Cố Nhược Hy vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, đại não vẫn đang ở trạng thái chết máy, không thể vận động bình thường.
“Thực ra em cũng có thể thêm một vài điều khoản cuộc sống sau hôn nhân thế nào, làm sao để bảo vệ quyền lợi của mình ví dụ như đời tư của hai bên. Còn có sau khi kết thúc hợp đồng, cần tôi bồi thường bao nhiêu. Nếu như em không có điều gì thắc về bản hợp đồng, vậy quyền lý giải hợp đồng thuộc về tôi.”
Cố Nhược Hy nhăn mặt, vẫn không hiểu: “Quyền lý giải là gì?”
“Ví dụ như bây giờ em nên đi ngủ cùng tôi.”
Một đêm này, anh chỉ yên lặng ôm cô ngủ.
Mấy ngày nay Cố Nhược Hy bị giày vò đến mức trái tim tan nát. Cuối cùng cũng ở trong lòng anh, thả lỏng ra mà hiếm khi ngủ được một giấc ngon.
Mới sáng sớm mà đã bị anh gọi dậy.
Có Nhược Hy nhìn đồng hồ trên tường, dụi mắt: “Mới năm giờ, dậy sớm vậy làm gì?”
“Chuẩn bị một chút, đi cục dân chính.” Lục Nghệ Thần đứng trước tủ quần áo tỉ mỉ chọn lựa. Cuối cùng chọn được một bộ vest màu đen tuyền. Mặc quần áo màu thuần thì lên hình mới bắt mắt. Vì hôm nay sẽ có rất nhiều phóng viên đăng bài về việc họ đi đăng ký kết hôn.
“Đi cục dân chính làm gì?” Cố Nhược Hy cào cào tóc, lại nằm xuống ngủ tiếp.
“Đăng ký.”
…” Cố Nhược Hy vung chăn ra, giống như bị kim đâm mà ngồi bật dậy: “Đăng ký?”
“Đưa chiều khóa nhà em cho tôi, nói cho tôi biết hộ khẩu nhà em để ở đâu.” Lục Nghệ Thần hoàn toàn không bận tâm tới dáng vẻ kinh ngạc của cô. Thấy cổ hóa thạch ở trên giường thì tự mình đến lục túi xách của cô tìm được một chiếc chìa khóa.
Khi nhìn thấy bên trên chìa khóa có móc chìa khóa chụp ảnh chung với một bé trai 10x, anh xem thường mà bĩu môi: “Em còn có sở thích này.”
Cố Nhược Hy vội xuống giường muốn giành lấy nhưng anh lại giơ cao tay lên, cô căn bản với không tới.
“Trả cho tôi!”
“Vậy mà lại dùng thứ trẻ con như vậy.” Anh trực tiếp tháo móc khóa ra.
“Đó là vật tôi thích.” Cô Nhược Hy ủy khuất mà bĩu môi: “Anh không được vứt đi!”
“Sau này móc khóa của em mà có treo ảnh thì cũng chỉ có thể treo ảnh của tôi. Vì từ hôm nay em là người của tôi.”
Thấy cô bất mãn, anh vội bổ sung thêm một câu: “Em không được có ý kiến gì.”
Sao lại có người bá đạo như vậy?
Có Nhược Hy không thể chấp nhận mà trừng anh nhưng anh lại nhếch đôi mày đậm: “Vì quyền lý giải cuối cùng thuộc về tôi.”
“Á! Anh… anh hoàn toàn chính là…” Cố Nhược Hy cứng họng, nhất thời thấy mình hoàn toàn đã bán cho anh, mặc anh chơi đùa trong tay, không chút nhân quyền tự do nào.
“Tôi muốn thêm điều khoản!” Cô vội kháng nghị.
Lục Nghệ Thần vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc: “Em đã bỏ lỡ cơ hội thêm điều khoản rồi.”
“Tôi là thương nhân, không thích nhất hành vi sau khi ký hợp đồng rồi mà đối phương lại hủy hợp đồng.” Lục Nghệ Thần quay người đi được hai bước, lại quay đầu lại: “Nếu em không nói cho tôi biết hộ khẩu nhà em để ở đâu thì tôi sẽ gọi điện tới bệnh viện hỏi mẹ em.”
Có Nhược Hy vội lắc đầu: “Sao phải gấp như vậy? Chúng ta có hợp đồng là đủ rồi. Chuyện đăng ký cứ từ từ, từ từ”
“Hôm nay là ngày tốt, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
“Anh còn tin thứ này?”
“Tôi là người làm ăn, vẫn luôn xem trọng việc chọn ngày.
tốt. Vì để cho bản hợp đồng này của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, cũng có thể nhanh chóng kết thúc, chọn ngày tốt mở đầu rất quan trọng.”