Chúc mừng Lục thiếu trở thành nam thần thâm tình.”
Lục Nghệ Thần đẩy khuôn mặt toàn mùi rượu của anh ta ra: “Không rảnh.”
“Ôi! Lục thiếu gấp gáp như vậy là muốn về tìm niềm vui mới à?” Ân Khải nào chịu thả người đi, cười hì hì mà nói lớn: “Có còn là đàn ông không? Cái này không giống cậu.”
Lục Nghệ Thần bất lực, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con lai tuấn tú đó của Ân Khải. Lúc ánh đèn chiếu qua mắt cậu ta thì mơ hồ thấy được màu xanh dương trong mắt, vô cùng xinh đẹp.
“Ngày khác uống với cậu.” Anh mới ra viện chưa lâu đấy.
“Không được không được. Khó khăn lắm mới gặp được cậu. Cậu còn chưa chúc mừng công ty du lịch tự tôi thành lập giờ đã có chút thành tích. Cậu không biết là hoạt động miễn phí chặng Mao Cầu tháng trước có phản ứng cực tốt. Tháng này đã đây chỗ rồi! Đúng rồi, đúng rồi, còn phải chúc mừng Tô Nhã ngày mai đính hôn, đã đá thành công!”
Ân Khải hắng giọng hét lớn trong tiếng nhạc xập xình.
Hoàn toàn không bận tâm tới sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lục Nghệ Thần, còn đắc ý mà lắc lư theo nhạc với anh.
Lục Nghệ Thần trực tiếp nhắc chân rời đi. Ân Khải lại đuổi theo. Lần này không cười cợt nữa, mặt hơi nghiêm túc: “Anh em, là bạn nên tôi khuyên cậu một câu. Đừng đau lòng vì một người con gái rồi làm càn chọn bừa một cô gái mà tỏ tình.”
“Biết rồi.” Lục Nghệ Thần ném lại một câu rồi vội bỏ đi.
Lúc Lục Nghệ Thần về đến nơi thì Cố Nhược Hy vẫn ngồi trên ghế, co mình lại bất động. Vì nghe tháy tiếng anh mở: cửa nên vai hơi run lên, hoảng loạn mà cúi đầu. Phát giác ra được sự khác lạ của cô, anh vội bước qua. Cô lại càng vùi đầu thấp hơn, mái tóc dài che lắp khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay của cô.
Anh vén mái tóc đen nhánh của cô qua tai, để lộ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt.
“Sao lại khóc?” Anh trầm giọng hỏi.
Cố Nhược Hy vội cười, lau khóe mắt: “Tôi đâu có khóc, là buồn ngủ.”
Mắt Lục Nghệ Thần hơi sáng lên, đoạt lấy điện thoại trong tay cô. Khi nhìn thấy trang mạng còn chưa kịp thoát ra thì cuối cùng cũng hiểu được sao cô lại khóc. Có người đang clip anh ôm cô lên mạng. Lượt xem tăng vọt, trở thành chủ đề hot nhất thời điểm này. Mà một Lục thiếu vẫn luôn thần bí khó đoán cũng được phong thành “nam thần thâm tình”.
Nhưng những người bình luận vẫn không chịu bỏ qua cho.
Có Nhược Hy. Nói cô dùng cách bán thân hèn hạ để bước vào hào môn. Đây hoàn toàn chính là con dao nhọn đâm thẳng vào Cố Nhược Hy.
“Thứ như điện thoại, sau này động vào ít thôi.” Lục Nghệ Thần trực tiếp ném điện thoại của cô ra xa.
Cố Nhược Hy đang định đi nhặt lại thì bị anh ấn lên ghế.
Cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của anh, cô không khỏi kinh hãi. Ngắc mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, phát hiện ra tâm trạng anh hình như không tốt.
“Cô ấy từng tìm cô?” Lục Nghệ Thần đột nhiên hỏi.
“Ai?”
“Tô Nhã.”
Con người Cố Nhược Hy co lại, chột dạ cúi đầu, khẽ nói: “Không quen.”
Lục Nghệ Thần nâng mặt cô lên, ép cô ngắng đầu. Khuôn mặt tuần tú của anh đột nhiên phóng lớn ở trước mặt cô.
Hơi thở nóng hồi phả lên mặt cô, ấm ấm ướt ướt khiến tim cô run lên. Hô hắp cũng hỗn loạn.
“Tại sao không nói thật?”
Cố Nhược Hy nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh.
Nhìn thấy bóng mình đổ ngược trong đó, dè dặt nói: “Chỉ là từng gặp, cũng không nói gì.”
“Nếu không nói gì sao cô lại đột nhiên đứng ra thừa nhận tất cả!” Ngữ khí của anh nặng thêm khiến Cố Nhược Hy không nói được gì.
Vẫn luôn cho rằng, mình thừa nhận tất cả là vì Mộc Phong nhiều hơn. Bây giờ đối mặt với chất vần của anh, ngược lại lại nghi ngờ mình rốt cuộc là vì ai nhiều hơn.