Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo



Trần Đường quan đã hoàn toàn bị Huyền Nguyệt khống chế, lập tức có người đem việc này bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, toàn bộ hoàng triều đều chấn kinh, thất quốc cũng chấn kinh, không nghĩ tới Huyền Nguyệt chỉ lấy mười vạn binh mã đã công phá được Trần Đường quan gần ba mươi vạn binh mã, thế như chẻ tre, trước sau không quá một tháng, đã lấy được Trần Đường quan.

Toàn bộ Đan Phượng quốc lòng người bàng hoàng, nữ hoàng cùng đại thần ở trong triều, cả đêm thương lượng đối sách, lúc này lời đồn đãi đã nổi lên, nói hoàng phu nương nương của Đan Phượng quốc là hoạ quốc yêu phu, chính bởi vì có hắn, nên Đan Phượng quốc mới bọn họ mới không chịu được một kích như thế, người người vì đang cực độ khủng hoảng, nên sẽ không có lý trí để phán xét.

Những lời đồn này trước tiên bắt đầu từ dân gian, chậm rãi rồi văn võ đại thần trong triều cũng biết, cuối cùng đã truyền tới trong tai nữ hoàng.

Lúc này có đại thần nêu ý kiến, có yêu nghiệt như thế, thì đất nước khó giữ được a, xin nữ hoàng bệ hạ hãy hạ chỉ ban cái chết cho họa quốc chi nam này.

Nữ hoàng đâu thể tin tưởng lời nói của dân gian thuật sĩ, tuy nhiên lần này Trần Đường quan đại bại, Hoa Văn Bác không thể trốn tránh trách nhiệm, nữ hoàng rất tức giận, hơn nữa đại thần trong triều mỗi ngày đều nêu ý kiến để cho nàng xử tử Hoa Văn Bác, nên càng ngày càng phát ra buồn bực bất an.

Lúc này ngũ hoàng nữ Cơ Mộng đã đứng ra, bình tĩnh tỏ thái độ, nguyện ý mang binh mã đi đến Hóa Thành, nhất định sẽ đoạt lại Trần Đường quan.

Ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, mưu kế cao sâu, công phu không tệ, lần này nàng xin lệnh đi trước Hóa Thành để chém giết giành lại Trần Đường quan, nếu lần này nhất cử thành công, chỉ sợ trong lòng nữ hoàng sẽ có biến hóa ngất trời, Cơ Mộng biết nữ hoàng chỉ coi trọng người có năng lực, không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành công là được, lúc đầu Cơ Tuyết giết Cơ Phượng, nữ hoàng nhìn trúng đầu óc của nàng ta, nên nàng ta mới không chết, vì thế lần này nàng nhất định phải để cho nữ hoàng nhìn thấy, so với Cơ Tuyết nàng thích hợp làm  nữ hoàng đế của Đan Phượng quốc hơn.

Hơn nữa lúc này dân gian có lời đồn rất lợi hại.

Nghe đồn người nắm giữ ấn soái của Huyền Nguyệt là hoàng hậu, nữ nhân kia không chỉ mưu lược kinh tâm, hơn nữa trong tay còn có lợi hại vũ khí.

Tuy nhiên Cơ Mộng nàng cũng không phải ngồi không, nàng thích cùng nữ nhân thông minh giao đấu, như vậy hãy để nàng đến gặp nàng ta đi.

Nữ hoàng đáp ứng thỉnh cầu của Cơ Mộng, từ bộ binh điều ra năm vạn binh mã cho nàng, để nàng đi trước đến Hóa Thành liên kết cùng Cơ Tuyết một trận lấy lại Trần Đường quan, ngàn vạn lần không thể mất Trần Đường quan, nếu như Trần Đường quan bị mất, chỉ sợ kế tiếp, các nàng sẽ một đường thảm bại không cứu vãn được.

Cơ Mộng mang theo năm vạn nhân mã, chạy tới Hóa Thành, hợp cùng binh mã của Cơ Tuyết, liền có hơn mười vạn nhân mã…

Tại quan nha ở Hóa Thành, bên trong đại sảnh, bầu không khí có chút lạnh lùng nghẹt thở, những quan viên liên quan ngồi ngay ngắn ở bên dưới, thỉnh thoảng lấy tay lau mồ hôi, lấy mắt len lén liếc hoàng thái nữ Cơ Tuyết trên cao, còn có hoàng nữ Cơ Mộng bên dưới, hai người này là nữ nhi hoàng gia, đang lạnh lùng đối mắt, không ai nhường ai, vừa chạm vào là phát chiến hỏa, làm cho đám quan viên liên can dưới đáy lòng thở dài, hiện tại là lúc nên nhất trí đối ngoại, vậy mà hai nữ nhân này không thể đoàn kết một chút sao? Bây giờ còn vì loại sự tình này mà lục đục với nhau, thảo nào Trần Đường quan bị mất.

“Hoàng tỷ, mẫu hoàng lệnh cho ta mang năm vạn binh mã qua đây, đoạt lại Trần Đường quan, vì thế hoàng tỷ nên giao ra quyền chủ chiến, để hoàng muội đến chỉ huy, các ngươi đã mất Trần Dường quan, tổn thất gần mười lăm vạn binh mã, điều này đủ để chứng minh, năng lực làm việc của hoàng tỷ có vấn đề?”

Cơ Mộng vừa nói xong, một chút cũng không thấy bất ngờ khi nhìn gương mặt vừa hồng vừa trắng của Cơ Tuyết, cuối cùng buồn bực xoay mình đứng lên, thở hổn hển, giận dữ chỉ vào cơ mộng.

“Ngũ hoàng muội, ngươi thật to gan, phải biết rằng đây làchuyện của bản thái nữ, mẫu hoàng để ngươi mang năm vạn binh mã qua đây là muốn ngươi hiệp trợ chúng ta, đoạt lại Trần Đường quan, không phải lệnh cho ngươi đến cướp công.”

Cơ Tuyết làm sao mà không biết âm mưu của Cơ Mộng, nàng ta muốn trong trận chiến này, đoạt được sự chú ý của mẫu hoàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ấy thành công.

Nàng vẫn đang chờ, chờ hoàng phu nương nương vừa đến, là các nàng cùng Thạch Thành trước sau hai mặt giáp công, một lần nữa lấy lại Trần Đường quan, nếu như như đánh mất Trần Dường quan, còn tổn thất nhiều binh tướng như vậy, thân phận hoàng thái nữ của nàng, chỉ sợ thực sự rất khó giữ được.

Cho nên nàng nhất định phải đoạt lại Trần Đường quan.

Nhưng Cơ Mộng cũng không e ngại nàng,  từ trên ghế đứng lên, kiêu ngạo tàn nhẫn mở miệng: “Nếu như hoàng tỷ không giao ra binh quyền, ta là sẽ không ra tay.”

Cơ Mộng tiếng nói vừa dứt, quan viên Hóa Thành sắc mặt âm ngao hẳn lại, miễn bàn có bao nhiêu tức giận, quốc gia đang loạn, mà hai tỷ muội này còn vì việc này mà tranh đấu không yên, lúc này họ nên hợp lực đoạt lại trần đường quan mới đúng, bằng không cả hai người ở trước mặt nữ hoàng đều không có kết quả tốt.

Tri phủ đại nhân Hóa Thành đứng lên, nhìn Cơ Tuyết rồi lại nhìn Cơ Mộng, cuối cùng bình tĩnh mở miệng.

“Thái nữ điện hạ, lúc này vẫn nên nghĩ biện pháp đoạt lại trần đường quan đi, nếu như không đoạt lại trần đường quan, chỉ sợ bước tiếp theo, binh mã Huyền Nguyệt sẽ đến cướp Hóa Thành.”

Đây là lúc này mà mọi người nóng nhất, Trần Đường quan có bao nhiêu binh lực, cũng không ngăn trở được những người đó, huống chi là một thành nhỏ như Hóa Thành, hơn nữa lại cách trần đường quan gần nhất, nếu như hoàng thái nữ cùng ngũ hoàng nữ không đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ Hóa Thành cũng sẽ mất đi, càng không cần bàn đến việc đoạt lại Trần Đường quan.

Cơ tuyết nghe xong Tri phủ đại nhân nói, ngưng mài trầm tư.

Lúc này, Trần Đường quan đã mất, trong tay các nàng chỉ có bảy tám vạn binh mã, mà binh mã Cơ Mộng mang tới, nhất thời nàng cũng không thể điều động, hơn nữa Hoa Văn Bác vẫn chưa về, căn bản không phải thời gian để xuất binh.

Hiện tại chỉ có thể chờ, chờ Hoa Văn Bác trở về, chỉ cần hắn có thể thuyết phục người của Hoàng Viên quốc, các nàng sẽ phản kích trở lại.

“Chờ đi, ta đang suy nghĩ biện pháp?”

“Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì?” Cơ Mộng khinh thường mở miệng, mang vẻ châm chọc đến cực điểm, trước đây Cơ Mộng không dám nói chuyện cùng Cơ Tuyết như vậy, bởi vì nàng ta là hoàng thái nữ điện hạ, tương lai là Đan Phượng quốc nữ hoàng, thế nhưng trải qua một trận đánh ở Trần Đường quan, e là nàng ta không còn là người lý tưởng để chọn trong cảm nhận của nữ hoàng, bởi vì nữ hoàng không có hạ lệnh cho nàng mang binh mã đến trợ giúp Cơ Tuyết, mà hạ chỉ lệnh cho nàng cần phải đoạt lại Trần Đường quan, điều này nói rõ, nữ hoàng đối với Cơ Tuyết đã cực kỳ bất mãn, phế nàng ta cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Ngươi?”

Cơ tuyết bị khẩu khí của Cơ Mộng chọc tức, hai người lần thứ hai rùm beng, quan viên lớn nhỏ của Hóa Thành, vừa nhìn thấy cục diện, đau đầu không dứt, tri phủ Hóa Thành lập tức dẫn người đứng lên: “Bọn thần xin cáo lui.”

Vẫn nên các nàng tự mình nghĩ biện pháp đi, đám người rất nhanh lui xuống, chỉ có chủ tướng Ngọc Kiều của Trần Đường quan vẫn ngồi ở bên dưới, vẻ mặt thê lương nhìn các chủ tử trên cao, các nàng chỉ lo tranh đoạt lợi ích của mình, mà không mưu lợi vì bách tính Đan Phượng quốc, đã chết nhiều người như vậy, cũng không thấy các nàng có bao nhiêu đau lòng, người sau so với người trước càng lãnh huyết vô tình hơn, nên nàng cho rằng, nguyên soái Huyền Nguyệt đã nhân từ rất nhiều, bởi vì từ khi nàng ta tiến nhập Trần Đường quan, liền hạ lệnh không cho phép thương tổn bất luận một bách tính nào, chuyện này khiến cho Huyền Nguyệt ở trong lòng bách tính tăng lên địa vị, mà các nàng bên này không lo chuẩn bị bù đắp, cứ ở chỗ này tranh chấp không thôi

Bên trong thư phòng Trần đường quan.

Thanh Dao cùng Ngân Hiên đang ngồi ở dưới đèn nghiên cứu tình thế trước mắt, khi các nàng công phá Trần Đường quan, cũng không nhìn thấy Hoa Văn Bác, hắn hình như biến mất không từng tồn tại, nhưng mà bọn nàng tin, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ đi dễ dàng, như vậy chỉ có một khả năng là đi tìm viện binh, chẳng qua hắn đi nơi nào tìm viện binh đây?

“Ta đã nhận được tin tức, kinh thành cũng không thấy Hoa Văn Bác.”

Đôi mắt sâu thẳm của Ngân Hiên càng phát ra đen kịt như bóng đêm, nhìn không thấy bất luận cái gì bên trong.

Bàn tay to của hắn nhẹ cầm lấy bản vẽ trên bàn, khớp xương của bàn tay hiện rõ, ở dưới ánh đèn đẹp như được coi như điêu khắc.

“Ta cũng nhận được tin tức từ Hóa Thành, hắn cũng không có đi hóa thành, như vậy hắn sẽ đi chỗ nào đây?”

Thanh Dao phụ họa Ngân Hiên nói, đôi mắt đen như mực, ẩn  giấu ánh sáng chói mắt lý lóe lên, bọn họ bây giờ giống như đang bị vây hãm ở một góc chết, nghĩ mãi không ra, nam nhân này sẽ đi chỗ nào? Trong lúc này hai người rất phiền muộn, thì Mạc Sầu bưng bữa tối đi vào, phía sau còn có Tiểu Ngư nhi: “Ăn một chút gì đi.”

Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng, Thanh Dao khẽ gật đầu một cái, nhìn thấy Mạc Sầu, nàng không khỏi nhớ tới Mạc Ưu, bỗng nhiên một ý niệm kỳ quái chợt sinh ra trong đầu, linh quang chợt lóe liền xoá đi không được, chẳng lẽ Hoa Văn Bác muốn chặt đứt các nàng đường lui, để cho bọn họ bị hai mặt giáp công, điều này quả thật nguy hiểm, ánh mắt đột nhiên nheo lại.

“Ta biết hắn có khả năng đi đâu?”

“Đâu?” Ngân hiên rất nhanh thả bản vẽ trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói Thanh Dao lạnh được như băng: “Nhất định đi Hoàng Viên quốc.”

“Hắn đi Hoàng Viên quốc mượn binh, chuyện này quá không hiện thực.”

Ngân hiên có điểm khó tin, trong thất quốc hẳn rất nhiều người biết, hiện tại tân hoàng đã cùng Huyền Nguyệt giao hảo, hắn ta làm sao dám lại nghĩ đến Hoàng Viên quốc chứ?

Mạc Sầu ở bên cạnh ánh mắt lóe lên một cái, rồi nhanh chóng mở miệng: “Mạc ưu sẽ không để ý đến hắn, hắn không phải là loại người như vậy.”

Thanh Dao ngước mắt nhìn lướt qua Ngân Hiên cùng Mạc Sầu, trong ánh mắt và thần sắc hai người đều khẳng định, bọn họ tuyệt đối không hoài nghi thái độ làm người của Mạc Ưu.

“Ta cũng tin Mạc ưu, nhưng các ngươi đừng quên, Mạc ưu vừa đăng cơ, mà Lưu Vân Phong căn bản không phải người của hoàng thượng, mà là người của đại thần trong triều, như vậy chỉ cần xách động mấy đại thần, sau đó hạ mật lệnh cho Lưu Vân Phong, Lưu Vân Phong tức sẽ nghe lời hành sự.”

Tiểu Ngư nhi vừa nghe nương phân tích, lập tức bối rối, tiến đến bên cạnh các nàng.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Ngân Hiên vẫn cau mài không nhúc nhích, con ngươi đen kịt như mực, chậm rãi sáng lên, hắn đứng dậy, cuồng ngạo lạnh lùng mở miệng: “Hiện tại lập tức phái người giám thị nhất cử nhất động của Lưu Vân Phong, mặt khác phái vài người đi trước Hoàng Viên quốc, đem việc này bẩm báo với Thẩm Ngọc, bảo Thẩm Ngọc một lần nữa tìm một thân tín làm tổng binh Thạch Thành, về phần Lưu Vân Phong vừa có dị động, lập tức giết chết.”

Ngân Hiên tàn nhẫn mở miệng, hắn không thể cho phép bất luận cái gì hay một điều gì làm hỏng đại cuộc ở đây, nói xong hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn phía Thanh Dao, câu môi từ từ nói: “Dao nhi thấy thế nào?”

“Ân, cứ làm như thế?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv