Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc



Quang Minh Chính điện, trước cửa có một khoản sân rộng, lúc này trên quảng trường ngự lâm quân mặc ngân sắc giáp trụ đứng san sát, vẻ mặt đầy sát khí, tàn bạo, nhìn chằm chằm động tĩnh trên quảng trường.

Bởi vì đây là một vụ đăng cơ đại điển không quang minh chính đại, vì thế dù đăng cơ, đại hoàng tử vẫn không yên lòng, để ngừa có tình trạng đột phá xảy ra, bởi vậy hắn đã dặn thống lĩnh ngự lâm quân, nếu có người dám can đảm nhiễu loạn đăng cơ đại điển, giết trước nói sau, bất kể đó sứ thần của một quốc gia cũng không được.

Bốn phía là ngự lâm quân phân bố, toàn cảnh thật là uy nghiêm hoa lệ.

Lục quốc sứ thần phân bố ở hai bên, tiếng nhạc hồn hậu vang lên, chỉ thấy phía dưới tầng tầng thềm đá, từ khoản sân rộng đi tới hai đội cung nữ cùng thái giám mặc cung trang hoa lệ, bộ dạng phục tùng mang theo hai vật cát tường, đi thẳng đến trước Quang Minh Chính điện, hai đội người, nối đuôi nhau chia làm hai hàng đứng ở trước mặt lục quốc sứ thần.

Sau đó là đội danh dự, thanh thế lớn, có tiếng tấu nhạc vang lên, nhưng không có chút nào thấy vui mừng, ngược lại còn lộ ra một cỗ không khí tử vong hít thở không thông.

Bởi vì nơi này vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu, tuy rằng được quét tước sạch sẽ, nhưng bốn phía trải rộng màu hồng, thật không khác gì màu hồng quỷ vị của máu.

Cuối cùng là năm trăm ngự lâm quân, chỉnh tề bộ pháp có trật tự, đạp lên tiếng vang, mặc ngân sắc giáp trụ loang loáng, trên tay ngân thương sáng quắc rực rỡ, cho thấy những người này không giống như người bình thường, năm trăm tinh binh này đã đi tới, cùng với đội cung nữ và đội danh dự như nhau, phân ra hai hàng đứng trên phía đầu hàng.

Cuối cùng xuất hiện một chiếc kiệu hoa lệ tám người khiêng, kim sắc sa mạn bao lại quang cảnh bên trong, làm nó như ẩn như hiện, nhưng mọi người đều nhìn ra bên trong đang ngồi ngay ngắn một người.

Tám tiểu thái giám bước tiến thư thả, đem nhuyễn kiệu mang tới trước, đoan đoan chính chính đứng ở khoản sân rộng lớn, tám gã cung tỳ hoa y, lập tức tiến lên một bước, nhẹ vén rèm kiệu màu vàng.

Thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên: “Hoàng thượng, mời hạ liễn kiệu.”

Một đạo bóng dáng minh hoàng cao lớn bước xuống nhuyễn kiệu, xuất hiện ở trong mắt của mọi người.

Thanh Dao lẩn trong đội ngũ của lục quốc sứ thần, lúc này xuyên thấu tầng tầng sương mù chướng ngại, lạnh lùng đánh giá nam tử cao cao tại thượng kia.

Mặc long bào bàn long dệt lụa, thắt lưng bó buộc đai ngọc cùng màu, kim quan cột tóc, cả người nhìn qua tôn quý bất phàm, chỉ là giữa trán của hắn lộ ra lệ khí, con ngươi đỏ đậm, làm người ta không hàn mà khiếp sợ, kinh hãi đảm chiến.

Người này không nên là đế mới phải, nếu Hoàng Viên quốc thực sự rơi xuống trong tay của hắn, cuối cùng cũng là bị các nước khác chia cắt.

Thanh Dao đem tầm mắt thu hồi lại, dời về phía sau cùng của đám đại thần, không biết này trong những thần tử có bao nhiêu người là thật tâm ủng hộ đại hoàng tử đăng cơ, khóe môi nàng câu ra nụ cười nhạt, quay đầu hơi nghiêng người nhìn Mạc Ưu, cũng chính là Thẩm Ngọc, lúc trước hắn dịch dung để trà trộn vào đây, hiện tại đã khôi phục diện mạo chân chính, vì sợ có người nhận ra hắn, vì thế vẫn cúi đầu, cũng may vào lúc này lực chú ý của mọi người đều ở trên người tân hoàng, nên không ai chú ý tới hắn đứng trong góc phòng …

Lễ nghi quan đứng ở giữa bạch ngọc thềm đá trước cửa quang minh đại điện cao giọng gọi: “Triều bái tân hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Đại hoàng tử Thẩm Diệp trước mắt loé ra ánh sáng, đứng ở nơi vinh dự của Quang minh điện, tiếp nhận triều bái của đủ loại quan lại.

Thanh âm của lễ nghi quan rơi xuống, liền đi trước một bước quỳ xuống lạy, ngự lâm quân cũng quỳ xuống, ngân thương đặt hơi nghiêng bên người, cung nữ cùng thái giám quỳ xuống, trong tay vật biểu tượng để ở một bên, lục nước sứ thần, cũng chậm rãi cúi người xuống, thi lễ, cuối cùng chỉ còn lại văn võ bá quan cả triều, chỉ thấy bọn họ nhìn người xung quanh sân rộng đều quỳ xuống, nên hai mặt nhìn nhau, một hai, có vài người quỳ xuống.

Nhưng còn rất nhiều người thì không quỳ, họ chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tân hoàng, tân hoàng đế khuôn mặt có chút âm ngao, lãnh trầm căm tức nhìn những người này, ẩn nhẫn tức giận, trải rộng ở đáy mắt, tuy vậy hắn vẫn chưa nhúc nhích.

Lúc này có thanh âm thái giám vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm.”

Theo tiếng hô vang, một đội cung tỳ vây quanh nữ tử ung dung đẹp đẽ quý giá đang đi tới, người này chính là hoàng hậu đương triều, hiện giờ là thái hậu.

Chỉ thấy sắc mặt nàng âm u khó hiểu, nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến vào sân rộng, đứng ở bên người tân hoàng đế, một đôi hắc đồng bắn ra ánh sáng tàn bạo khiếp người, âm trầm từ trên mặt của đám đại thần đảo qua, cuối cùng giọng nói tàn bạo cất lên.

“Lớn mật, vì sao không triều bái tân hoàng.”

Nhất phẩm đại học sĩ, tiến lên phía trước một bước, chậm rãi đối hoàng hậu làm thi lễ: “Dựa theo tổ chế quy củ, tân hoàng đăng cơ, nhất định phải có thánh chỉ của hoàng thượng, hoặc là di triệu, đại hoàng tử tuy rằng là con vợ cả, nhưng là không có tiên hoàng di triệu, rất khó lệnh bọn thần tin phục.”

Tô đại học sĩ ở trong triều đức cao vọng trọng, lời vừa nói ra, quần thần ồ lên, sôi nổi gật đầu, trong lúc nhất thời những đại thần kia căn bản không thèm nhìn tới sắc mặt của hoàng hậu cùng tân hoàng, chỉ lo nghị luận sôi nổi.

Hoàng hậu giận dữ, xoay mình quát lạnh: “Tô đại học sĩ, y theo lời nói của ngươi, như vậy ai mới có thể leo lên hoàng thượng bảo tọa, phải biết rằng hoàng thượng bị bệnh hiểm nghèo, ai gia một lòng quan tâm hoàng thượng, mới không cho bất kỳ người nào tới gần bên tiên hoàng, ai gia trước đây vẫn bồi bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mới băng hà, theo như lời Tô đại học sĩ vừa nói, như vậy Hoàng Viên quốc này tức không phải vô chủ sao?”

Hoàng hậu lời nói vừa rơi xuống, những đại thần kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng từ trong những đại thần này đi ra một người, trầm giọng mở miệng.

“Bẩm hoàng hậu, bọn thần đã gặp qua người có di triệu, tiên hoàng trước lúc lâm chung có để lại di triệu, hơn nữa tiên hoàng đã lập thất hoàng tử Thẩm Ngọc làm thái tử tương lại, chứ không phải đại hoàng tử.”

Người vừa nói chuyện là nhị phẩm đại quan, Công bộ thị lang.

Lời nói của hắn vừa xong, giống như tảng đá chìm giữa hồ, trước Quang Minh Chính điện, thái giám cùng cung nữ còn có ngự lâm quân, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt đang thị huyết của tân hoàng, làm họ hoảng sợ đến gục đầu xuống.

Trong không gian rộng lớn như vậy mà một điểm thanh âm cũng không có.

Tân hoàng Thẩm Diệp đột nhiên gầm lên: “Người đến, lập tức đem Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang bắt lại, dám can đảm phạm thượng, yêu ngôn hoặc chúng, trảm không tha.”

Hành động này của Tân hoàng, không thể nghi ngờ làm tự làm cho nhân cách của mình càng ngày càng thấp, tất cả mọi người ở đây đều biết tân hoàng thượng là một người tàn bạo thị huyết, lục quốc sứ thần nhìn cục diện bế tắc trước mắt, trên khuôn mặt của mỗi người đều hứng thú.

Đây thật là một màn kịch mới a, thất hoàng tử Thẩm Ngọc, là người phương nào, nhân vật này vẫn không chịu xuất hiện a, làm sao có thể làm hoàng thượng đây?

Trên quảng trường ngự lâm quân, vốn chính là người của Thẩm Diệp, nên vừa nghe thấy lệnh của tân hoàng, lập tức từ hai bên vọt tới, như lang như hổ lao thẳng về phía Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, bất quá còn không có chộp được người thì, bỗng nhiên từ trong góc phòng yên lặng, nhảy ra một người đến, thanh âm lãnh mị tiêu sát vang lên.

“Lớn mật, ai dám động đến đại học sĩ cùng Công bộ thị lang đương triều.”

Người nói chuyện chính là Thẩm Ngọc, hắn chiều cao độc lập, mặc bộ bạch sắc cẩm bào, trên đầu tóc đen dùng ngọc quan cố định lại, nhẹ nhàng như ấm ngọc, vừa nhìn thấy thất hoàng tử, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng bị ánh sáng bao phủ, nhân tâm trong nháy mắt chếch đi vài phần.

Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, cùng những quan viên lúc trước giao hảo với Ngũ hoàng tử, rất nhanh quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Chúng thần tham kiến thất hoàng tử, tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Không nghĩ tới văn võ bá quan, lại có hơn phân nửa người ủng hộ thất hoàng tử làm hoàng đế.

Thẩm Diệp không ngờ thất hoàng tử lại tiến cung, còn ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, sắc mặt hắn xấu xí cực kỳ, quanh thân hung tàn, ngôi vị hoàng đế đã tới tay làm sao cho đi được, lập tức rống to: “Người đến, bắt tên nghịch tặc này, chính là hắn đã hại chết phụ hoàng.”

Ngự lâm quân rất nhanh cầm vũ khí vọt tới, Thẩm Ngọc đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Ai dám, di triệu ở đây, người sinh sự, chính là kẻ mưu nghịch phản thần, xử tử.”

Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng trải qua trận chiến rửa tội này, trong một đêm tựa hồ cả người trở nên thành thục ổn trọng, hơn nữa nghĩ đến việc đại hoàng huynh hại chết phụ hoàng, tim của hắn liền không thể bình tĩnh, con ngươi âm u, sắc mặt lạnh lẽo, khóe môi lộ vẻ thị huyết, hắn nhất định phải đích thân bắt được ác nhân này, lấy đầu của hắn tế vong hồn phụ hoàng.

Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tiếng nói vừa dứt, Tô đại học sĩ dẫn một đám người lập tức vây quanh thất hoàng tử để bảo hộ, cùng hoàng hậu đối mắt, đương nhiên cũng có một nhóm người ủng hộ đại hoàng tử cùng hoàng hậu, chỉ là hiện tại có di triệu xuất hiện, mọi người ai cũng không dám lộn xộn.

Hiện tại cục diện đã thay đổi, chỉ cần một sai lầm sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, nên người người đều cẩn thận cảnh giới.

Bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử có một nhóm lớn ngự lâm quân, mà thủ hạ của thất hoàng tử Thẩm Ngọc cũng chỉ có hơn phân nửa đại thần trung thành, bởi vậy tràng diện chỉ cầm cự được.

Lục nước sứ thần đều ở bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt.

Đại hoàng tử Thẩm Diệp nhìn tình trạng đột phát màu, hoảng sợ vị hoàng đế tới tay sẽ khó giữ được, nên cũng không quan tâm nhiều nữa, lập tức mệnh lệnh ngự lâm quân phía sau: “Bắt loạn thần tặc tử, ai dám ngăn cản, giết trước rồi nói.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Rất nhiều ngự lâm quân uy dũng tiến lên, thẳng đến bên người thất hoàng tử cùng những đại thần kia, mắt thấy lại có một hồi huyết chiến.

Bỗng nhiên xa xa vang lên tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự, rất nhanh, từ phía dưới sân rộng toát ra một nhóm lớn người đến, dẫn đầu người chính là Y Tư Nguyên, bị tiên hoàng cách chức làm bình dân, hắn dẫn theo binh tướng do kinh thành điều tới, chừng hơn hai ngàn người, một bên chạy một bên gọi.

“Tiểu dân cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”

Ngự lâm quân vốn đang chuẩn bị xông lên nhất thời giật mình, cầm ngân thương chậm rãi thu lại, thối lui đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử.

Gương mặt duyên dáng sang trọng của hoàng hậu, lúc này bao phủ một mảnh dữ tợn, âm trầm mở miệng quý: “Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, nơi này chính là đăng cơ đại điển của tân hoàng, ngươi nhất giới bình dân lại dám xông vào quang minh chính điện, luận tội phải chết.”

“Chết?” trên tay Y Tư Nguyên có người, căn bản không sợ hoàng hậu, bởi vậy lạnh lùng liếc nữ nhân kia một cái, khinh thường hừ lạnh.

“Đến tột cùng là ai đáng chết, thử qua mới biết được.”

Y Tư Nguyên tiếng nói vừa dứt, văn võ đại thần vẫn bảo vệ thất hoàng tử gật đầu tán thành, nghị luận sôi nổi: “Có tiên hoàng di triệu ở đây, Y Tư Nguyên đại nhân là hộ giá công thần, có tội gì.”

Đại hoàng tử Thẩm Diệp triệt để điên rồi, lạnh lùng mở to một đôi mắt đầy tia máu, nếu bọn họ không cho hắn dễ chịu, thì bọn họ ai cũng đừng nghĩ dễ chịu, lập tức liên thanh kêu lên: “Lên, một cũng không để lại, giết cho ta.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, ngự lâm quân lần thứ hai xông lên.

Lúc này, bên ngoài sân rộng lại vang lên tiếng bước chân, dẫn đầu đúng là huynh trưởng của Tiêu thị hoàng hậu, dẫn hai người vọt tới.

Hoàng hậu vừa nhìn thấy huynh trưởng tới, lập tức cười ha hả, âm trầm nhìn những người ở trước mắt, nàng cũng hiểu rõ, lúc này chỉ có một hồi huyết chiến, người thắng làm vua, người thua làm giặc, về phần lục quốc sứ thần, kiên quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện đấu tranh nội bộ của hoàng thất Hoàng Viên quốc.

“Hoàng hậu nương nương, thần cứu giá chậm trễ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv