Có Nhược Hy vội chạy đến cây ATM gửi tin nhắn cho Mộc Phong, hỏi số tài khoản của anh. Nhưng Mộc Phong lại mãi không trả lời. Sốt sắng đợi ở ATM nửa ngày cũng không thấy anh trả lời nhưng lại nhận được điện thoại của Kiều Khinh Tuyết.
“Có Có…” Vừa lên tiếng, Kiều Khinh Tuyết liền khóc lớn.
Lúc Cố Nhược Hy tìm thấy Kiều Khinh Tuyết thì cậu ấy đang ngồi sụp xuống khóc bên đường.
“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì rồi?” Cố Nhược Hy vội chạy lên. Kiều Khinh Tuyết ôm lấy cô, khóc lớn tiếng hơn.
“Mình nên làm sao đây Có Có… mình nên làm sao đây…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Nhược Hy đỡ lấy mặt cậu ấy, lau nước mắt cho cậu ấy nhưng lại không lau sạch được, đau lòng mà ôm lấy cậu ấy: “Có phải là Tần Vạn Ninh bắt nạt cậu không?”
Kiều Khinh Tuyết lắc đầu, giọng khàn đặc, khẽ nói: “Anh ta bồi rượu ở quán bar. Chồng của người phụ nữ đó đột nhiên xông vào. Bọn họ đánh nhau, đánh người ta bị thương nặng. Bây giờ người ta đòi anh ta bồi thường viện phí.”
“Kiều Kiều, hai người không phải đã chia tay rồi sao?
Chuyện của anh ta sao cậu còn quản? Đàn ông vô dụng như vậy, cậu không thể lo cho anh ta nữa!” Cố Nhược Hy ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của Kiều Khinh Tuyết, đỡ cậu ấy ngồi lên ghé bên cạnh.
Kiều Khinh Tuyết ngắc đôi mắt khóc sưng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là nước mắt. Dáng vẻ thảm thương khiến người ta đau lòng: “Anh ta nói… anh ta kiếm tiền là vì mình, vì bà mình, vì có cuộc sống sau này tốt hơn…
mình liền mềm lòng. Cố Cố, máy năm nay, bà mình liệt giường. Lúc mình bắt lực nhất, mơ hồ nhát thì anh ta đã giúp bà mình mới có thể khiến mình có thời gian học, làm thêm… anh ta chăm sóc bà mình 5 năm, giúp bà đi vệ sinh, hết tâm hét sức… thật sự không có người đàn ông nào đối tốt với bà mình được như vậy. Mình vẫn luôn cảm ơn những gì anh ta bỏ ra… mới mềm lòng lần nữa. Mình có phải rất ngốc?”
“Kiều Kiều…” Có Nhược Hy cũng nắc nghẹn, nói không ra lời, chỉ không ngừng lau nước mắt cho Kiều Khinh Tuyết.
“Người ta đòi 30 vạn! Nằm lì ở bệnh viện không đi, không đưa tiền thì sẽ bắt anh ta ngồi tù! Tiền đền bù tai nạn của bố mẹ mình mấy năm nay cũng tốn cho anh ta gần hét rồi!
Mình đã không còn tiền nữa. Mình sao lại ngốc như vậy.
Tại sao lại không thể quyết tâm chứ?” Kiều Khinh Tuyết không ngừng đánh lên ngực mình. Có Nhược Hy vội ôm lấy cô, không đề cô làm bản thân bị thương.
“Kiều Kiều…” Cố Nhược Hy rất muốn nói, Tần Vạn Ninh hiểu Kiều Kiều như vậy, biết toàn bộ điểm yếu của cậu ấy.
Liên tục tấn công vào điểm yếu, tất nhiên sẽ khiến cậu ấy không nhẫn tâm được. Nhưng như lời làm tổn thương Kiều Kiều thế này, Có Nhược Hy không nói ra được.
“Anh ta đã quỳ xuống xin mình, xin mình giúp anh ta. Anh ta không muốn ngồi tù, một khi ngồi tù thì cả đời này của anh ta sẽ bị hủy! Anh ta vậy mà lại nói với mình, Hạ Tử Mộc có tiền như vậy, nhất định có thể lấy ra được 30 vạn.
Xin mình đi mượn tiền Mộc Mộc. Anh ta sao có thể nói ra mấy lời như vậy! Cố Có, mình buồn quá! Nhưng lại không biết nên làm thế nào?” Kiều Khinh Tuyết khóc càng thêm tuyệt vọng, nhào vào lòng Cố Nhược Hy, ôm chặt lấy cô: “Mình nên làm thế nào? Cậu mắng mình đi! Để mình không bao giờ mềm lòng vì anh ta nữa!”
Cố Nhược Hy ôm chặt lấy Kiều Khinh Tuyết, cũng rơi nước mắt theo, khẽ nói: “Chỗ mình có tiền. Cậu lấy đi dùng tạm đã.”
“Cố Cốt! Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Kiều Khinh Tuyết không ngờ Cố Nhược Hy có thể lấy ra được 30 vạn lập tức: “Bác gái đang nằm viện. Cậu đã gánh vác quá nhiều rồi! Cậu có tiền mình cũng sẽ không mượn của cậu!
Mình tới tìm cậu chỉ là vì trong lòng quá buồn, muốn tìm cậu nói chuyện.”
“Kiều Kiều, dù sao thì cũng không thể để anh ta ngồi tù.”
Cố Nhược Hy nắm lấy tay Kiều Khinh Tuyết: “Có điều, Kiều Kiều. Cậu phải rõ, vẫn tiếp tục không giới hạn thế này, sớm muộn anh ta cũng sẽ hại cậu.”
“Cố Có…” Kiều Khinh Tuyết nhào vào lòng Cố Nhược Hy, lại khóc lớn.
Tiễn Kiều Khinh Tuyết đi, Có Nhược Hy liền cầm tiền đi lên lầu 19. Cô muốn đem số tiền thừa còn lại trả lại cho Lục Nghệ Thần. Nhưng bên ngoài phòng bênh lầu 19, đứng bên ngoài nhìn vào phòng bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, hỏi cô y tá thì mới biết, Lục Nghệ Thần đã xuất viện hôm qua rồi.
“Xuất viện rồi…” Có Nhược Hy chỉ cảm thấy nơi lồng ngực trống rỗng.
Đứng ngoài cửa nhìn vào phòng bệnh sang trọng, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Lục Nghệ Thần với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trước mặt có đät laptop, chăm chú làm việc…
Đứng đó rất lâu cô mới từ từ quay người đi, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, đi từng bước chậm rãi giống như hành lang không có tận cùng.
Nhớ lại lần cuối gặp mặt là lần anh tức giận mà đuổi cô ra ngoài. Từ sau lần đó, anh không có liên lạc với cô nữa. Cô cũng không có tin tức của anh giống như hai người chưa từng tiếp xúc, tất cả đều trở nên bình lặng.
Nhưng tại sao tim lại khó chịu vậy?
Giống như đã mắt đi thứ gì đó. Rất không thoải mái.
Đứng nơi cuối hành lang, nhìn thang máy mạ vàng sáng trưng trước mặt, đột nhiên hiểu ra. Giữa hai người thật sự hoàn toàn mát liên lạc rồi. Sẽ không có bắt kỳ tiếp xúc nào nữa.