Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 115-2



Trong nháy mắt, phía sau núi một bóng người cũng không còn, chỉ còn lại Thanh Dao cùng Mạc Ưu hai người, Thanh Phong cũng quay đầu chuẩn bị rời đi, Thanh Dao vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng mở miệng.

“Đứng lại, nếu không muốn để những người đó nói ra, vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, những người này đến ruốt cuộc là ai? Tại sao ban đêm lại nhiều lần xông vào Vô Tình cốc, luôn bí mật tìm Vô Tình.”

Thanh Dao vừa dứt lời, trong bóng tối, ánh mắt Thanh Phong chợt bao phủ một tầng sương mỏng, thuận thế xoay người lại, cung kính mở miệng.

“Mộc cô nương, người đang nghĩ gì thế? Những người kia là dân ở ngoài cốc, bởi vì lão đại của bọn hắn sinh bệnh, muốn mời công tử đi cứu hắn, nhưng là người kia làm chuyện xấu rất nhiều, cho nên công tử không muốn tiếp kiến hắn, càng không muốn cứu hắn.”

Thanh Phong mặt không đổi sắc, tim không nhảy, thản nhiên nói.

Thanh Dao thận trọng đánh giá hắn, muốn từ thần thái của hắn trong lúc nói chuyện quan sát ra chút gì đó, nhưng vẫn không có gì cả.

“Ta biết ngươi không nói thật, ta nhất định sẽ điều tra ra.”

Thanh dao nói xong quay đầu sải bước rời đi, đúng vậy, trên đời không có tường nào có thể chắn được gió, nàng nhất định sẽ điều tra ra.

Thanh Phong đem sự việc này bẩm báo cho chủ tử, Vô Tình sắc mặt âm ngao xấu xí đến cực điểm, hơn nửa ngày cũng không nói được một lời, ngồi ở trước song cửa, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Thanh phong lập đứng ở phía sau hắn, cẩn thận kiến nghị: “Công tử, bằng không nói cho nàng biết đi, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết.”

Kỳ thực hắn rất tán thành việc nói tất cả cho Mộc Thanh Dao, biết đâu sự tình đang khó khăn sẽ có chuyển cơ, nhưng bất đắc dĩ công tử lại  không cho phép hắn làm như vậy.

“Câm miệng.”

Vô tình đột nhiên quát lạnh, một đôi mắt sáng lãnh trừng hướng Thanh Phong, chậm rãi mở miệng: “Ngươi lập tức phát ra mệnh lệnh của ta, sau này còn có chuyện gì, có thể bảo ta xuất cốc, bọn họ không cần vào là được.”

“Dạ, công tử, ” Thanh Phong há miệng thở dài, cuối cái gì cũng không nói được chỉ gật đầu lĩnh mệnh.

Bên kia, Thanh Dao mang theo vẻ mặt rất đen trở về phòng, Mạc Ưu đi theo phía sau nàng bước vào, đối với chuyện phát sinh đêm nay, hắn không biết vì sao, chỉ biết là chủ tử rất không cao hứng, hơn nữa thậm chí có người vào được vô tình cốc, gần nhất trong cốc quá không an bình, làm người ta có chút kinh hãi đảm chiến.

Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Mạc Sầu đi tới, quan tâm hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Dao không nói chuyện, Mạc Ưu lắc đầu, ý bảo nàng cái gì cũng đừng hỏi, chủ tử tâm tình không tốt, chớ tự tìm khổ.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Dao nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, về việc Vô Tình cùng Thanh Phong bọn họ lén gạt mình, nàng cuối cùng cũng sẽ điều tra ra.

Nhưng thật ra vẫn còn một chuyện khác, hiện tại cần giải quyết, bởi vậy nên nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đang ở trong phòng.

“Ta vừa lúc có chuyện muốn nói cùng các ngươi, trong tay Vô Tình có một tổ chức, hắn đã đưa tổ chức này giao cho ta xử lý, khoảng chừng có ba nghìn người, ta đã đặt một tên gọi là Phượng Thần cung, bắt đầu từ ngày mai, Mạc Ưu đến Phượng Thần cung, đem phương án ta dạy cho ngươi, cố gắng huấn luyện những người đó, bọn họ quá rời rạc, về phần mười mấy đứa nhỏ kia, hiện tại để cho Mạc Sầu phụ trách, Mạc Sầu đem Tiểu Đào kêu đến, từ giờ trở đi, nàng ta là thiếp thân nha đầu của Tiểu Ngư nhi.”

“Dạ, tiểu thư.”

Hai người đồng thời lên tiếng trả lời, Mạc Sầu dường như nhớ tới cái gì đó liền mở miệng: “Ta đi rời, ai hầu hạ tiểu thư a.”

“Buổi tối ngươi hãy qua đây đi, ban ngày ta không cần người hầu hạ.”

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, phất phất tay, Mạc Ưu lĩnh mệnh lui ra ngoài, Mạc Sầu cũng không nói cái gì nữa, hầu hạ chủ tử rửa mặt nghỉ ngơi.

Những ngày kế tiếp, Thanh Dao vẫn lưu ý động tĩnh trong cốc, nàng rất muốn lại một lần bắt được những người áo đen kia, kết quả nữa bóng dáng của họ cũng không thấy được.

Sau đó nàng càng đem tâm tư động đến trên đầu Minh Nguyệt, lúc này vô luận nàng làm sao ép buộc uy hiếp, Minh Nguyệt chỉ biết lắc đầu, ngay cả Tiểu Ngư nhi ra cũng không dùng được.

Tuy rằng hắn không nói, nhưng Thanh Dao có thể khẳng định, đây là một chuyện rất lớn,  bằng không Minh Nguyệt sẽ không kiên trì như vậy.

Một tháng rất nhanh trôi qua, trong cốc vẫn yên lặng bình an, cũng không có chuyện gì lớn, mọi người đều bận rộn chuyện của mình, Thanh Dao cũng bề bộn nhiều việc với kế hoạch điều chỉnh Phượng Thần cung, bởi vì ba nghìn người quá mức khổng lồ, chỉ để cho ba người Lâm Tư Miểu quản lý, bọn họ cũng mệt chết đi, hơn nữa lại xử lý không tốt, bởi vậy phải chia làm nhiều nhóm nhỏ, nhiều nhóm nhỏ gom lại sẽ là một tiểu đội, nhiều tiểu đội dung hợp lại thành đại đội, cuối cùng ba nghìn người đều nghe lệnh của Lâm Tư Miểu, như vậy bọn họ cũng không cần mệt mỏi nhiều, chỉ cần quản vài người đứng đầu cho giỏi là được.

Đối với kế hoạch điều chỉnh của Tân cung chủ, cùng với sự huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều vui lòng phục tùng, trong lòng càng sinh ra sợ hãi, không dám khinh thường.

Thanh Dao ngoại trừ để ý đến Phượng Thần cung, còn định kỳ kiểm tra mười mấy đứa nhỏ tỷ thí, cần rèn đúc thì rèn đúc, bọn họ tiến bộ rất thần tốc, chỉ khoản một thời gian nữa, nhất định có thể sử dụng.

Ngoại trừ những việc này, gần nhất Thanh Dao lại nổi lên ý niệm  khác trong đầu, nàng chuẩn bị đem này mười mấy đứa nhỏ chia làm hai nhóm, một nhóm trở thành tình báo tìm kiếm tin tức khắp nơi, một nhóm khác, làm một công binh xưởng nho nhỏ, để Tiểu Ngư nhi suy nghĩ kỹ những thứ trong đầu, cái gì cần làm cái gì không cần làm, tuy rằng sản xuất ra lựu đạn, nguyên vật liệu khó tìm, kíp nổ để làm cũng rất ít, nhưng là hoàn toàn có thể tìm thứ khác thay thế được lựu đạn, tỷ như yên lôi (mìn khói), sương mù lôi (mìn), những thứ này thì nguyên vật liệu cũng không khó tìm, trong cốc cái gì đều có cái đó.

Cái gọi là sương mù lôi, là khi giật lại ngòi nổ, nó sẽ phun trào sương mù rất nhiều, làm cho địch nhân phân rõ không được phương hướng, đây là thứ cần thiết khi chạy trốn, ắt không thể thiếu được.

Mà yên lôi, thì lợi hại hơn một chút, kỳ thực chính là khói độc, giật ra ngòi nổ, cái nó phun ra kỳ thực chính là khói độc, đây chính là đồ tốt, làm người khác khó lòng phòng bị, ném ra một quả, rất nhiều người sẽ bị trúng độc.

Thanh Dao tính toán một chút, đem kế hoạch sơ bộ trong lòng nói cho Vô Tình biết, Vô Tình ngạc nhiên cực kỳ, Thanh Dao nàng đến tột cùng là từ đâu nghĩ ra những thứ này, nếu như trong tay nàng có người, chỉ sợ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay.

Ngoại trừ Vô Tình, Tiểu Ngư nhi cũng thật cao hứng, bởi vì gần nhất tất cả mọi người đều có việc làm, chỉ có nàng là tương đối rỗi rãnh, bây giờ nghe nói có thể làm một công binh xưởng nho nhỏ, đúng lúc anh hùng có đất dụng võ, nên cực kỳ cao hứng. Thanh Dao nói ý tứ cho bọn hắn nghe xong, liền phân phó Mạc Sầu nắm chặt chương trình luyện tập cho bọn nhỏ, công binh xưởng rất nhanh hình thành.

Bận rộn cả ngày thì thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, bất quá Thanh Dao sắc mặt càng ngày càng u ám, bởi vì nàng phát hiện một việc, Vô Tình đã len lén xuất cốc nhiều lần, mỗi lần trở về sắc mặt đều khó coi, hơn nữa tái nhợt, mấy ngày nay, nàng phát hiện hắn đã ăn không ngon, thần tình thì hoảng hốt, cứ một người yên lặng ngồi ở phía xa nhìn chăm chú vào nàng, nàng hỏi hắn có chuyện gì, hắn cái gì cũng không nói.

Buổi tối mấy ngày gần đây khiến cho Thanh Dao cũng không dám nhìn hắn, bởi vì biết rõ hắn có tâm sự, nhưng cái gì nàng cũng không giúp được, cảm giác này thực sự không dễ chịu.

Hơn nữa nàng cũng có chút sinh hờn dỗi, hắn nên biết mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn nàng cũng sẽ giúp hắn, vì sao vẫn cứ kiên trì không nói cho nàng biết đâu, chẳng lẽ sự kiện kia, người bình thường căn bản không có biện pháp sao?

Sau giờ ngọ, Thanh Dao tựa ở trên ghế nằm nhiều lần cứ băn khoăn chuyện này mãi, một tay liền hướng trên bàn lấy chén trả, không nghĩ tới sờ soạng mãi không thấy, ngẩng đầu nhìn lên thấy Tiểu Ngư nhi đã đem trà của nàng bưng lấy, từng ngụm lớn uống sạch sẽ, cuối cùng thở phào một cái, vỗ vỗ ngực.

“Thực sự là chết khát ta, nương, ta sẽ giúp ngươi rót chén khác.”

Nàng nói xong quay lại thân thể chuẩn bị giúp đỡ Thanh Dao châm trà, thân thể nho nhỏ nhấc nổi bình đung đưa, làm người ta nhìn thấy mà hoảng sợ, Tiểu Đào đứng ở một bên sớm cướp trước một bước mở miệng.

“Tiểu thư nhỏ, để ta làm đi, ngươi đừng động.”

Tiểu Đào tay chân nhanh nhẹn, châm thêm cho Thanh Dao trà, đưa tới tay nàng, Thanh Dao tiếp nhận chung trà, rồi nhìn về phía Tiểu Ngư nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tựa hồ vừa mới luyện võ xong, thảo nào mệt như vậy.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi không lười biếng đi.”

Tiểu Ngư nhi không nói chuyện, Tiểu Đào ở bên cạnh, vội vàng mở miệng: “Không lười biếng, tiểu thư nhỏ rất chịu khó.”

Tiểu đào nói xong, cúi đầu nhìn Tiểu Ngư nhi, chỉ thấy nàng sắc mặt hơi tái, còn đổ đầy mồ hôi, trên vầng trán nhỏ, mài chậm rãi nhíu lại, tay nhỏ bé vô ý thức che bụng, thân thể ngã ngồi trên mặt đất, Thanh Dao vừa thấy thế quá sợ hãi, rất nhanh buông chung trà, từ trên ghế nằm nhảy dựng xuống ôm lấy Tiểu Ngư nhi.

Chỉ thấy nàng dùng sức cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Nương, bụng ta đau quá, có phải ăn trúng đồ ôi rồi hay không?” Tiểu Ngư nhi nói thầm, lấy tay liều mạng nắm bụng, đau quá a, tựa như có người đang cắt từng khúc ruột của nàng, không ngừng quấn lấy, liền dạ dày tựa hồ cũng bị buộc lại một chỗ, cả người nàng co lại thành một đoàn, nằm ở trong lòng Thanh Dao.

Thanh Dao nhìn thấy bộ dáng của nàng, tựa hồ không chỉ đơn thuần là ăn trúng cái gì mà thành như vậy, thấy nàng đau đớn cuộn trào mãnh liệt như này, vội vàng ngẩng đầu phân phó tiểu đào ngây người ở một bên: “Nhanh, lập tức đi mời Vô Tình công tử qua đây, nói tiểu thư nhỏ sinh bệnh! Lập tức.”

“Dạ, tiểu thư, ” tiểu đào không dám chần chừ, rất nhanh lắc mình rời đi.

Vô tình nhanh chóng bị mời qua đây, hôm nay hắn thần sắc rất khá, nghe nói Tiểu Ngư nhi sinh bệnh, cũng rất lo lắng, Thanh Phong đang đẩy hắn, hai người vừa tiến đến, Thanh Dao liền không nhịn được kêu lên: “Nhanh, xem Tiểu Ngư nhi làm sao vậy? Nàng nói ăn nhầm đồ hư, ta nhìn không quá giống.”

“Ngươi đừng vội, ” Vô Tình một bên an ủi nàng, một bên đưa tay bắt mạch cho Tiểu Ngư nhi, rất nhanh trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên âm ngao, ánh mắt sâu thẳm như một giếng cổ, sâu không thấy đáy, Thanh Dao vừa nhìn vẻ mặt của hắn, biết sự tình không đơn thuần như vậy, nên khẩn trương lôi kéo hắn.

“Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?”

“Nàng trúng độc, ” Vô Tình đau lòng mở miệng, rất nhanh lấy ra một đan hoàn cho Tiểu Ngư nhi ăn vào, đây chỉ là ức chế độc tố trong cơ thể nàng, ngăn độc tố không phát triển được nhanh, nếu như độc ngâm vào trái tim, thì đại la thần tiên, chỉ sợ cũng không trị được.

Thanh Dao vừa nghe Vô Tình nói, sắc mặt xấu xí, trong lòng rất đau, nàng đã có thói quen Tiểu Ngư nhi làm bạn, ông trời ngàn vạn lần đừng cho nàng ta có việc a.

“Vô tình, đây là độc gì, ngươi có giải dược không?”

“Đoạn trường tán, ” Vô Tình nhẹ nhàng nói, đoạn trường tán cũng không phải kỳ độc, nhưng nhìn thấy bộ dạng Thanh Dao hoảng sợ bất an, đau lòng đến cực điểm thì liền an ủi: “Ngươi đừng vội, tuy rằng ta không có giải dược, nhưng ta sẽ giải, trong cốc có những cỏ thuốc này, rất nhanh là chế được giải dược.”

“Vậy là tốt rồi, nhanh ” Thanh Dao nóng ruột thúc giục, nàng thật sợ phát sinh chuyện gì.

Vẫn nằm ở trong lòng nàng, Tiểu Ngư nhi kiên trì không kêu rên ra tiếng, nhìn bộ dạng nàng khổ sở, trên khuôn mặt nho nhỏ sớm hiện đầy cảm động: “Nương, ngươi đừng nóng lòng, Tiểu Ngư nhi không đau, tâm nguyện của ta đã xong, Tiểu Ngư nhi rất vui vẻ, dù cho thực sự giải không được, nương cũng không cần thương tâm, chỉ nên xem đây là một giấc mộng.”

Tiểu Ngư nhi nói xong, trong phòng tiểu đào nhịn không được khóc lên, tiểu thư nhỏ thật biết chuyện a.

Thanh Dao tuy rằng không khóc, nhưng ánh mắt đều đã ươn ướt, nắm vai Tiểu Ngư nhi: “Tiểu Ngư nhi, ngươi không có việc gì, nhất định phải kiên trì, bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi không phải nói muốn cả đời hiếu thuận ta sao? Phải giúp trợ ta sao? Muốn nhìn thấy ta hạnh phúc sao? Nhưng chuyện đó còn không có làm được đâu!”

Vô tình nhìn hai mẹ con thương tâm, vội vàng mở miệng: “Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi, ” Thanh Dao hít mũi một cái, lúc này nàng cảm tính như vậy, không còn vẻ lạnh nhạt ngày thường, cũng không còn bộ dạng ra tay hung tàn như khi đối mặt với thủ hạ  phượng thần cung.

Vô tình quay đầu nhìn phía Thanh Phong, lạnh lùng phân phó đi xuống: “Lập tức kiêu Minh Nguyệt đi đem dược thảo giải đoạn trường tán hái xuống, mặt khác, đem tất cả mọi người trong cốc gọi ra trước cửa, ta muốn tra rõ là ai hạ độc này.”

“Dạ, công tử, ” Thanh Phong lui ra ngoài, trong phòng, Vô Tình ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Dao: “Hôm nay Tiểu Ngư nhi có ăn cái gì không nên ăn không?”

Hắn muốn điều tra rõ là ai hạ độc nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv