công tử đề là gửi cho nàng, vì thế bọn họ không có xem.

Thanh Dao ngẩn ra, không nghĩ tới Vô Tình lại để thư cho nàng, nàng vô cùng kinh ngạc đưa tay nhận lấy, trên bìa thư màu trắng đã dính đầy bụi, giấy hơi ngã vàng một chút, có thể thấy đã viết rất lâu.

Mở thư rồi chậm rãi xoay người đi qua một bên ngồi xuống, bên trong gian phòng mọi người đều lui xuống.

Trong không gian vắng vẻ im lặng, con ngươi của Thanh Dao chậm rãi dâng lên sương mù.

Nguyên lai trước đây Vô Tình đã biết con đường của hắn, vì thế sợ trong lòng nàng tự trách, vì thế để lại cho nàng một phong thơ, hắn ở trong thơ nói.

“Thanh Dao từ nhỏ ta khát vọng nhất là thân tình, hi vọng có một người thật tình đối đãi với ta, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không có một người như thế, từ khi gặp ngươi, ngươi thật giống như ánh nắng cho ta ấm áp, lòng ta đối với ngươi chưa từng có một điểm ích kỷ, cũng không có nghĩ tới sẽ chiếm lấy ngươi, Thanh Dao, ta là một người vết thương đau đớn, vì ta không hiểu nổi cái gì gọi là yêu, sự quan tâm ngươi dành cho ta, ta có thể tự động lý giải là tình cảm thân nhân yêu nhau sao? Hiện tại xin cho phép ta gọi ngươi một tiếng muội muội, như vậy kiếp này ta không còn tiếc, kiếp sau, ta nhất định sẽ đợi được ngươi, khi đó, ta sẽ cho ngươi một tình yêu trọn vẹn, nếu như gặp phải một người yêu ngươi, xin hãy thật tình tiếp nhận hắn, được không? Bởi vì ta hi vọng ngươi hạnh phúc, như vậy ta mới có thể chờ ngươi ở kiếp sau.”

Thanh Dao đọc đến đây, con ngươi nóng nóng, “Vô Tình. Nguyên lai ngươi đã sớm nghĩ đến, nghĩ tới cái kết trong trái tim của ta, nghĩ tới ta có thể sẽ tự trách, vì thế ngươi để lại một phong thơ như thế sao? Cám ơn ngươi, Vô Tình, chúng ta liền hẹn kiếp sau đi, kiếp này ta nên hoàn lại tình yêu ta còn nợ.”

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, sau đó nhìn xuống đọc tiếp phần còn viết.

“Nhất định phải hạnh phúc, dùng sức hạnh phúc, ta sẽ không đầu thai, ta sẽ ở bên kia đầu cầu xem ngươi, nếu như ngươi rơi lệ, ta sẽ khổ sở, ngươi hạnh phúc, ta sẽ hài lòng.”

Mặt sau cùng kí tên là Vô Tình, Thanh Dao đang cầm chặt thư, thật lâu cũng không có mở miệng, dùng sức hít thở, nàng, Thanh Dao có tài đức gì, cuộc đời này lại có hai nam nhân yêu nàng đến vậy, nguyên lai trong sự mờ mịt của đời người, tất cả đều là duyên phận, ở kiếp trước nàng đánh mất một phần tình yêu, ông trời cũng không có bạc đãi nàng, mà còn đền bù cho hai nam nhân yêu nàng, cám ơn, ngay cả một phần tình yêu đã mất kia, đều đáng giá cho nàng quý trọng, nếu đã đồng ý với Vô Tình ở kiếp sau, như vậy kiếp này nàng phải cố gắng cùng Lưu Tôn một lòng bên nhau, nên tranh thủ cái gì, nên cố gắng cái gì thì bọn ta sẽ làm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv