Ăn cơm xong, Cố Nhược Hy vừa thu dọn chén bát vừa không kìm đượ mà hỏi Lục Nghệ Thần đang xem tài liệu trên laptop.
“Anh không ăn cà rốt thì không bỏ vào là được rồi. Mỗi lần đều lựa ra thì phiền lắm.”
Lục Nghệ Thần ngắng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt hờ hững, không chút gợn sóng rồi lại tiếp tục dời tầm nhìn về lại trên màn hình: “Tôi không thích ăn cà rốt nhưng không từ chối chất dinh dưỡng của nó. Giống như tôi không thích cô nhưng cô lại đứng trước mặt tôi. Cùng một đạo lý.”
Cố Nhược Hy đứng tại chỗ ngơ người cả nửa ngày cũng không phản ứng lại. Cô có liên quan gì tới cà rốt”
Anh thấy cô ngắn người cả nửa ngày cũng không động đậy, hơi chau mày lại: “Đang nghĩ gì thế?”
Cố Nhược Hy vẫn nghĩ không thông, lắc đầu: “Không nghĩ gì can “Biết dùng máy in không?” Lục Nghệ Thần đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Cố Nhược Hy gật đầu: “Biết.”
“In phần tài liệu này thành năm mươi phần.” Anh đưa một tập tài liệu cho cô.
“Tôi? Bây giò?” Cô chỉ vào mũi mình.
Lục Nghệ Thân chỉ vào căn phòng bên cạnh. Cố Nhược Hy cầm tài liệu cẩn thận đi vào. Khi nhìn thấy bên trong có đầy đủ các đồ dùng văn phòng thì tặc lưỡi. Đây đâu phải là bệnh viện, rõ ràng là cái công ty mài Cũng đọc không hiểu bên trên tài liệu viết những gì, giống như là hợp đồng của công ty gì đó. Đứng trước máy in, in xong từng phần, sau đó phân rạch ròi mỗi phần ra khỏi loạn lên.
Lúc cô in xong thì ôm một chồng tài liệu đi ra. Lục Nghệ Thần chỉ vào cô, rồi lại chỉ chỉ Triệu Mặc bên ngoài. Cô hiểu ý, liền ôm tài liệu đi ra giao cho Triệu Mặc.
“Cảm ơn Cố tiểu thư. Boss để cô chăm sóc vậy.” Triệu Mặc khách khí nói, còn không quên dặn một câu: “Boss vừa làm phẫu thuật, cần nghỉ ngơi. Vẫn mong Cố tiểu thư giám sát để boss chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Nhược Hy không tiện từ chối, chỉ đành gật đầu. Trong lòng lại thầm nghĩ, cô làm gì có bản lĩnh giám sát Lục Nghệ Thần.
Không bị anh phê bình là đã may mắn lắm rồi.
Quay người quay lại phòng bệnh. Lục Nghệ Thần lại bảo cô chuẩn bị hoa quả. Yêu cầu gọt sạch sẽ, không được còn sót vỏ, không được có hạt.
Vừa chê anh khó hầu hạ, vừa cẩn thận làm theo. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào, bị dạy dỗ thì chính là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, ngay cả quyền lợi dơ móng vuốt kháng nghị cũng không có.
Lục Nghệ Thần ăn hoa quả xong, gập laptop lại, đứng trước cửa số nhìn về phía xa thả lỏng mắt.
Cố Nhược Hy đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh được bao trùm dưới ánh nắng, tạo nên chiếc bóng dài trong phòng giống như vương giả đứng trên cao, hào quang khắp người hút mắt như vậy, người đời chỉ có thể ngước nhìn anh.
Lục Nghệ Thần yên lặng một lát, nhìn đồng hồ, đã đến giờ ngủ trưa thì liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
Cố Nhược Hy bị bơ ở một bên, không biết nên làm gì.
Muốn về đi thăm mẹ, thấy anh đã ngủ thì lại không dám động đậy lung tung, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi. Ngồi lên ghế, nhìn dáng vẻ nhắm mắt yên lặng của anh, có ánh nắng rơi lên mặt anh. Cô liền khẽ khàng đứng dậy, kéo rèm lại, che lại ánh nắng chói chang.
Dựa vào một bên, yên lặng nhìn anh. Sắc mặt của anh không tái như mấy ngày trước nữa, nhưng lại có thêm sự mệt mỏi vất vả. Nhìn bờ mi dày khép lại của anh thì không khỏi mềm lòng.
Sao lại có người đàn ông có lông mi dài như vậy? Ông trời chiếu cố anh quá. Đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất ghép lên người anh. Bẩm sinh hơn người, khiến người đời ngưỡng mộ.
Không có việc gì làm, cô bèn lén mở điện thoại lên.
Nhìn thấy một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên thì vội để chế độ im lặng. Thấy anh ở trên giường vẫn đang yên lặng ngủ say, không bị thức tỉnh thì cô vỗ ngực lừ lưỡi.
Nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh, đọc tin nhắn.
Gần như đều là của Kiều Mộc Phong, Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết. Họ đều đang hỏi cô ở đâu, lo cho cô, sợ cô có chuyện. Vốn muốn trả lời Hạ Tử Mộc và Kiều Mộc Phong, nói với họ là cô rất ổn thì Kiều Mộc Phong lại gọi tới. Cố Nhược Hy do dự một chút, bắt máy.
“Nhược Hy! Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi! Cậu đang ở đâu?” Âm thanh gấp gáp của anh mang theo mấy phần khàn đặc.
“…” Cố Nhược Hy trầm mặc không nói, dựa lên cửa nhà vệ sinh, đóng chặt cửa, sợ làm ồn tới Lục Nghệ Thần.
“Nhược Hy! Sao không nói gì?” Tiếng của Kiều Mộc Phong liền trở nên gấp gáp.
“Mình khá ổn, đừng lo.” Cô nhỏ giọng trả lời.
“Sao mà không lo được! Cậu sao lại đứng ra thừa nhận tất cả là lỗi của cậu? Đó căn bản không phải là lỗi của cậu! Là Lục Nghệ Thần và Kỳ Thiếu Cần ép cậu đúng không?” Giọng nói phẫn nộ của anh mang theo sự quan tâm không che đậy được, còn có sự thù hận đối với Lục Nghệ Thần và Kỳ Thiếu Cần.
“Mộc Phong, không phải như cậu nghĩ.” Có Nhược Hy thở dài.
“Nhược Hy! Bọn họ có phải đã uy hiếp cậu không?” Kiều Mộc Phong không thể không nghĩ nhiều. Là vì không biết nên mới nghĩ nhiều. Biết Kỳ Thiếu Cẩn vẫn luôn làm khó cô nhưng không ngờ cuối cùng việc này còn dính dáng đến cả Lục Nghệ Thần. Trong những gì mà anh biết thì căn bản không biết Cố Nhược Hy đã dây dưa với Lục Nghệ Thần từ lúc nào.