An Khả Hinh gật mạnh đầu, hạnh phúc trong mắt che cũng không che được:” Rất tốt, vô cùng tốt. Anh ấy là người tốt với tôi nhất trên thế giới này. Tôi thật sự cảm thấy tôi là cô gái hạnh phúc nhát trên đời.”
“Được anh ấy… chiều chuộng, nhất định rất hạnh phúc.”
Có Nhược Hy nghĩ đến cảnh Lục Nghệ Thần dịu dàng sấy khô tóc cho cô liền có thể cảm nhận được, được anh nâng trong lòng bàn tay sẽ hạnh phúc giống như được ngâm trong mật ngọt vậy.
“Mỗi ngày bình thường của tôi, anh ấy đều vạch sẵn thời khóa biểu. Máy giờ dậy, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ uống thuốc, mấy giờ ăn trái cây… Tất cả mọi việc đều làm theo giờ giâc liệt kê ra, không được qua loa chút nào. Hơn nữa còn quy định thực đơn mỗi ngày của tôi. Hôm nay ăn gì, mai ăn gì, mỗi món được ăn bao nhiêu, sau bữa cơm máy.
phút thì súc miệng, bao lâu thì được uống rà, giờ nào đi ngủ anh ấy đều quy định hết cho tôi! Còn sai người canh chừng tôi, không cho tôi phạm quy.”
Nói đến cái này, An Khả Hinh không kiềm chế được mà tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc: “Anh ấy không cho tôi chơi điện thoại, cũng không cho tôi xem tỉ vi quá lâu. Anh ấy nói là có phóng xạ. Không cho tôi dùng mỹ phẩm, không cho tôi uống nước ngọt bên ngoài, còn không cho tôi ăn đồ ăn vặt, càng không cho tôi tô móng tay. Anh ấy nói máy thứ đó đều là thuốc độc, không tốt cho cơ thể. Anh ấy cũng sẽ đích thân nấu cơm cho tôi ăn đấy! Tay nghề của anh ấy tốt lắm, tốt hơn bất kỳ đầu bếp nào. Tôi thích ăn món anh ấy nấu nhất!”
Giống như sợ Có Nhược Hy không đủ hâm mộ, còn thâp giọng nói bên tai cô: “Lúc tôi đến kỳ, anh ấy sẽ còn nấu một bát nước đường đỏ nóng hồi cho tôi uống, là tự tay nấu nhé.”
Cố Nhược Hy cúi đầu cười, không nói gì nhưng trong lòng đã sớm vô cùng chua xót. Cô không hiểu tại sao tim lại đau như vậy, có lẽ là gần đây trải qua quá nhiều việc nên xuất hiện ảo giác.
Cố Nhược Hy uống một ngụm nước ép lớn, muốn vị ngọt lắn áp vị chua trong lòng nhưng càng muốn như vậy thì vị chua càng nồng hơn.
“Anh ấy có phải rất tốt với tôi không?” An Khả Hinh hỏi Có Nhược Hy.
Cố Nhược Hy gật đầu mạnh: “Đối với cô rất tốt, tốt đến mức không có gì để chê.”
Nhưng An Khả Hinh lại không vui mà chu môi: “Tôi đã mây ngày không gặp được anh ấy rồi.”
Có Nhược Hy kinh ngạc, chẳng lẽ An Khả Hinh không biết Lục Nghệ Thần nhập viện?
“Nhắt định là anh ấy đang ở cùng người phụ nữ đó! Tôi rất ghét bọn họ ở bên nhau.” Vừa nghĩ đến cái này, An Khả Hinh liền tức giận dẫm chân.
“… Ai?” Cố Nhược Hy hỏi theo bản năng.
“Người phụ nữ mà anh ấy rất thích!” An Khả Hinh dùng ống hút hút nước hoa quả trong ly.
“Hả?” Cố Nhược Hy nhăn mặt. Quan hệ này cũng quá loạn rồi. Lục Nghệ Thần rốt cuộc là qua lại với bao nhiêu phụ nữ?
“Tôi rất ghét người phụ nữ đó! Ghét tận xương!” An Khả Hinh giận giữ mà cắn mạnh miếng bánh.
“Ai cũng không thể chịu đựng việc dùng chung một người đàn ông.” Cố Nhược Hy đột nhiên thấy An Khả Hinh rất đáng thương. Không ngờ Lục Nghệ Thần tệ như vậy, một chân đạp hai thuyền.
“Đổi thành ai tôi cũng thoải mái hơn chút, chỉ đừng là Tô Nhã!” An Khả Hinh bực bội mà nhét bánh kem vào miệng.
“Tô Nhã?”
“Đúng! Chính là người phụ nữ đó! Người phụ nữ anh ấy rất thích!”
Cố Nhược Hy đột nhiên im lặng. Thì ra Tô Nhã có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Lục Nghệ Thần. Nghĩ đến sáng hôm đó ở cùng anh trong nhà hàng. Sự khác lạ của Lục Nghệ Thần càng thêm chứng minh Tô Nhã đối với anh mà nói thật sự quan trọng. Tại sao hai người họ lại chia tay? Chỉ sợ An Khả Hinh còn chưa biết là họ đã chia tay rồi. Họ không còn bên nhau nữa. Lục Nghệ Thần giờ đang nằm viện, chính là ở tằng 19. Không nói cho An Khả Hinh có lẽ là sợ cô ấy lo.
Cố Nhược Hy nhìn góc nghiêng xinh đẹp của An Khả Hinh, ánh mắt dần bắt định. Trong lòng thật sự rất hâm mộ An Khả Hinh có đượ một người đàn ông tốt cưng chiều như vậy…
“Mặt tôi dính bẩn sao?” An Khả Hinh lau kem dính trên mặt.
Có Nhược Hy vội giúp nhưng lau thê nào cũng không sạch được: “Tôi đi mua khăn ướt cho cô. Cô ở đây đợi tôi, không được đi.”
An Khả Hinh ngoan ngoãn gật đầu:” Cô tốt thật. Tôi còn chưa biết tên cô đấy. Không định nói cho tôi biết sao?”
Cố Nhược Hy cười với cô ấy, rồi vội đi mua khăn ướt. Cô không phải không muốn nói mà là sợ cô ấy biết tên cô rồi thì sẽ không làm bạn với cô nữa.
Đến bên sạp hàng bán nước và nước ngọt bên đường mua một bao khăn ướt liền quay người rời đi. Đột nhiên nghe thấy bên đường vang lên tiếng còi chói tai thì không khỏi nghiêng đầu nhìn qua liền nhìn thấy Kỳ Thiếu Cẩn gác tay lên trên cửa xe thể thao đỏ, ngoắc tay với cô.
Có Nhược Hy quay người bỏ đi, hoàn toàn không bận tâm tới tiếng còi xe vang lên không ngừng phía sau.
Kỳ Thiếu Cần hừ một tiếng, đỗ xe lại rồi xuống xe chạy về phía cô. Người phụ nữ này vậy mà nhìn thấy anh liền chạy. Cô càng thế này thì càng kích thích tính chinh phục của anh, không thể buông tay.