Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 116-5



Thanh Dao vừa đi ra khỏi đó, Thanh Phong khẩn trương hỏi: “Công tử, ngươi thực sự nói.”

Vô Tình lắc đầu, khuôn mặt Thanh Phong thất vọng, xem ra chủ tử cũng không có nói thật, trong lòng không khỏi khổ sở: “Chủ tử, nếu như ngươi nói cho Mộc cô nương biết, nàng lợi hại như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ ngươi, kỳ thực ngươi hoàn toàn có thể?”

“Chẳng lẽ ta cả đời phải làm một con cờ sao? Mặc dù thật sự hoàn thành tâm nguyện của hắn thì thế nào? Hơn nữa nếu như không thể thành công, chỉ liên lụy nàng thôi, ta ở trong lòng của nàng là không có bất luận tỳ vết nào, không phải vì mục đích nào đó mới thu lưu nàng.”

Vô tình hung hăng mở miệng, hai tròng mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, lạnh lẻo như miếng băng mỏng trong thời tiết mùa đông, một điểm nhiệt độ cũng không có.

“Hai người các ngươi từ giờ trở đi, phải chặt chẽ coi chừng nàng, không cho phép nàng ly khai vô tình cốc nửa bước, nếu như nàng muốn đi, liền đem nàng ngăn cản, rồi qua đây bẩm báo ta.”

“Dạ, công tử, ” hai người song song lên tiếng trả lời, Minh Nguyệt nhịn không được hiếu kỳ mở miệng.

“Công tử nói cho Mộc cô nương, là người nào gây nên?”

“Ác nhân đảo, ” Vô Tình nói xong, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, thân thể mảnh khảnh của hắn nằm nghiêng ở trên giường, như cây trúc gầy tao nhã.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, trên đời không phải có một địa phương như vậy chứ, chí ít cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua, nếu không có nơi này, công tử vì sao còn bảo bọn họ coi chừng Mộc cô nương, đại khái là sợ Mộc cô nương xuất cốc đi thôi.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thấy công tử ngủ, lập tức lắc mình đi ra ngoài, giám thị Thanh Dao.

Đáng tiếc Thanh Dao cũng không có bất luận biểu hiện nào muốn đi khỏi vô tình cốc, mỗi ngày có thời gian liền qua đây cùng Vô Tình, vô tình tinh thầ đã khá, liên tiếp vài ngày cũng không có phát tác nữa, Thanh Dao tuy rằng không đề cập tới, nhưng trong lòng của nàng rất khó chịu, chỉ là không muốn làm cho Vô Tình nhìn ra mà thôi, nàng muốn cho hắn vui vẻ một chút, về phần huyết hàng, nàng sẽ nghĩ biện pháp.

Một hôm, Thanh Dao cười nhìn Tiểu Ngư nhi: “Nương nhờ ngươi giúp nương một việc, không biết ngươi có thể hoàn thành hay không.”

“Được, ngươi nói?” Tiểu Ngư nhi hiếu kỳ mở miệng, gần nhất nương sắc mặt khó coi, không biết xảy ra chuyện gì, nàng hỏi nhiều lần, nàngấy  cũng không nói, Tiểu Ngư nhi đã mơ hồ cảm nhận được đã có chuyện xảy ra.

“Bởi vì Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cứ theo chân ta, ta làm việc không có tiện, Tiểu Ngư nhi có thể nghĩ biện pháp đem hai người bọn họ tách ra không?”

“Nha, này, được, ” Tiểu Ngư nhi gật đầu, nhưng mà rất kỳ quái Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tại sao muốn cả ngày đi theo mẫu thân, nghĩ vậy nàng lại có điểm bất an: “Nương, người muốn làm chuyện gì?”

“Nương phải ra khỏi cốc một chuyến, đi giúp công tử tìm thuốc giải, ta đã nhận ân huệ của hắn nhiều lắm rồi, nhưng bây giờ hắn có khó khăn, ta nhất định phải giúp đỡ hắn, bằng không trong lòng ta sẽ không an tâm.”

“Không có nguy hiểm chứ ” Tiểu Ngư nhi lo lắng hỏi, nàng cũng không muốn nương có một chút chuyện gì.

“Sẽ không, ta sẽ dẫn theo Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, còn có mấy người Lâm Tư Miểu bọn hắn đi ra ngoài, sẽ không xảy ra một chút xíu ngoài ý muốn nào” nàng cũng không cho phép mình có chuyện, bởi vì Vô Tình còn đang chờ giải dược của nàng, nàng chỉ cần tìm được người của ác nhân cốc, lấy được giải dược liền trở về, hẳn là rất nhanh sẽ gặp trở lại, bất quá đã nhiều ngày, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt một bước cũng không rời khỏi nàng, cho nên nàng căn bản không ra ngoài được.

“Nương yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đối phó hai vị này.” Tiểu Ngư nhi vỗ ngực cam đoan, Tiểu Ngư nhi nàng xuất mã, thì không có chuyện không thành công, không phải chỉ là hai người thôi sao.

Nếu đã đáp ứng nương rồi, Tiểu Ngư nhi quyết định hoàn thành nó, bởi vậy nàng dẫn theo Tiểu Đào, vẻ mặt tích tụ tìm được Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, nói mình đau bụng, hai vị này, một người phải ở lại chỗ Thanh Dao còn người đi đến đương nhiên là Minh Nguyệt, hắn với thái độ nghiêm túc giúp đỡ nàng kiểm tra nửa ngày, kết quả không thấy có gì kỳ quái nhìn về phía Tiểu Ngư nhi: “Không có việc gì a, có phải buổi trưa ăn gì bị đau bụng hay không.”

Bất quá nghênh tiếp hắn không phải khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngư nhi, mà là một cây gậy, hắn bị Tiểu Ngư nhi hung hăng đập một gậy, bởi vì sợ khí lực của mình quá yếu, nên Tiểu Ngư nhi đã dùng đủ toàn lực, bất quá nàng sở dĩ có thể một lần thành công, là bởi vì Minh Nguyệt từ trước đến nay đối với nàng không có cảnh giác, thứ hai, nàng sợ mình sức lực yếu, vì thế dùng hết khí lực, nhưng lại không biết, gần nhất vì thường xuyên luyện võ, mặc dù thực chất không có tính là tiến triển, nhưng muốn đập xỉu một người là chuyện dễ dàng.

Bởi vậy một gậy đánh ra, Minh Nguyệt chỉ kêu a một tiếng, hắn lần thứ hai bị Tiểu Ngư nhi ác độc chỉnh nữa, bóng ma này chỉ sợ còn theo hắn một thời gian thật dài, từ lần trước hắn bị Tiểu Ngư nhi quăn một quả lựu đạn chấn kinh ngay đến nằm mơ cũng đều sợ hãi.

Còn lại chỉ có Thanh Phong, nam nhân kia lý trí hơn nhiều lắm, chỉ sợ dùng phương pháp bình thường không đối phó được hắn, Tiểu Ngư nhi nghĩ a nghĩ, rốt cuộc đã làm cho nàng nghĩ ra một biện pháp.

Tiểu Ngư nhi dẫn theo tiểu đào đang mang vẻ mặt trắng bệch (TT:bị shock đó mà), chạy vội  đi tìm Thanh Phong.

“Thanh Phong ca ca, không xong, Minh Nguyệt ca ca ngất xỉu rồi, ” gương mặt bé nhỏ bố trí lo lắng, Thanh Phong nghe xong, không nghi ngờ gì, lập tức chạy vội đi, Tiểu Ngư nhi mắt thấy hắn sẽ nhanh chóng biến mất, nàng nóng ruột a, nếu như bị Thanh Phong phát hiện Minh Nguyệt là bị nàng đánh bất tỉnh, như vậy thì phiền toái rồi, người nho nhỏ ở phía sau liền kêu lên.

“Thanh Phong ca ca, Thanh Phong ca ca, kỳ thực Minh Nguyệt ca ca không có xỉu.”

“Ách, ” Thanh Phong xoay mình dừng bước, tiểu nha đầu này có ý gì, hắn dừng cước bộ nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, dáng người nho nhỏ sắc mặt ửng đỏ, nhăn nhó e thẹn tiêu sái đến trước mặt Thanh Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lên, nũng nịu mở miệng.

“Thanh Phong ca ca, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”

Thanh Phong bỗng nhiên có cảm giác da đầu tê dại, nha đầu kia vẻ mặt sao lại sao lại như vậy, kế tiếp hắn cũng không dám nghĩ, điều này thật xấu xa, không phải giống như xấu xa, là con mẹ nó quá xấu xa, hắn tại sao có thể có ý nghĩ với Tiểu Ngư nhi đâu, trấn định xong liền ngồi xổm người xuống để nghe một chút Tiểu Ngư nhi nói cái gì.

Chỉ thấy Tiểu Ngư nhi thần thần bí bí mở miệng: “Thanh Phong ca ca, ta thích ngươi, trưởng thành gả cho ngươi được không?”

Một lời rơi xuống, Thanh Phong bị sét đánh một chút, ngốc ra ngây ngẩn cả người, mà đây đúng là cơ hội tốt tuyệt hảo, Tiểu Ngư nhi rất nhanh ném ra một bao thuốc bột, thế là Thanh Phong cứ như vậy thẳng tắp, đông một tiếng ngã lăn ra bên cạnh, bị nàng bỏ thuốc mà hôn mê. (TT: haha biết dùng mỹ nhân kế nữa)

Tiểu đào kinh khủng nhìn hết thảy trước mắt, tiểu thư nhỏ đang làm cái gì? Đánh bất tỉnh Minh Nguyệt xong, còn bỏ thuốc làm hôn mê Thanh Phong, tâm tư kín đáo, thủ đoạn lợi hại, nhưng nàng chỉ là một tiểu hài tử, Tiểu Đào đang lúc mê hoặc, thì người nhỏ bé kia đã đứng dậy.

Hất mái tóc ra phía sau rất có phong cách, còn dương dương tự đắc mở miệng.

“Dựa vào, nguyên lai Tiểu Ngư nhi ta vẫn rất có sức quyến rũ, lại thu phục thêm một cái.” (TT: ta kết bé quá đi ^_^)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv