Sắc trời tối dần, đèn đường sáng lên, chiếu về phía xa.
Kiều Mộc Phong lái xe đến trung tâm thành phố, mới nói: “Đi ăn cơm đi, cậu còn chưa ăn tối.”
Cố Nhược Hy lại nhìn vết bầm trên gương mặt anh tuấn sạch sẽ của hắn: “Dùng đá chườm chút đi.”
“Tối về nhà, mình sẽ xử lý, đừng lo.” Kiều Mộc Phong vẫn cười ấm áp, không để Cố Nhược Hy thấy có chút gánh nặng nào.
“Mình không nên đánh Lâm Hâm. Xin lỗi. Rất đau phải không?” Cố Nhược Hy nắm hai tay lại. Dù sao thì Lâm Hâm cũng là bạn gái của Kiều Mộc Phong. Cô thật sự không nên đánh bạn gái của bạn, sẽ khiến Mộc Phong sau này càng khó xử.
Kiều Mộc Phong giơ ngón tay thon dài lên, khẽ búng lên trán cô một cái: “Nếu cậu đánh Lâm Hâm bị thương thì cô ấy sẽ khiến cho những tháng ngày ở trường sau này của cậu càng khó khăn hơn.”
“Thì ra cậu lo cái này.” Cố Nhược Hy thở dài, cười với anh: “Sau này mình sẽ cẩn thận hơn. Còn một tháng nữa là thi rồi. Năm tư bắt đầu thực tập thì không phải thường xuyên gặp cậu ta nữa.”
Kiều Mộc Phong nhìn ra ngoài cửa, tìm kiếm nhà hàng vừa ý, đổi chủ đề: “Cậu muốn ăn gì? KFC? Hamberger bò cậu thích nhất, còn có bánh trứng?”
“Đưa mình về nhà đi.” Cố Nhược Hy lắc đầu.
Kiều Mộc Phong biết, Cố Nhược Hy không muốn ăn nghĩa là tâm trạng tệ thật rồi. Khởi động xe, lái xe đến khu nhà cấp bốn heo hút ở phía tây. Lúc dừng xe, Cố Nhược Hy liền mở cửa ra xuống xe.
“Nhược Hy…” Kiều Mộc Phong xuống xe, đuổi theo.
“Mình không sao. Mộc Phong.” Cố Nhược Hy quay đầu lại, cười với anh: “Về nhà nhớ chườm đá, mai gặp.”
Cố Nhược Hy mở cửa ra rồi đi vào nhà.
Kiều Mộc Phong vẫn nhìn theo đến khi đèn nhà cô ở tầng hai sán lên, rồi dựa vào xe đứng rất lâu mới lái xe đi.
Cố Nhược Hy xông vào nhà tắm, gột rửa sạch mình. Đứng trước gương rất lâu, nhìn đến bả vai, trước ngực, những vết bầm bị người đàn ông đó để lại, hai mắt chợt rớm nước.
Cô dùng lực xoa mặt mình mấy cái, xoa tan những phiền muộn, nhìn vào gương, cười lớn, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng.
Đỡ cái đầu đau nhức, ép mình không được nghĩ về người đàn ông đêm đó, nhưng đầu cứ không nghe lời, cứ văng vẳng lời nói của anh bên tai.
“Con gái bây giờ, đứng trước mặt đồng tiền thì cơ thể không đáng một đồng nào…”
Cô dùng lực lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ.
Lúc này điện thoại vang lên. Là Hạ Tử Mộc.
“Kỳ Thiếu Cẩn không làm gì cậu chứ? Mình lái xe không tốt, quả thực không đuổi theo được! Nếu không phải lúc nãy Mộc Phong gọi tới nói cậu không sao thì mình thật sự định báo cảnh sát rồi? Cậu ở nhà sao? Mình tới thăm cậu.”
“Đã không sao rồi, Mộc Mộc. Đừng lo. Đã 10 giờ rồi, cậu cũng nghỉ sớm đi.” Cố Nhược Hy vội cười, dùng trạng thái tốt nhất trả lời hạ tử mộc, như vậy mới không khiến cô ấy lo lắng.
“Thật sự không sao sao?”
“Ừ! Thật sự không sao. Cậu cũng biết, mình không tim không phổi quen rồi. Huống hồ, Kỳ Thiếu Cẩn làm khó mình cũng không phải lần một lần hai. Mình đã không bận tâm từ lâu rồi.” Cố Nhược Hy không nói lần này Kỳ Thiếu Cẩn giống như thật sự muốn giết chết mình. Bây giờ nghĩ lại việc bị chìm vào trong sóng biển, cơ thể vẫn thấy sợ hãi.
“Cậu không sao thì mình yên tâm rồi.” Hạ Tử Mộc cuối cùng thở phào một hơi, cúp máy.
Cố Nhược Hy nắm chặt điện thoại, nằm lên giường, nhìn lên đèn trần sáng rực.
Bây giờ cô không có tâm trạng để đi bận tâm tới Kỳ Thiếu Cẩn. Chiếc nhẫn kim cương bị cô đưa nhầm đó mới là việc đau đầu thật sự.
Cô phải dậy đi đến khách sạn Hoàng Thành xem thử…
Nghĩ vậy nhưng không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hai ngày nay cô thật sự quá mệt rồi.
…
Điện thoại của Cố Chấn Hồng vừa sáng sớm đã đánh thức Cố Nhược Hy khỏi giấc mộng.
“Cố Nhược Hy, nhẫn kim cương sao còn chưa trả lại? Cô muốn nuốt luôn!” Cố Chấn Hồng gầm lên, khiến cho màng nhĩ của Cố Nhược Hy đau nhức.
“Hai ngày nay quá bận, tôi nhất định sẽ trả lại!”
Đầu bên kia lại gầm lên, Cố Nhược Hy vội đưa điện thoại ra xa.
“Tôi cho cô thêm một ngày. Nếu cô còn chưa trả lại thì mẹ cô cứ đợi mà ra khỏi bệnh viện đi!” Cố Chấn Hồng trực tiếp cúp máy.
Cố Nhược Hy thở dài một hơi, nhìn thời gian, mới 5 giờ.
Phát hiện Wechat có tin nhắn. Mở ra nhìn, là của Mộc Phong. Thời gian là 11 giờ hơn tối qua, chính là sau khi anh đưa cô về nhà.
“Mình có mua cho cậu chút đồ ăn, treo trước cửa nhà, nếu chưa ngủ thì ra lấy nhé.” Phía sau còn có một mặt cười lớn.
Cố Nhược Hy ra ngoài thì nhìn thấy một túi KFC treo trước cửa.
Hamberger bò, một đùi gà, thêm hai bánh trứng, chính là món cô thích ăn nhất. Dù đã lạnh ngắt, nhưng lòng cô vẫn thấy ấm áp.
Thay quần áo xong, liền ra ngoài tới bệnh viện thăm mẹ và anh trai, mua đồ ăn sáng giúp họ, lại hỏi bác sĩ về cuộc phẫu thuật. Thấy sắp đến giờ thì liền ngồi xe buýt đến trường.
Sinh viên ở trường nhìn thấy cô thì đều thì thầm bàn tán.
Không biết là tên nhiều chuyện này đăng clip ở căng tin trường hôm qua lên diễn đàn của trường. Bây giờ cả trường đều biết chuyện hôm qua, còn thành bài bàn tán hot.
Cố Nhược Hy làm như không thấy, lo đến lớp học giành chỗ ngồi, tự học.
Không biết tại sao, Kiều Mộc Phong và Lâm Hâm đều không lên lớp. Hạ Tử Mộc lại không trả lời.
Tan học, Cố Nhược Hy thu dọn sách vở đứng dậy, Tô Đình Đình và hai nữ sinh đi ngang qua, liếc Cố Nhược Hy một cái, tỏ vẻ thiên kim tiểu thư thấp giọng nói một câu.
“Có người vẫn còn sống trong truyện cổ tích, mơ tưởng cô bé lọ lem có thể đi chiếc giày thủy tinh gặp được hoàng tử cao quý, thoát khỏi cuộc sống bần hàn.”
Nói rồi Tô Đình Đình đã cười lớn mà rời đi cùng hai nữ sinh đó.
Cố Nhược Hy đứng tại chỗ, cong môi, cười cười, xem như không nghe thấy.
Rời khỏi trường học, cô đi tàu điện đến khách sạn Hoàng Thành.
Lúc đến nơi, ngẩng đầu nhìn kiến trúc sang trọng chóp trời, Cố Nhược Hy mãi mà không nhấc chân lên được.
Nơi này là nơi cô cống hiến lần đầu tiên quý giá. Ngày đó cô say rượu, cũng đứng trước khách sạn Hoàng Thành thế này, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, còn thề rằng đời này sẽ không bước vào đây một bước nữa.
Không ngờ, cô lại tới rồi.
Sắc trời tối dần, ánh đèn sáng lên, cả thành phố rực rỡ.
Cố Nhược Hy cuối cùng cũng dốc hết dũng khí đi vào. Nhìn cô lễ tân với nụ cười tiêu chuẩn, hỏi thẳng.
“Tôi muốn hỏi một chút, vị khách ở phòng 2218, họ tên là gì, còn có số điện thoại của anh ta.”
Khách sạn lớn thế này, đều sẽ có cách liên lạc với khách VIP.
Không ngờ cô lễ tân liền thu nụ cười lại: “Ngại quá tiểu thư, thông tin cá nhân của khách hàng không cho phép tiết lộ ra ngoài. Huống hồ thông tin của khách ở phòng 2218 càng không thể tiết lộ.”
“Tại sao?” Đây là hy vọng duy nhất cô có thể tìm được người này.
“Ngại quá tiểu thư, đây là quy định.”
Cố Nhược Hy không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này, lại hỏi lễ tân đó: “Vậy cô nói với tôi, khi nào thì anh ta trả phòng.”
Cô lễ tân khó xử: “Tiểu thư, tại sao cô cứ phải hỏi vị khách ở phòng 2218?”
“Tôi thật sự có việc gấp.” Cố Nhược Hy gấp gáp nói.
Lễ tân thấy cô thật sự gấp gáp thì nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Khách ở phòng 2218, sẽ không trả phòng.”